Vừa đáp chuyến bay từ Mỹ về.

Hạ Băng nhận hành lý, sau đó tắt chế độ máy bay của điện thoại.

Nào ngờ lại nhận được gần 8 cuộc gọi nhỡ của Như Ý.

Hạ Băng vừa kết thúc khóa huấn luyện ở nước ngoài.

Sắp tới cô sẽ trở lại với việc học, dù sao thì năm nay cũng là năm cuối rồi,còn rất nhiều chuyện phải làm nếu muốn tốt nghiệp chứ.

Còn việc thi đấu thì tạm thời vẫn chưa có.

Vì thời điểm này tới cuối năm vẫn chưa có mùa giải nào.

Hôm nay Hạ Băng mặc một chiếc áo phông trắng phối cùng một chiếc quần baggy màu trắng.

Lại đi một đôi giày thể thao cùng tông.

Tổng thể thể hiện đây là hình mẫu lý tưởng của những cô nàng cá tính.

Xung quanh cũng không ít người nhìn đâu.

Nhìn cô vừa giản lại toát lên vẻ quyến rũ lạ thường, lại còn chưa nói đến thân hình được bảo trì khá tốt kia thì khuôn mặt khả ái chẳng phải là một điểm cộng lớn hay sao? Mặc kệ những kẻ đang tiến lại làm quen, Hạ Băng vẫn cứ tập trung vào việc của mình- gọi điện cho Như Ý.

Như dự đoán, cô bạn chắc là đang rất mất kiên nhẫn rồi:

\-Bà cô của mình ơi! cậu đáp chuyến bay chưa vậy? Rõ ràng nói sẽ đến lúc 11 giờ.

Bây giờ đã là mấy giờ rồi?

Thực ra thì Hạ Băng cũng quên béng luôn chuyện hẹn Như Ý.

Nhìn lại đồng hồ thì mới biết mình đã trễ gần một tiếng rồi.

Lúc đầu Như Ý định đến sân bay đón nhưng cô không cho kêu cô nàng đợi ở tiệm bánh.

Biết nói gì đây, đây là cho người ta leo cây rồi, không giận mới lạ.

\-Mình xin lỗi! Mình cũng đâu biết đâu, máy bay đột nhiên bị hoãn lại chứ mình đâu có muốn,mới vừa lấy hành lý.

Qua liền đây.

Như Ý hàng học:

\-Nhanh lên nhanh lên, chịu hết nổi rồi a.

Một phút bất cẩn đã khiến chị em tốt của chúng ta rơi vào tay sói rồi.

Hạ Băng ra khỏi cửa, một tay giữ điện thoại, tay còn lại tìm taxi.

Trong lúc đó tiếp tục nói chuyện:

\-Cậu nói gì chứ.

Anh cậu là sói thì cậu cũng là em của sói thôi.

Chưa kể, mình thấy gả An Thiên cho anh cậu cũng đâu phải chuyện xấu.

Dù sao cũng là nước chảy ruộng nhà mà.

Như Ý lắc đầu ngán ngẩm:

\-Cậu lầm rồi, ông anh đó của mình...một lời không kể hết.

Nói tóm lại: cậu nhanh đến đây cho mình!

\-Rồi rồi, đang đến nè! Cúp nha! Hồi gặp.

Vừa lúc Hạ Băng bắt được chiếc taxi.

Ngồi vào xe, cho lái xe địa chỉ xong cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Như Ý trước giờ luôn vậy, riết rồi cũng thành quen.

Nhưng thật tình thì lúc nghe Như Ý sướt mướt hôm qua về chuyện An Thiên và Tinh Anh kết hôn nhất thời không tiêu hóa kịp.

Chưa gì hết, đùng một cái là nói kết hôn.

Nhất định còn có ẩn tình gì phía sau.

Thôi, đoán già đón non làm gì, chẳng phải lát nữa sẽ biết sao.

Hạ Băng không suy nghĩ nữa, cô quyết định chợp mắt một chút.

Gần nữa tiếng sau, taxi dừng trước một tiệm bánh ngọt.

Đây là địa điểm mà cô, Như Ý và An Thiên lui đến hồi năm nhất đại học.

Mới có vài năm thôi nhưng cũng thật hoài niệm.

Bước vào tiệm, như thói quen nhìn ra góc tiệm ở chỗ có hàng sen đá.

Quả nhiên Như Ý đang ngồi đó.

Hôm nay tiệm có chút vắng.

Có lẽ do giờ này là giờ trưa.

Khi đã mặt đối mặt rồi lại chẳng ai nói với ai lời nào.

Hạ Băng nhìn Như Ý gõ lên bàn hai cái, hỏi:

\-Bộ mình nhìn kì lạ lắm sao mà đơ ra cả buổi vậy hả?

Như Ý cau mày, làm ra bộ dạng suy nghĩ gì đó.

Rồi cô mới hỏi, một câu hỏi vô cùng ngây ngô:

\-Cậu là con gái hả?

Hạ Băng mới uống được một ngụm nước lọc để thông giọng, giữa chừng nghe hỏi thiếu chút nữa là bị sặc.

Hạ Băng đặt cốc nước xuống bàn, ngay lập tức chồm qua búng vào trán Như Ý một cái rõ đau.

Như Ý la lên.

May mà ở một góc nên không quá nhiều người chú ý, cô phàn nàn:

\-Này nhé, người học võ như cậu ra tay cũng phải tiết chế chứ, làm mình đau muốn chết.

Đỏ hết rồi.

Hạ Băng nhún vai:

\-Ai biết được, mình đã cố gắng nhẹ tay lắm rồi đó, khi không lại làm cho mình sặc nước.

Não cậu bị úng nước phải không? Lại đi hỏi mình câu hỏi đó.

Đính chính lại nhé! Chị đây mặc dù có hơi mạnh mẽ nhưng là con gái đích thực, 100%.

Như Ý làm ra vẻ không ưng bụng lắm, tay chống cằm nói:

\-Nếu không phải thì thế nào? Mới đến mà gọi nhiều như vậy, cậu không sợ mập à? Con gái bây giờ sợ nhất là mập đó.

\-Cậu cũng sai quá rồi đi.

Cũng còn rất nhiều người không quan trọng mấy việc đó chứ bộ.

Điển hình là mình nè!

Như Ý vẫn không tin.

Đưa ra giả thuyết khác:

\-Hay là cậu bị bỏ đói? gọi một lần 4 miếng bánh, ăn hết sao? Lại gọi thêm một ly sữa không đường.

Đây là chế dộ ăn uống gì vậy hả? Sẽ nghẹn đó.

Hạ Băng thờ ơ đáp:

\-Chừng nào mình vào đây gọi trà đá hả nói mình kì lạ.

Vào tiệm bánh không gọi bánh thì gọi gì.

Vả lại, hồi tối hôm qua tới giờ trên máy bay ăn không vô.

Cậu phải thương cho chiếc bụng đói của mình đi chứ.

Như Ý cũng hết cách.

Chỉ trách người trước mặt cô đây là một trong hai người bạn tốt nhất của cô thôi.

Ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu:

\-Hết nói nổi cậu, ăn thì ăn.

Hôm nay mình ăn với cậu, có mập thì mập cùng nhau.

Hạ Băng cười rất tươi:

\-Vậy mới đúng chứ!

\-\-\-\-\-\-\-

Nói chuyện một chút Như Ý mới nhớ ra:

\-Đi Mỹ lâu như vậy, giờ về rồi, dám hỏi cậu có mang về cho đứa bạn này không?

Hạ Băng dừng tay, nheo nheo mắt:

\-Dạo này nghèo quá, nói không có quà cậu tin không?

Như Ý trực tiếp đổi tư thế, uống trà, bộ dáng thảnh thơi vô cùng:

\-Nói ai không có chứ đại gia ngầm như cậu thì cái gì có thể thiếu chứ tiền thì có lẽ là không đâu nhỉ? Cuối cùng là có mua quà cho mình không đây?

\-Đại gia thì không dám nhận nhưng quà thì tất nhiên là không thể thiếu rồi.

Lát nữa lấy cho cậu.

Bộ trang điểm hôm trước cậu kêu mình mua dùm, vậy được chưa?

Như Ý xém chút nữa đã nhảy cẩn lên vì phấn khích.

Vẫn là Hạ Băng tốt.

\-\-\-\-\-

Vừa ăn vừa trò chuyện.

Như Ý kể cho Hạ Băng nghe rất nhiều chuyện.

Về chuyện của An Thiên cũng đã nói qua.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, là bạn ở bên nhau lâu đôi khi tính cách cũng giống.

Hạ Băng nghe xong cũng không kém phần tức giận.

Nhưng với tính cách trời cho của An Thiên thì có lẽ cô không thể nhúng tay vào giúp rồi.

Chỉ là với cô bạn này lại cảm thấy xót xa vô cùng.

\-\-\-\-\-\-\-

Đến gần chiều, sau khi nhận được cuộc gọi từ ai đó.

Như Ý liền lôi Hạ Băng đi mua sắm.

\-Lại đi nữa hả? Mua sắm để ngày khác đi cùng An Thiên cũng được mà.

Nói thật chứ mình đuối rồi đó.

Như Ý vứt hành lý của bạn ở chỗ lái xe, sau đó tập trung vào chuyên môn.

Đi tìm cửa hàng tốt nhưng cũng không quên phê bình cách ăn mặc của Hạ Băng:

\-Cậu đó, luôn là kiểu giản dị như vậy.

Hôm nay mình sẽ giúp cậu tìm phong cách mới.

Lát nữa đi đến đây với mình.

Hạ Băng thuận theo Như Ý, cô bạn kéo đi đâu mình đi đó.

Tuy vậy vẫn phải hỏi thêm:

\-Cuối cùng cậu cũng phải cho mình biết đang đi đâu mới được chứ.

\-Đi gặp kẻ đáng ghét.

Còn nữa, đi bảo vệ An Thiên.

\-Sao phải bảo vệ?

\-Chuyện đó để giải thích sau đi.

Tập trung vào việc thay đổi cho cậu cái đã.

Nói rồi Hạ Băng bị Như Ý kéo đi rất nhanh vào trung tâm mua sắm.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play