Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ An Thiên nghe thấy một giọng đàn ông:

\-Ngay lập tức điều bác sĩ giỏi nhất đến đây!

Vẫn giọng nói ấy sau vài phút:

\-Các người có não không? tại sao lại là bác sĩ nam, tìm nữ bác sĩ đến đây!

Lại tiếp tục là giọng nói gấp gáp mà lo lắng ấy:

\-Xem xét khám cho kĩ vào, đừng có mà làm thái độ đó với tôi, tập trung chăm sóc cho cô ấy ngay đi!

đó là ai? An Thiên tự hỏi, giọng nói vừa lạ vừa quen chẳng hiểu sao trong chất giọng ấy lại pha lẫn một chút lo lắng ấy lại khiến cô cảm thấy thật an toàn, trên thế giới này còn có người quan tâm cô sao? ngay lúc này  cô thật sự muốn mở mắt ra nhìn người đàn ông ấy nhưng lại chẳng thể nào mà mở mắt, cô đã quá mỏi mệt rồi và cứ thế cô mất đi ý thức...!
Dần dần bừng tỉnh sau một lúc hôn mê  An Thiên nghe thấy tiếng nói vui mừng bên tai, là một tiếng nói quen thuộc vang lên:

\-Anh! Cậu ấy tỉnh rồi nè.

An Thiên chậm chạp lấy lại được ý thức:

\- Như Ý\!

Cô nàng ta vui vẻ đáp lại:

\- Phải\, cái đồ ngốc nhà cậu có bị điên hay không mà lại đi dầm mưa? May mà còn nhớ đến mình\! làm mình lo muốn chết hà\!

Giọng Như Ý chỉ mang ba phần oán trách mà thôi chứ bảy phần còn lại chính là quan tâm, lúc này người đàn ông mới lên tiếng :

\- Em nhỏ giọng một chút không được à ?nghe thấy giọng em người không bệnh cũng bị em làm cho bệnh đấy\.

\- Anh nói gì cơ?

Lúc này người trên giường bệnh mới hoảng hốt nhận ra :

\- Anh Tinh Anh sao anh lại \.\.\.\.\.

Tinh Anh giọng trầm thấp:

\-Anh vừa mới về nước.

Như Ý được lúc xen ngang chạy lại cầm một tay An Thiên nghiêm túc hỏi:

\- Hiện giờ cậu có thể nói cho mình biết lí do cậu dầm mưa được rồi chứ ? \(vẻ mặt vô cùng nghiêm túc\)

An Thiên chần chừ, lúc này Như Ý mới nói tiếp:

\- Cậu cứ nói đều như người trong nhà cả thôi mà \!

Chẳng hiểu sao nước mắt người trên giường bệnh tuôn rơi, và thế là cô kể hết mọi chuyện cho họ nghe.

Sau khi nghe xong đầu đuôi sự việc người nghe không dấu được vẻ mặt tức giận, Như Ý nhìn bạn mình mà không khỏi xót xa, cô lại hỏi :

\- Vậy tiếp theo cậu muốn làm gì?

Đôi bàn tay An Thiên nắm chặt lại, nhỏ giọng đáp:

\- Mình cũng không biết làm thế nào\, ngay lúc này mình thực sự bất lực\.\.\.\.

Tinh Anh bỗng nhiên nói với vẻ vô cùng nghiêm túc:

\- Cưới anh \!

Giọng nói vừa vang  lên cả căn phòng chợt tĩnh lặng...Như Ý tưởng anh mình đùa nhưng nghĩ lại ông anh này trước giờ chưa từng biết đùa:

\- Anh à anh đừng làm cho Thiên Thiên của em sợ\.

Em còn sợ mà nói chi cậu ấy\.

Ngữ khí kiên định vẫn không đổi:

\-Anh nghiêm túc.

Sau đó, anh nhìn về phía An Thiên, người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra :

\- Anh vô cùng nghiêm túc\, lần này về cha và mẹ nhất định bắt anh phải lấy vợ\.

Như Ý nhìn thẳng Tinh Anh:

\- Vậy là anh che mắt họ bằng cách cưới cậu ấy? Anh\! em không cho phép anh có ý nghĩ này\, tuyệt đối không\.

Hiểu được em mình nghĩ gì nên Tinh Anh nói ngay, dẹp ngay những suy nghĩ ấy:

\- Em nghĩ anh giống như những kẻ tổng tài bá đạo mà em đọc trong tiểu thuyết à? em đây là xem anh thuộc thể loại nào? đừng lúc nào cũng nhìn mọi người bằng những suy nghĩ trong tiểu thuyết\.

Em nên đọc sách kiến thức nhiều một chút\, tăng thêm tiêu chuẩn nhìn cuộc sống\.

Tinh Anh bước lại gần giường bệnh hơn nhìn thẳng vào mắt An Thiên:

\- Anh về đây sau khi học xong một phần là vì gia đình phần còn lại là về tìm em \, vốn nghĩ rằng sẽ vạch ra một kế sách để em yêu anh sau đó cùng anh bước đi hết quãng đời còn lại \, không ngờ lại là vào hoàn cảnh như thế này\.

Anh nói tiếp:

\-Dù em tin hay không cũng được, anh yêu em 8 năm từ cái lúc hai gia đình chúng ta thân thiết rồi 2 đứa chơi thân với nhau, chúng ta cũng gặp nhau nhiều hơn khi em đến , cũng không biết từ khi nào lại muốn em đến nhiều hơn , chính em đã thắp sáng cho con đường đầy sự tẻ nhạt khi làm người thừa kế của JK.

An Thiên vẫn không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy, cô phải hoàn hồn lại thôi:

\-Cái này...!nhưng nếu em đồng ý chẳng khác nào lợi dụng vào quyền lực của anh để đánh bại họ em ....!không thể.

Lại tiến đến gần An Thiên thêm một bước, ánh mắt anh thâm trầm, thêm vào đó có chút kiên định lại mang chút đau lòng trước sự bất lực của cô:

\-Anh không nói anh sẽ giúp em đánh bại họ mà là nâng đỡ em để em tự tay đánh bại họ, anh là một thương nhân nên không thể nào chấp nhận chịu thiệt thòi về cho mình đâu.

Anh cười ấm áp, dỗ dành một chút:

\-Còn chưa kể khi em cưới anh chắc chắn cha mẹ sẽ không có ý kiến bởi họ rất thích em,họ cũng sẽ không cần phải lo lắng cho anh quá nhiều nữa đó là thứ anh cần và còn em kết hôn với anh thì cũng đồng nghĩa với việc tuổi thanh xuân của em cũng sẽ không còn đó là " giá" mà em đã trả nên em.không cần thấy mình lợi dụng anh , nếu sau 2 năm cưới em không yêu anh thì chúng ta sẽ li hôn và không can dự vào cuộc sống của nhau.

Dường như anh đã giải đáp những khúc mắc trong lòng An Thiên lúc này hết rồi.

Nên nói sao đây, đúng là một chuyên gia đàm phán nhỉ?

Nghe xong câu nói Như Ý trợn tròn mắt không ngờ anh cô lại yêu An Thiên đến vậy chấp nhận li hôn sau hai năm nếu không yêu, không đúng phải nói là quá ranh mãnh, làm sao Thiên của cô lại có thể không yêu sau khoảng thời gian dài ấy.

Đúng là gian thương, Thiên ơi nếu đồng ý là coi như....!
\- ĐƯỢC,  em đồng ý!

MỘT NỤ CƯỜI RANH MÃNH HIỆN LÊN TRÊN MẶT AI KIA

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play