-- Đó là giáo viên của trường.

Người cha người mẹ đi theo ra, nói nhỏ với hắn ta: “Chuyện ngày mai an bài

thế nào rồi?”.

“Cái này thì các ngươi không cần nhọc lòng, chúng ta đang an bài cả đêm, nhất

định sẽ bảo đảm quá trình hiện hóa không xảy ra vấn đề."

Thầy giáo nói.

"Vậy ngày mai gặp lại."

"Ừ, chắc chừng sáng mai là có thể hoàn thành, ngày mai gặp lại."

Thầy giáo nói xong thì không quay đầu đi ngang qua sân, rời khỏi nơi này.

Người cha người mẹ đứng ở thềm cửa, nhìn thầy giáo rời khỏi.

Nhân lúc này, Liễu Bình chui vào cửa nhà từ sau lưng hai người, trốn vào phòng

bếp.

Hiển nhiên bọn họ đang thương lượng làm sao chia cắt hắn.- - Đó là tình huống

khi không hiện hóa được.

Nhưng nếu hắn hiện hóa thành công thì sao? Liễu Bình cảm thấy tò mò trong

lòng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng đợi một lát.

Cánh cửa rốt cuộc cũng đóng lại.

Người cha người mẹ đều vào cửa, nhưng lại không nói chuyện với nhau, người

cha lập tức đi vào phòng làm việc, cũng không biết đang làm gì, người mẹ thì

vào bếp, bắt đầu rửa một ít trái cây.

Đó đều là những thứ nhân loại thường ăn, có táo, anh đào, dâu tây và cam, nhìn

dáng vẻ này thì người mẹ đang chuẩn bị trái cây cho buổi sáng ngày mai.

Bà ta chuẩn bị xong thì bỗng hóa thành một làn sương xám rồi biến mất khỏi

trước mặt Liễu Bình.

Liễu Bình giật mình, chỉ cảm thấy có chút không hiểu, nhưng lại lập tức buông

lỏng.

Nếu 0880 đã đi vào giấc ngủ, vậy nơi này tương đương đã kết thúc, bà ta cũng

không cần ngụy trang nữa, có thể đi làm chuyện của mình.- Vậy người cha thì

sao? Liễu Bình đi đến phòng làm việc, nín thở yên lặng lắng nghe.

Trong phòng truyền đến tiếng gõ khe khẽ, hòa lẫn với từng tiếng kêu thảm thiết

nhỏ đến không thể nghe thấy.

Là linh hồn.

Tiếng kêu thảm thiết như vậy hẳn là âm thanh do linh hồn phát ra.

Liễu Bình không hề chần chờ, lập tức phát động “Đặc hiệu sư”, khiến do bề

ngoài hắn tròng lên dáng vẻ của người mẹ, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Â

Âm thanh ngừng lại.

Chỉ thấy trên cái bàn lớn có đặt một đứng đầu lâu, chúng bị thuật pháp nào đó

dung hợp lại với nhau.

Đôi tay người cha hóa thành tàn ảnh mà bay tán loạn, không ngừng gõ lên đầu

lâu, hình như muốn khắc phù văn quỷ dị nào đó.

Từng tiếng kêu thảm thiết đứt quãng truyền đến từ đầu lâu.

Đó là tiếng kêu rên của linh hồn nhân loại!

"Làm sao vậy? Còn có chuyện gì?"

Người cha không quay đầu lại mà hỏi.

Liễu Bình đứng ở cửa, học dáng vẻ cử chỉ của người mẹ, lạnh lùng nói: “Không

ngờ lại xuất hiện một đứa đứng đầu cả khối, ta cứ cảm thấy náo nức không chờ

nổi đối với chuyện ngày mai."

Khi hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói ban đầu được đặc hiệu gia trì, lập tức

hóa thành giọng của người mẹ.

Người cha không chút nghi ngờ, vừa tiếp tục nghiêm túc tạo hình bộ xương

khô, vừa mở miệng nói: “Thật ra ta cũng không ngờ, nếu hắn hiện hóa không

thành công, chúng ta trực tiếp ăn luôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khối

sẽ rất ngon miệng."

"Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúa

tể toàn trí toàn năng, có lợi cho việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạt

được càng nhiều khen thưởng."

Thì ra là thế... Dựa theo cách nói của thượng đế, một khi hiểu được sức mạnh

nào đó thì chúng sẽ vô địch trước loại sức mạnh này.

Nhưng mà! Tuy bọn này lấy được thi thể của thượng đế, nhưng lại không thể

đọc hiểu được sức mạnh của thượng để! Cũng đúng -- Lão nhân kia khôn khéo

ranh ma lắm, vừa có gió thổi cỏ lay thì lập tức già chết trốn đi, để kẻ địch lại

cho một tên lừa đảo đối phó.

Lão sẽ để những quái vật đó đạt được sức mạnh của mình, sau đó tóm lấy lão từ

trạng thái giả chết à?

Không.

Lão sẽ để tên lừa đảo này đạt được sức mạnh!

Cho nên những quái vật đó mới mới không ngừng bồi dưỡng nhân loại, để nhân

loại làm vật dẫn, đạt được sức mạnh Thần Thánh Trắc, sau đó chúng mới đọc

hiểu được sức mạnh này từ nhân loại.

Liễu Bình nói: “Vậy 0880––"

Hắn cố ý dừng câu chuyện, cứ như đang rơi vào suy tư.

Tay người cha dừng lại, nghiêm túc nhìn phù văn mình vừa tạo hình ra, trên mặt

dần lộ ra vẻ vừa lòng.

ắ ế ể ể ắ

"Phải xem hắn thức tỉnh dạng sức mạnh gì, nếu có thể lập tức đọc hiểu thì hắn

không còn giá trị, nếu là sức mạnh nhất thời không làm rõ được, vậy tiếp tục

nuôi nấng hắn một khoảng thời gian đi."

Người cha nói.

"Có lý."

Liễu Bình nói với giọng điệu lãnh đạm mà xa cách.

Hắn gật gật đầu với đối phương, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Cánh cửa đóng lại.

Chỉ nghe Liễu Bình tiếp tục nói ở bên ngoài với giọng điệu của người mẹ: “Chỗ

ngươi quá ồn, ta hy vọng người khống chế âm thanh một chút."

Người cha vẫn chôn đầu, hứng thú bừng bừng mà điêu khắc phù văn lên đầu

lâu.

-- Điều nó thật sự cảm thấy hứng thú là chuyện này, nó hoàn toàn không để

cuộc đối thoại vừa rồi trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.

Những câu cuối cùng của bạn lỡ lại là một loại nhắc nhở.

Tuy không quá có khả năng làm ồn đến 0880 -- Nhưng lỡ xảy ra bất trắc gì thì

sao? Lỡ như 0880 rời giường giữa đêm, nghe thấy động tĩnh đó, chẳng phải là

nó làm ồn tới quả trái cây trân quý này? Người cha vung tay lên, lập tức bày ra

một lá chắn ngăn cách âm thanh trong phòng làm việc.

Liễu Bình cảm ứng được loại dao động thuật pháp này, trên mặt lộ ra vẻ vừa

lòng, sau đó đi về hướng phòng khách.

Hắn vừa đi đến phòng khách thì đã nghe trong hư không bên cạnh truyền đến

chút dao động không gian.

Trong nháy mắt -- Người mẹ lặng lẽ xuất hiện.

Bà ta nhìn về phía Liễu Bình, lãnh đạm hỏi: “Không phải người lại vào phòng

làm việc rồi à? Sao lại ra rồi?"

-- Trong chớp mắt vừa rồi, Liễu Bình thay đổi đặc hiệu trên người mình thành

người cha.

Hắn ngồi xuống sô pha, học dáng vẻ của người cha mà nói: “Ta nghĩ đến

chuyện ngày mai."

"Không phải đã an bài xong rồi sao?"

Người mẹ cũng ngồi xuống sô pha, thuận miệng hỏi.

"Ta suy nghĩ -- Nếu 0880 hiện hóa không thành công, chúng ta sẽ trực tiếp ăn

luôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khối sẽ rất ngon miệng."

Liễu Bình đáp lại bằng nguyên văn của người cha.

"Nếu hắn thành công thì sao?"

Người mẹ hỏi.

ế ắ

"Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúa

tể toàn trí toàn năng, có lợi trong việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạt

được càng nhiều khen thưởng."

Liễu Bình nói.

Người mẹ nghe xong thì không khỏi gật gật đầu..- - Đây cũng là nguyên văn từ

người cha, hoàn toàn không tồn tại sơ hở nào.

Nhân cơ hội này, Liễu Bình thở dài, tiếp tục nói: “Ta chỉ sợ một điều."

"Cái gì?"

Người mẹ hỏi.

"Ta sợ sau khi hắn hiện hóa thành công, là loại sức mạnh nhất thời làm không

rõ, vậy chúng ta không thể không tiếp tục nuôi nấng hắn một khoảng thời gian."

Liễu Bình nói.

Người mẹ bỗng cười rộ lên, nói: “Ngươi suy nghĩ giống y như ta, cho nên vừa

rồi ta đã đi đến trang viên một chuyến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play