Giọng nói của lão đạo quanh quẩn trong cơn gió mạnh bên bờ sông.

Toàn bộ thế giới rơi vào tĩnh mịch.

Tin tức này -- Tin tức này -- Quá chấn động.

Những tu sĩ vốn đang tuần tra trên không trung bỗng cứng lại, căn bản không

dám tiếp tục bay về phía trước.

Những người tu hành khác ngớ ra bất động tại chỗ, cả hô hấp cũng ngừng lại.

Sao mà dám hô hấp, nếu tiếng thở hay giọng nói lớn một chút bị chưởng môn

nghĩ là tiếng giễu cợt, vây bọn họ còn có thể sống hay sao?

Gió núi thổi qua.

Chỉ có những con gấu, hồ ly, chó hoang kia sôi nổi lộ ra vẻ mặt hứng thú dạt

dào.

Một con hươu cái lặng lẽ chuyển động tròng mắt, nhìn nhìn qua lại giữa hai con

hươu đực, sau đó lại vội vàng thu ánh mắt ngây thơ mà thuần khiết của mình

lại.

Nếu cảnh tượng này tiếp tục ngừng lại mãi đến vĩnh hằng, vậy có lẽ mọi người

đều dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cuối cùng thời gian sẽ tiếp tục bước về phía trước.

Liễu Bình không khỏi liếc nhìn sư phụ một cái, chỉ thấy ý cười trong mắt lão lộ

ra một chút thận trọng.- - Sư phụ là người từng trải, cũng không biết đã lăn lê bò

lết trên thế gian bao nhiêu năm, biết rõ các môn phái giữ kín các điều cấm kỵ

như bưng, tại sao hôm nay lại há mồm nói ra lời như vậy? Trong lòng Liễu Bình

khẽ động.

Vừa rồi chỉ tính đến chuyện quá khứ tầng cạn nhất, lúc này hắn tiếp tục tình tiếp

sâu hơn.

Bỗng nhiên.

Một luồng sát khí kinh người phát ra từ trên người Tiền chưởng môn.

"Bọn bịp bợm giang hồ."

Hắn ta mở miệng quát: “Nhục mạ thanh danh của ta, tức là nhục thanh danh của

Bạch Son Tông, hôm nay các ngươi --"

Liễu Bình bỗng nói chen vào: “Ngươi không phải Tiền Viễn Hà của Bạch Sơn

Tông!"

Sắc mặt Tiền chưởng môn lập tức biến đổi, hét to một tiếng: “Chư vị đồng môn,

xông lên cho ta, giết hai tên --"

Lão đạo cắt ngang lời hắn ta, lớn tiếng mà quát: “Ngươi là đệ đệ của Tiền Viễn

Hà, ca ca người bị người cầm tù trong mật thất cách phía Đông Nam son môn



Bạch Son Tông ba trăm dặm, lời này là thật hay giả, chỉ cần các ngươi phái

người đến đó xem là biết."

Tiền chưởng môn giận dữ, rút bội kiếm mang theo bên người ra rồi quát:

“Người đâu, xông lên cho ta, giết hai tên bịp bợm giang hồ rắp tâm bất lương

này!"

"Chậm đã!"

Liễu Bình xông lên bấm đốt ngón tay, nói tiếp: “Tu vi của người chỉ ở Trúc Cơ

kỳ, là dùng pháp khí che đậy khí tức, vì thế mới khiến người ta không thể phát

hiện trình độ tu vi của ngươi, không phục thì để mọi người xem rốt cuộc tu vi

của ngươi như thể nào!"

Mọi người đều ngẩn ngơ.

Những tu sĩ vốn muốn ra tay đó cũng kinh sợ không biết làm sao, họ quay đầu

lại, nhìn về phía chưởng môn nhân.

Chuyện của chưởng môn phu nhân bị tuôn ra, bọn họ còn có thể không chút do

dự xuống tay giết người, nhưng giờ phút này tính chất cả câu chuyện đã thay

đổi.

Chuyện này từ một lời đồn biến thành đại sự liên quan đến toàn bộ tông môn.

Lão đạo rút một tẩu thuốc lá ra từ trong tay áo, đặt vào miệng hút một ngụm

hăng say, phun ra sương khói và nói: “Pháp khí che đậy khí tức kia của ngươi là

bội kiếm mang theo bên người, chỉ cần đánh mất nó thì tu vi của người sẽ lập

tức bại lộ.”.

Chúng tu sĩ nhìn lão rồi lại nhìn lại đứa bé mù bên cạnh kia.

Một già một trẻ như vậy căn bản không thể chống lại được một tông môn.

Bọn họ ăn gan hùm mật gan cũng không dám nói bậy nói bạ ở chỗ này, nếu

không sẽ lập tức rước lấy kết cục thân tử đạo tiểu.

Như vậy -- Bọn họ thật sự nghiêm túc? Một tu sĩ đầu tóc hoa râm đi ra, ôm

quyền với các vị trưởng lão, sau đó lại ôm quyền với Tiền chưởng môn.

Lão ta mở miệng nói: “Chư vị, hôm nay có yêu ngôn hoặc chúng, không thể

không phòng, nếu không ngày sau tông môn nhất định sẽ xuất hiện đồn đãi

khắp nơi, mọi người lục đục nội bộ."

Chúng tu sĩ cùng gật đầu.

Một tu sĩ trung niên nói: “Thái Thượng trưởng lão nói có lý, không biết trưởng

lão còn có gì muốn nói?”.

Thái Thượng trưởng lão kia nói: “Hai người này tính kể hết lần này đến lần

khác, một lời là một quẻ, chúng ta cũng không biết là thật hay giả, dù sao thì

trong lúc nghệ, quẻ thuật là tối cao, hàng trăm vạn người chỉ có một người có

thể thăm dò được Thiên Đạo, nhưng ta cũng có chủ ý --”.

Lão ta liếc nhìn Tiền chưởng môn một cái, ôn hòa cười nói: “Nếu chúng ta đi

nghiệm chứng chuyện khác thì e là làm tổn thương uy tín của chưởng môn, lại

ế ồ

khiến tông môn bị lời đồn đãi làm náo loạn, mà nay có một biện pháp tiện lợi

––"

"Cách gì?"

Tiền chưởng môn hỏi.

Thái Thượng trưởng lão chắp tay thi lễ và nói: “Chưởng môn, chỉ cần chúng ta

kiểm tra thực hư bội kiếm của ngài có phải là pháp khí che đậy khí tức hay

không thì có thể biết được lời hai người này nói là thật hay giả."

"Không sai, hai người này dám nói bội kiếm tùy thân của ngài là pháp khí che

đậy khí tức, nếu bọn họ nói sai thì tất nhiên các quẻ khác bọn họ tính cũng

không đáng tin."

Một trưởng lão khác nói.

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Tiền chưởng môn nhìn quanh, nuốt nước bọt, vẻ mặt dần dần khẩn trương.

Hắn ta trông có vẻ cực kỳ do dự.- - Hắn ta là chưởng môn, lại bị hai đạo nhân

xa lạ chèn ép bịa đặt, hiện giờ hắn ta không mở miệng thì người khác thật sự

không tiện trực tiếp ép buộc.

Ở đối diện.

Liễu Bình yên lặng quan sát tình cảnh này, bỗng gio que cời lửa trong tay lên,

thân thể chợt lóe đã chạy về hướng Tiền chưởng môn.

Lão đạo đang hút tẩu thuốc cũng chưa nói cái gì.

Tu sĩ chung quanh cũng thấy.

Nhưng mà -- Kỳ quái là mọi người lại cùng im miệng không nói, không ai lên

tiếng, càng không ai ngăn cản.

Dao động linh lực trên người tiểu tử này đã đạt tới Trúc Cơ kỳ.

Thật sự phải gọi một tiếng thiên tài.

Nhưng trọng điểm không ở nơi này.

Trọng điểm là -- Tuy Bạch Son Tông là một môn phái nhỏ, nhưng Tiền Viễn Hà

có thể lên làm chưởng môn thì tu vi cảnh giới đã thật sự là Nguyên Anh hậu kỳ.

Lấy thực lực như thế mà đối đầu với một đứa trẻ mắt mù, chỉ cần một chiều là

có thể chụp chết hắn.

Cho nên căn bản không cần bất cứ kẻ nào ra tay.

Hiện giờ, cục diện đang trong lúc giằng co, mọi người cũng không có biện pháp

tốt hơn.

Nếu đứa trẻ mắt mù dám đứng ra, vậy sinh tử của bản thân hắn để chính hắn

phụ trách.

Mọi người ngoài miệng không nói, trong lòng đều rất rõ ràng.

ấ ề

Chỉ thấy đứa trẻ nhẹ nhàng nhảy bật lên, vụng về gio que cời lửa thật dài kia lên

-- “Người đâu! Giết hắn cho ta!"

Tiền chưởng môn quát.

Không có ai động đậy.

Que cời lửa đã súc đủ thể, mắt thấy sắp chọc lại đây -- Trong đám người bỗng

có một nữ tử quát lên: “Phu quân, ta tới giúp ngươi!"

Nàng ta bỗng lao tới, mỗi tay cầm một thanh trường đao chém thẳng vào lưng

đứa trẻ mắt mù.

Mọi người ồ lên.

"Chưởng môn phu nhân, không được!"

Thái Thượng trưởng lão kinh sợ hô lên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play