Nữ thượng quan xoay người đi ngược trở về.

Tả đại nhân bước ra cánh cổng, đi ra con phố bên ngoài.

Hai người tách ra.

Tả đại nhân đội mưa gió đi lên đường cái.- - Mỗi tuần đều có một buổi tiệc

được tổ chức trong nhà ăn xa hoa ở đường phố đối diện.

Lần này hắn ta phải nói ra nhiều lời tốt, tranh thủ giành được một chút ủng hộ

từ các đồng nghiệp.

Cứ như vậy, nếu ngày sau có chuyện gì xảy ra thì cũng có vài đồng minh quen

biết nói tốt cho mình.

Hắn ta vừa nghĩ, vừa đi đến phía trước.

Bỗng nhiên.

Hình như hắn ta nhớ tới cái gì, vội nhìn lại mấy chiếc ô tô bên đường kia.

Chỉ thấy ánh mắt của đám sát thủ trên ô tô đều tránh đi hắn ta.

Tả đại nhân yên lặng thở dài.- - Chuyện này không thể trách ta được, là thiếu

niên kia thật sự quá khủng bố.

Bỏ đi.

Không suy nghĩ nữa.

Đi uống rượu, đi uống rượu.

Tả đại nhân bước vài bước về phía trước, lại thấy những người đó đã xuống xe,

đang đi về phía hắn.

Hả? Đám sát thủ các ngươi đều không thể lộ diện, sao lại dám tới chào hỏi ta

giữa ban ngày ban mặt thế này? Đây chính là tối kỵ! Tả đại nhân dùng vẻ mặt

nghiêm khắc trùng người cầm đầu kia.

Ai ngờ người nọ lại không dao động chút nào, thậm chí không dấu vết mà ra

hiệu với những người phía sau.

Những người kia lập tức tăng nhanh bước chân.

Tả đại nhân ngẩn ra.

Chẳng lẽ vì hắn ta không mật báo nên những người này muốn ra tay với hắn ta?

Sao có thể? Giết quan viên Võ Minh ở trước cổng Võ Minh là Bát Thiên Đại

Tội, tương đương với khiêu chiến toàn bộ giai cấp thống trị của thế giới.

Hai người thuộc Huyết Tâm Lưu kia là cùng đường nên muốn liều mạng bằng

bất cứ giá nào.

ế ỗ

Nhưng các ngươi làm sao dám? Tả đại nhân trực tiếp đứng yên tại chỗ, cười

lạnh nói: “Đám rác rưởi, các ngươi dám đụng đến một đầu ngón tay của ta thì

ba mươi hai võ quán sau lưng các ngươi đều phải chết!"

Câu nói vừa dứt.

Hắn ta lại giật mình lần nữa.

Sao lại thế này? Hình như giọng nói của hắn ta -- Có thay đổi? Chỉ trong nháy

mắt tiếp theo.

Sát thủ đối diện đã bổ nhào lên.

Lãnh quang hiện lên.

Đau đớn.

Trời đất quay cuồng.

Thế giới lập tức hóa thành hắc ám.

Để thời gian thoáng lùi lại.

Liễu Bình tri kỷ mà bỏ máy truyền tin lại vào túi của Tả đại nhân, sau đó hắn lật

thanh đao qua, nhẹ nhàng đập một cái lên cổ Tả đại nhân.

Tả đại nhân lập tức hôn mê.

"Vân Thường, ta có chuyện hỏi ngươi."

Liễu Bình nói.

"Chuyện gì?"

Sơ Vân Thường hỏi.

"Không biết thế giới của các ngươi có khái niệm dịch dung này hay không?"

"Dịch dung? Đó là cái gì?"

"Chính là cải trang thay đổi ngoại hình của mình để giấu tại mắt người khác."

"Ta biết một vài phương pháp hoá trang, nhưng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm,

còn chưa có nghe nói đến dịch dung gì.”.

"Thật là một tin tốt, ta vốn có bảy loại phương pháp né tránh khó khăn này, hiện

tại chỉ cần dùng loại đơn giản nhất trong đó là được."

Liễu Bình nói, sau đó vươn đôi tay sờ soạng lên người Tả đại nhân kia.

"Ngươi làm gì?"

Sơ Vân Thường giật mình nói.

"Làm nghề cũ."

Liễu Bình nói.

Hắn tùy tiện nhéo nhéo vài cái lên sau lưng và trước ngực Tả đại nhân, một tay

ấn quyết, một tay đột nhiên ấn một cái vào bên trong.

ố ế ố ể ề ế ấ

Súc cốt! Một loạt tiếng xương cốt chuyển động truyền đến, chỉ thấy hình như

thân thể Tả đại nhân có chút thay đổi.

Hình như hắn ta gầy đi một chút.

"Sao lại thế này?"

Sơ Vân Thường giật mình nói.

"Năm đó quê quán ta có rất nhiều đạo lữ kết hôn, đều đến xin ta làm chuyên

viên trang điểm quang vinh."

Liễu Bình nói.

Hắn đi đến bên cạnh nữ tử hôn mê kia, duỗi tay tìm tìm trong cái túi của nàng

ta.

"Vận may không tồi, có một túi trang điểm nhỏ."

Hắn lấy ra các loại bút và hộp phấn, đi trở về trước mặt Tả đại nhân rồi bắt đầu

nhanh chóng hóa trang.

Sơ Vân Thường yên lặng đúng một bên để nhìn, chỉ cảm thấy động tác của hắn

như nước chảy mây trôi, lại nhanh như tia chớp, cứ như đã thuần thục chuyển

hoá trang này đến tận xương tủy.

Hoa mười hơi thở ngắn ngủn.

Liễu Bình dùng tay và nói: “Xem này, giống ta không?"

Sơ Vân Thường nhìn nhìn hai người, tán thưởng: “Giống nhau như đúc, thật là

tuyệt."

Đôi tay Liễu Bình ấn quyết, lại ẩn vài cái lên các huyệt đạo kinh mạch trên

người Tà đại nhân.

“Tinh thần mể mang, cảm giác chết lặng, phản ứng chậm chạp –– Nhưng mức

độ lại không nặng, sẽ làm hắn nghĩ bị ta đánh bất tỉnh nên tạo thành chút di

chứng, nhưng ta chỉ muốn hắn không có cơ hội phát hiện dung mạo của mình đã

thay đổi."

Nói xong, Liễu Bình lại đi đến trước gương, giơ bút kẻ mày lên.

"Làm gì vậy?"

Sơ Vân Thường hỏi.

"Ta muốn giả mạo thành nữ quan viên kia."

Liễu Bình nhìn vài lần về phía nữ quan viên đang hôn mê phía sau nàng, bút vẽ

trên tay dừng lại trên mặt hắn.

"Kế hoạch của ngươi là gì?"

Sơ Vân Thường cảm thấy hứng thú mà hỏi.

"Không phải bọn họ muốn giết người sao? Vậy để bọn họ giết, nghe này, lát nữa

chúng ta phải làm như thế này..."

Liễu Bình chậm rãi nói.



Sơ Vân Thường nghiêm túc lắng nghe.

Chỉ chốc lát sau.

Liễu Bình đã nhanh chóng thay đổi dung mạo của mình, sau đó lại điều chỉnh

thân thể một chút.

"Thế nào?"

Hắn hỏi.

Sơ Vân Thường đang lột áo khoác trên người nữ quan viên trên mặt đất ra, nghe

vậy không khỏi nhìn nhìn Liễu Bình, lại nhìn về phía nữ quan viên.

Hai người nhìn giống nhau như đúc!

"Mặc chế phục quan viên này vào thì gần như hoàn toàn giống nhau, chỉ là

trước ngực ngươi..."

Sơ Vân Thường nói.

"Cái này không sao.”.

Liễu Bình lấy ra hai khối gạch vàng, nhìn nhìn nữ quan viên kia, lại thả lại một

khối, sau đó bẻ khối còn lại thành hai mảnh rồi nhét vào ngực, đưa đôi tay ôm

lấy vai mình.

"Xem."

Hắn bày ra động tác thể hiện vẻ duyên dáng.

"Được rồi, hoàn toàn giống nhau."

Sơ Vân Thường thán phục.

Liễu Bình dùng một tay ôm ngực, tay còn lại nắm máy truyền tin trên bàn lên,

gọi cho dãy số trước đó.

"Này, là ta."

Máy truyền tin lập tức vang lên một giọng nói: “Tả đại nhân, sao mục tiêu còn

chưa đi ra?"

Liễu Bình lấy ngữ điệu của Tả đại nhân để nói: “Thiếu niên kia trộm một bộ chế

phục của chúng ta, đang tìm đường đi ra, các ngươi phải để ý hắn –– Trong

khảo nghiệm sinh tồn, hắn đã tự động thủ giết chết một trong những tên chó

điên, tương đối nguy hiểm đấy."

Giọng nói đối diện trở nên thận trọng rất nhiều: “Chúng ta biết hắn giết chó

điên... Nhưng chỉ có hắn đi ra sao? Nữ võ sư kia đâu?"

"Nữ võ sư trốn đi, ta đang tìm -- Các ngươi giết trước một tên đi."

"Được!"

Liễu Bình cắt đứt cuộc trò chuyện, tùy tiện nhìn nhận máy truyền tin rồi vỗ một

cái vào nơi nào đó.

"Làm vậy để làm gì?"

Sơ Vân Thường hỏi.

ế ế ấ ế

"Ta nhìn một cái là biết kết cấu mô hình của loại thiết bị thông tin dạng này,

hiện tại hoàn toàn phá hư bộ phận giọng nói trong đó trước, để bọn họ không

thể trò chuyện được nữa."

Liễu Bình nói.

Hắn liếc nhìn Tả đại nhân đang nằm dài trên bàn một cái.

"Còn chừng hai mươi giây nữa là hắn sẽ tỉnh."

"Vậy ta chuẩn bị."

"Được, ta đi ra ngoài trước, bốn mươi giây sau sẽ tiến vào."

Liễu Bình đi ra ngoài cửa.

Sơ Vân Thường bể nữ quan viên đang hôn mê lên, nhẹ nhàng nhảy một cái rồi

lập tức bay lên nóc nhà, thân mình rút vào một góc trên xà ngang phía sau bàn

làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play