Liễu Bình liếc nhìn qua, lại thấy trên hư không có một hàng chữ nhỏ:

[Quầy bar (lô cốt chiến tranh cỡ nhỏ).]

[Có một ngàn năm trăm thiết bị loại công thành và phòng ngự, do hệ thống trí

tuệ nhân tạo AI lựa chọn áp dụng sách lược, trung bình mỗi giây có thể kích

hoạt ba trăm chín mươi loại công kích hoặc phòng ngự.]

Lão Lôi vỗ ngực nói: "Các vị, ta sẽ phụ trách việc chủ công."

Thạch Kiên nói: "Như vậy thì ta sẽ phụ trách việc phòng thủ."

Hưởng Nha nói: "Ta sẽ núp trong bóng đêm, tìm cơ hội đánh lén."

"Thế nhưng nếu như quá nhiều người tấn công thì sao?"

Vương Trọng Công hỏi.

Ba người cùng nở nụ cười.

Bọn họ tiện tay lấy một đống thẻ bài ra, phe phẩy trước mặt Vương Trọng Công

như đang khoe khoang vậy.

"Lão Vương, tại phương diện chế tạo thì ngươi cũng không tệ lắm, thế nhưng

người không hiểu được cảm giác được người khác phục vụ."

Thạch Kiên nói.

"Mỗi người chúng ta đều có lượng lớn thủ hạ, cộng lại cũng đủ để phát động

một trận chiến tranh."

Hưởng Nha cũng lớn tiếng nói.

"Khi không có chiến đấu, cũng sẽ có tri kỷ để nói chuyện phiếm."

Lão Lôi giơ một tấm thẻ bài có vẽ một mỹ nhân quyến rũ tới trước mặt Vương

Trọng Công, sau đó lại cất nó vào trong bộ bài.

Keng! Tiếng đồng hồ treo tường vang lên.

Thời gian đã tới! Bốn người cùng nhìn về phía Liễu Bình, lại thấy hắn đang

nâng chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ, nét mặt thể hiện sự suy tư.

Đại nhân thật sự không quan tâm chiến đấu nơi này! Vương Trọng Công bắt

đầu điều khiển hệ thống công thủ của quầy bar này.

Lão Lôi nín thở, rút binh khí ra, đứng bên cạnh Liễu Bình, sẵn sàng chiến đấu

bất cứ khi nào.

Thạch Kiến hóa thành một tảng đá lớn chừng bàn tay, rơi xuống quầy bar.

Hưởng Nha lùi về sau một bước, ẩn vào trong hư không.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng! Ngay sau đó... Một giọng nữ ẩn chứa sự oán

hận truyền tới: "Ác Mộng Hành Giả đáng chết, thực lực hiện tại của ta đã vượt

xa khi trước, ngươi chuẩn bị chịu chết đi!"

ổ ấ

Một con Cổ hoặc ma nữ xuất hiện từ trong hư không.

Chính là con Cổ hoặc ma nữ đã dẫn đường cho Liễu Bình khi trước! Khi ngày

hôm trước kết thúc, nàng ta đã chạy trốn trước mặt Liễu Bình... Khi đó Liễu

Bình có chuyện trong lòng, cũng lười đuổi bắt nàng ta, hiện tại có vẻ như nàng

ta đã thu được lực lượng Ác mộng nào đó, đúng là đã tới để báo thù! Trên tay

Cổ hoặc ma nữ cầm một đôi dao găm tản ra ánh sao rực rỡ, nhẹ nhàng rơi trên

sàn quán rượu.

Nàng ta giơ dao găm lên... Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trong quán rượu từ

cái bàn, cái ghế, sàn nhà, chén rượu, đèn treo, trần nhà, đồng hồ, quầy bar,...

cùng lúc phóng ra mấy trăm luồng công kích.

Lão Lôi rộng lớn, khi ma nữ bị những công kích kia đánh trúng, cũng đâm nàng

ta bay ra khỏi quán rượu.

Ma nữ bay ra vài trăm mét, sau lưng lại xuất hiện một con thú hoang..

Hưởng Nha nằm tại sau lưng nàng ta, rồi cắn thẳng vào phần xương cổ của

nàng.

Âm! Ma nữ ngã mạnh xuống mặt đất, lăn đi mấy chục mét, vẫn nằm im trên

mặt đất mà run rẩy liên tục, không thể làm ra bất cứ hành động nào cả.

Vương Trọng Công nói: "Công kích của ta đều sử dụng đòn có tác dụng tê liệt,

Hưởng Nha không cần vẽ vời thêm chuyện làm gì."

Hưởng Nha hừ lạnh, hậm hực nói: "Thật sự không thú vị."

Nó tóm lấy ma nữ, kéo về trong quán rượu.

Ma nữ vẫn run rẩy một lúc lâu, mới dần dần tỉnh táo lại.

Lúc này, nàng đã bị trói gô lại, bị ném trong góc của quán rượu.

Ma nữ nhìn về phía Ác mộng Hành giả đang ngồi trên quầy bar.

Vẫn thấy hắn không quay đầu lại, thậm chí còn không thèm liếc nhìn về phía

nàng chút nào cả.

Lại nhìn về mấy người quanh hắn....

Mấy vị chức nghiệp giả Ác mộng rất mạnh đang cúi đầu khom lưng, ngay cả

thở mạnh cũng không dám nữa.

Ma nữ run lên một lúc, bỗng nhiên rơi lệ nói: "Mẹ nó... rõ ràng ta có thể sống

tốt, tại sao lại phải tự mình chuốc lấy cực khổ chứ..."

Nói tới, Liễu Bình cũng thực sự không chú ý tới nàng ta.

Nếu như bốn người Vương Trọng Công cộng lại cũng không thể giải quyết một

ma nữ nho nhỏ, đó mới là có vấn đề.

Liễu Bình vừa nhớ lại những điều mình đã gặp ở trong thế giới bên trong, vừa

khổ tư suy nghĩ phải làm cách nào mới có thể cứu vớt Linh thể kia.

"Danh Sách, ta nhớ rằng ngươi có vô số công năng, có thể tìm ra cách nào, làm

cho ta dẫn cô bé kia rời đi hay không?"



Hắn hỏi.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Chỉ cần ngươi chạm vào cô bé này, ngay lập tức sẽ dẫn tới sự chú ý của người

kích hoạt tấm thẻ bài Địa cung Ác Mộng này.]

"Ý ngươi là... người cầm dù?"

Liễu Bình hỏi.

[Đúng vậy, hắn ta chắc chắn vẫn còn rất nhiều thẻ bài Ác mộng, nếu như người

hành động thiếu suy nghĩ, hắn ta sẽ cảm ứng được... thật ra hắn ta vẫn đang cho

rằng người đã chết, bởi vì hầu như không ai có thể chạy khỏi Địa cung Ác

Mộng được.]

Chạy khỏi... Vương Trọng Công đã phát hiện ra một nơi có thể chạy trốn, vì vậy

mà đã bị Danh sách Ác Mộng giết chết một lần.

Đã có nơi có thể chạy trốn.

Hiện tại, quan trọng nhất chính là, làm cách nào cứu vớt cô bé kia, cùng phương

pháp úng đối Người cầm dù.

Liễu Bình nhấc chén rượu lên, suy nghĩ một hồi lâu.

À đúng rồi, Bách Nạp đao đã từng nói, trở thành Chúa tể Ác Mộng cũng có thể

thoát khỏi tòa Địa cung này.

Thế nhưng chủ nhân của bộ bài này sẽ trơ mắt nhìn một vị Chúa tể Ác Mộng rời

khỏi sao?

Trong đầu Liễu Bình dần dần có một ý tưởng.

Bỗng nhiên... Trên quầy bar, từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện, đánh gãy

dòng suy nghĩ của hắn: "Chú ý!"

"Bởi vì không còn cao thủ nào oán hận ngươi, cho nên từ giờ trở đi, Danh Sách

sẽ sắp xếp đối tượng chiến đấu một cách ngẫu nhiên cho ngươi."

"Một phút sau, kẻ địch sẽ xuất hiện!"

Liễu Bình uống cạn rượu trong chén, rồi mới quay đầu nhìn về phía ma nữ.

"Muốn sống? Hay là chết?"

Hắn hỏi.

"Sống."Ma nữ trả lời với vẻ nơm nớp lo sợ.

"Đứng dậy, chuẩn bị chiến đấu."

Liễu Bình nói.

"Vâng."Ma nữ thuần thục đứng dậy, sau đó đi tới bên người Liễu Bình, cúi đầu

mà đứng.

"Thạch Kiên không cần bảo vệ ta, cứ gia nhập vào chiến đấu đi... ba mươi giây

sau, kẻ địch xuất hiện, các ngươi phải bắt được kẻ đó."

Liễu Bình hạ lệnh.

"Rõ!"

Năm vị cao thủ đồng thanh đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play