Bỗng nhiên.

Thẻ bài vẽ mặt nạ Tinh Thần nhẹ nhàng chấn động, bay lên rồi lơ lửng đến

trước mặt người đàn ông thanh tú.

Giọng nói của Lạc Tinh Thần vang lên từ thẻ bài: “Đoàn trường, không thấy

Thỏ Từ đâu nữa."

Mày người đàn ông thanh tú buông lỏng, gật đầu nói: “Ta có một suy đoán...

Tinh Thần, người lập tức vận dụng thuật kia, kéo ta và Bạch Lang đến bên cạnh

ngươi."

"Ta chỉ có thể dùng thuật kia một lần vào mỗi ba tháng, thật sự phải dùng sao?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Chúng ta phải xác nhận tình hình ngay lập tức, đừng chờ đến khi vết tích đạo

thuật biến mất."

Người đàn ông thanh tú nói.

"Được."

Lạc Tinh Thần nói.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Chỉ thấy mặt nạ Tinh Thần trên thẻ bài kia biến mất.

Cả thẻ bài bỗng hóa thành vô số điểm tinh quang, quay chung quanh người đàn

ông thanh tú.

Bỗng nhiên, hắn ta biến mất khỏi nơi đó.

Bên kia.

Đại học Thủ Đô.

Ký túc xá của Lạc Tinh Thần.

Một người đàn ông thanh tú ôm hắc kiếm và một người đàn ông trưởng thành

có chòm râu màu trắng cùng xuất hiện.

"Thỏ Tử đâu?"

Người đàn ông thanh tú hỏi.

"Hắn đánh chạy một con quái vật, sau đó không thấy tăm hơi đâu nữa."

Lạc Tinh Thần nói.

"Bạch Lang, người tra xét vị trí cụ thể của vết tích đạo thuật kia một chút."

Người đàn ông thanh tú nói.

Người đàn ông trưởng thành nhắm mắt lại.

Một lát sau, gã rung động mà nói: “Vết tích đạo thuật nằm ở gần đây."



Người đàn ông thanh tú hỏi Lạc Tinh Thần: “Chung quanh nơi này an toàn

không?"

"An toàn, không có con quái vật nào."

"Tốt, Bạch Lang, người xây dựng một thông đạo dẫn đến vết tích đạo thuật đi."

Người đàn ông thanh tú nói.

"Nhưng thuật kia thật sự quá mức huyền ảo và cường đại, cho dù ta xây dựng

một thông đạo, cũng không thể bắt giữ sức mạnh của nó."

Bạch Lang nói.

"Không có việc gì, ngươi cứ xây dựng thông đạo đi, chuyện bắt giữ sức mạnh

cứ để ta làm."

Người đàn ông thanh tú nói.

"Đoàn trưởng, ngươi hoài nghi đó là thuật của Thỏ Tử sao?"

Bạch Lang hỏi.

Người đàn ông thanh tú cười nói: “Trừ hắn ra thì còn là ai được nữa? Thật là

một kẻ làm người ta bất ngờ... Ta đoán hắn đã phát hiện bí mật sau lưng thế giới

giả dối này."

Lạc Tinh Thần vốn đang lấy ra một bộ thẻ bài để bói toán thì nghe đoàn trưởng

nói như vậy, nàng lại yên lặng cất thẻ bài về.

"Đoàn trưởng mà đoán cái gì thì cái đó chính là sự thật, bói toán sư như ta sắp

thất nghiệp rồi."

Nàng lười nhác thở dài rồi nói.

"Bắt đầu đi, chúng ta đi xem thử rốt cục Thỏ Tử phát hiện cái gì."

Người đàn ông thanh tú nói.

"Vậy ta bắt đầu xây dựng thông đạo thuật pháp."

Bạch Lang nói.

Gã lấy ra mấy chục thẻ bài, ổn định tâm thần rồi sau đó ra tay như điện, vội

vàng ghép nối cả bộ thẻ bài lại với nhau.

Tất cả thẻ bài quay cuồng, sau đó bày ra một bức đồ án.

Chỉ thấy trên đồ án là sương mù vô tận, khi chúng ngẫu nhiên tản ra thì có thể

nhìn thấy điểm cuối của làn sương mù dày đặc chính là có một lối ra.

"Bên kia là một thế giới khác, thú vị, chúng ta phải đi xem."

Người đàn ông thanh tú nói, sau đó rút hắc kiếm ra rồi chỉ vào mảnh sương mù

kia, hắn ta thì thầm: “Tế!”.

Từng đợt từng đợt hắc quang nhè nhẹ toát ra từ trường kiếm, ngưng tụ thành ba

sợi dây thừng đen có gắn móc, sau đó bay vào đồ án, cứ lao vọt mãi vào lối ra

kia rồi móc chặt vào tên đó.

"Đi thôi."



Người đàn ông thanh tú nắm một sợi dây đen lên và nói.

"Từ từ, không biết phía bên kia là dạng thế giới gì, vẫn nên đeo mặt nạ trước, để

tránh tạo thành phiền phức không cần thiết."

Bạch Lang nói.

"Có đạo lý."

Hai người còn lại cùng gật đầu, lần lượt lấy mặt nạ ra rồi đeo lên.

Bọn họ nắm chặt dây thừng, lần lượt bước vào bên trong đồ án, leo vào lối ra đã

bị sương mù phủ kín kia.

Thế giới chân thật.

Tên không trung.

Xa tít trên cao.

Con thiêu thân to lớn cả người có lửa cháy hừng hực đó đã bị đao quang vô tận

chém giết, cả cơn mưa lửa đầy trời mà nó phóng ra cũng hoàn toàn bị đao quang

xóa sạch.

Tất cả dị tượng chỉ tồn tại trong nháy mắt ngắn ngủn.

Không có ai phát hiện.

Trên mặt đất.

Liễu Bình thu tay lại, đứng lên chào hỏi mọi người chung quanh: “Cảm ơn các

cô chú quan tâm, ta thật sự không có việc gì, giờ sẽ lập tức về nhà."

Mọi người nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của hắn, rốt cuộc cũng xác định là hắn

không sao.

Mọi chuyện kết thúc.

"Cần ta đưa người về không?"

Cảnh sát hỏi.

"Không cần, nhà ta cách nói này không xa, đi vài bước là đến."

Liễu Bình nói.

"Được, ta đã để số điện thoại lại cho ngươi, có việc gì thì liên hệ với chúng ta,

lúc nào cũng được cả, biết chưa?"

"Đã biết, đa tạ.”.

Cảnh sát rốt cuộc cũng yên tâm, phất tay bảo hắn rời đi.

Liễu Bình vừa đi dọc theo đường cái quay về chung cư, vừa suy tư về hành

động tiếp theo của mình.

"Một năm... Ta phải nắm chặt thời gian, để thẻ bài thứ nguyên xuất hiện càng

nhanh thì thời gian nhân loại trưởng thành sẽ càng đầy đủ."

"Bước tiếp theo nên làm thế nào đây?"

ắ ầ ầ ỗ

Hắn đang âm thầm nghĩ thì giọng nói của Trần Ngọc Đao bỗng vang lên trong

lòng: “Những tên trốn trong Hỏa chi Thánh Trụ kia không đáng tin, chúng

không còn đủ sức lực để tham chiến, cho nên ta tìm mấy đồng bạn đến cho

ngươi."

"Đồng bạn? Có thể tin được không?"

Liễu Bình hỏi.

"Ta khảo sát rồi, ngươi cũng khảo sát rồi, chắc có thể tin."

Trấn Ngục Đao nói.

"Có người như vậy à? Là ai?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.

"Lúc ta mang ngươi trở về thế giới chân thật, đã để lại một ít sức mạnh Kiến

Diệt phát tán ở thế giới song song kia, ta cố tình hiện ra trước mặt bọn họ, nếu

bọn họ không quá ngốc thì nhất định sẽ tới."

Trấn Ngục Đao nói.

Liễu Bình rung động mà nói: “Ý ngươi là..."

Lời còn chưa dứt.

Trên trường đao bỗng bùng nổ một mũi nhọn vô hình, nhẹ nhàng trảm một cái

vào hư không.

Ba người lập tức xuất hiện ở trước mặt Liễu Bình.

Bọn họ đều đeo mặt nạ.

Là Hắc Ám, Bạch Lang và Tinh Thần.

"Thỏ Tử."

Người đeo mặt nạ Hắc Ám cất tiếng chào hỏi.

"Chúng ta đi theo dấu vết của người mà đến."

Bạch Lang nói.

"Ngươi chạy quá nhanh, không nói với ta một tiếng, hại ta còn tính bài mấy

lần."

Tinh Thần oán hận nói.

Liễu Bình ngẩn ra mấy phút tại chỗ, sau đó bỗng cười rộ lên.

"Ta cũng không biết, đoàn đội của chúng ta tên là gì."

Hắn hỏi.

Lúc này chung quanh đã có người bắn ánh mắt quái dị tới.

"An toàn, có thể gỡ mặt nạ xuống."

Bạch Lang nói.

Ba người cùng tháo mặt nạ ra.



"Đoàn đội chính là đoàn đội, muốn tên làm gì?"

Đoàn trưởng nói.

"Chúng ta vốn không muốn để bất cứ kẻ nào biết sự tồn tại của mình, huống chi

là tên đoàn đội."

Tinh Thần nói.

"Cho nên rốt cuộc nơi này là đâu vậy?"

Bạch Lang hỏi.

Liễu Bình cười cười, bỗng nói: “Các ngươi còn chưa ăn cơm đúng không."

Ba người cùng gật đầu.

"Ta nhớ đoàn đội có một loại thuật có thể che giấu bí mật, chúng ta tìm một chỗ

ăn cơm, tiện thể chậm rãi nói với các ngươi biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play