Phía bên kia.

Trên xe cứu thương, Liễu Bình đột nhiên mở mắt ra.

Hắn nhảy xuống xe cứu thương, hội hợp với Mã Cường đã đi theo bên cạnh từ

lâu, họ hối hả lao về hướng trường học.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trần Tiểu Minh sẽ phải đưa ra một trong hai lựa

chọn.

Một là bị các giáo viên tuần tra đuổi về nhà.

Hai là không quan tâm đến lời khuyên can của các giáo viên, vẫn ở lại khu dạy

học.

Nó sẽ lựa chọn cái nào? Liễu Bình hối hả bay vút trên đường phố.

"Từ từ, rốt cục là chuyện gì?"

Mã Cường đi theo bên cạnh, nhịn không được nhỏ giọng hỏi han.

"Nhiệm vụ bí mật-- Chờ ta xem tình hình trước."

Liễu Bình nói.

Hai người vòng đến cổng sau trường học, nhảy qua tường vây, trốn sau một cây

đại thụ rồi nhìn lại vào khu dạy học.

Khu dạy học là một mảnh tĩnh mịch.

Không có ai.

Liễu Bình hơi trầm ngâm, sau đó lộn ngược cặp sách ra, dùng sức cắt ra vài vết

rách, sau đó lại lộn ngược lại rồi giao cho Mã Cường.

"Đây là?"

Mã Cường hiếu kỳ hỏi.

"Nghe này, đây là một loại mồi đặc thù, chờ lát nữa nếu Trần Tiểu Minh tới gần

ta thì ngươi ném cái cặp sách này ra thật xa."

Liễu Bình nói.

"Phải ném bao xa?"

Mã Cường hỏi.

"Ngươi có thể ném được bao xa thì ném."

Liễu Bình nói.

"Nhưng cặp sách của ngươi không chịu nổi sức ném của ta, sẽ rách nát ra -- “Ta

muốn chính là hiệu quả này!"

"Vậy hiện tại phải làm gì?"

Liễu Bình ngẩng đầu liếc nhìn trụ đồng thau một cái.

ắ ố ồ ẫ ầ

Lúc này sắc trời đã tối đen, trụ đồng thau vẫn dựa sát tới gần khu dạy học, một

mặt cắm thật sâu vào lòng đất, mặt còn lại vươn lên tít trên không trung, không

nhìn thấy được điểm cuối.

Trên thân nó có mây mù lượn lờ không dứt.

Chung quanh yên tĩnh.

"Đi theo ta."

Liễu Bình nói.

Mã Cường cảm thấy thật kích thích, gã đi theo Liễu Bình lần mò vào khu dạy

học.

Hai người đi được nửa đường thì hư không đột nhiên hiện ra một tiếng vang

nhỏ.

Cứ như có cái gì bị kích hoạt -- Tiếng xé gió gào thét truyền đến.

Trong bóng đêm, một giọng nói nặng nề vang lên ngay sau đó: “Ta biết ngay

các ngươi có vấn đề."

Trần Tiểu Minh bước ra từ trong bóng đêm.

Nó nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, cả người tỏa ra sương đen sôi trào hết

sức bất tường.

"Ném."

Liễu Bình phun ra một chữ, thân thể bay thẳng về hướng trụ đồng thau giống

như tia chớp.

"Ngươi đừng mơ tưởng chạm vào nó!"

Trần Tiểu Minh cười dữ tợn một tiếng, toàn bộ thân thể ẩn vào sương đen.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Sương đen bùng nổ trên người của Trần Tiểu Minh, bao bọc nó thành một con

quái vật toàn thân huyết sắc, nó cất bước muốn đuổi theo Liễu Bình.

Trong chớp nhoáng -- Mã Cường cố dùng hết sức lực toàn thân, hung hăng ném

cái cặp sách kia ra ngoài.

Ręt –– xet -- Cái cặp sớm bị cắt ra thành mấy mảnh, căn bản không chịu nổi cú

ném dùng hết sức lực của võ tu cấp 48, nó lập tức tan nát thành mấy miếng vải

rách bươm bay tán loạn.

Một quả táo tỏa ra kim quang mênh mông hiện ra trước mặt mấy người.

Nó hóa thành một ánh lưu quang, lập tức biến mất trên bầu trời.

"Quả táo vàng!"

Quái vật nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể bỗng ngừng lại.

Nó từ bỏ Liễu Bình, không màng tất cả mà phóng lên cao, đuổi theo hướng quả

táo vàng biến mất.- - Không ai có thể kháng cự sự cuốn hút của quả táo vàng,

ấ ấ ế

một khi phát hiện thì nhất định sẽ toàn lực cướp lấy, sau đó ăn hết! Quái vật

biến mất.

Nhân cơ hội này, Liễu Bình đi tới trước trụ đồng thau.

Hình như trụ đồng thau cũng cảm nhận được hắn đến, toàn thân nó tỏa ra một

tiếng chấn động khe khẽ.

Liễu Bình vươn tay.

Không biết vì sao, trước mắt hắn lắc lư một hồi, như có vô số những mảnh thời

gian quá khứ bay múa ở phía trước.

Nhung -- Đều đi qua.

Hiện tại, hắn phải đặt tay lên trụ đồng thau! Ngay lập tức! Liễu Bình hít sâu một

hơi, cứ như đã làm ngàn vạn lần, nhẹ nhàng dán tay lên thân trụ lạnh như băng

kia.

Trên bầu trời vang lên một tiếng gào phẫn nộ: “Không, phàm nhân! Ngươi

muốn chết!"

Gần như cùng thời khắc đó.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đổi mới với tốc độ điên cuồng:

“Ngươi làm được!"

"Ngươi đột phá phòng ngự của vật thể không rõ, chạm vào thánh trụ.”.

"Trong bóng đêm vô tận, giữa cảnh chiều tà của sự hủy diệt, đây là tia sáng đầu

tiên đủ để xóa tan tất cả tuyệt vọng."

"Ngươi không thẹn với danh hào Mộ Quang."

"Ngươi chạm vào trụ bảo hộ của chủ thế giới: Hỏa chi Thánh Trụ."

"Giấc ngủ say của Địa, Thủy, Hỏa, Phong kết thúc."

"Cuộc chiến của chủ thế giới sắp bắt đầu."

"Sau khi đếm ngược ba giây, ngươi sẽ đạt được lời chúc phúc của Hỏa chi

Thánh Trụ!"

"Ba,"

“Hai,"

"Một!"

“Sau khi đếm ngược ba giây, ngươi sẽ đạt được chúc phúc của Hỏa chi Thánh

Trụ!"

"Ba,"

"Hai,"

"Một!"

Liễu Bình vội vàng nhìn quét qua nhắc nhở phù trước mắt, trở tay lấy trường

kiếm tra, chuẩn bị nghênh địch.

ế ắ ố ố ầ

Con quái vật toàn thân huyết sắc kia hối hả đáp xuống từ bầu trời.

"Đáng chết! Phàm nhân, ta giết ngươi ——”.

Nó rống giận, cả người nở rộ ra sương mù ùn ùn không dứt, trong nháy mắt đã

bày ra vô số những trường trảo sắc bén không thể đếm hết.

Nó áp sát tới.

Tốc độ của nó thật sự quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Liễu

Bình.

Chỉ một giây tiếp theo -- Trụ đồng thau bỗng chấn động, tỏa ra dao động hùng

vĩ nhưng vô hình.

Tất cả âm thanh đều biến mất.

Trong sự tĩnh mịch ấy, quái vật vẫn duy trì tư thế tấn công, không nhúc nhích

cái nào.

Mấy cái móng vuốt của nó đã đến gần sát người Liễu Bình, nhưng cũng rơi vào

trạng thái yên lặng.

Cách đó không xa, Mã Cường mở to hai mắt nhìn, trong mắt hiện ra cảm xúc

khó hiểu, biểu cảm trên mặt khựng lại bất động.- - Gã không nhìn thấy những

chuyện đã xảy ra, chỉ cảm thấy thật khó hiểu.

Toàn bộ thế giới rơi vào khoảng thời gian đứng yên.

Cứ như có cái gì được kích hoạt, tất cả chữ nhỏ trong hư không cũng theo đó

mà hoàn toàn biến mất.

Ngay sau đó.

Một giọng nói thậm thà thậm thụt vang lên từ trụ đồng thau: “Nhóc con, ngươi

có sợ quỷ không?"

Liễu Bình ngẩn ngơ.

Quái vật bị đông cứng tại chỗ, sau đó có người trong trụ đồng thau hỏi mình có

sợ quỷ không.

Đây là tình huống gì thế này?

"Ta không sợ quỷ... Cảm ơn đã trợ giúp, xin hỏi phải xưng hô các hạ thế nào?"

Liễu Bình hói.

Giọng nói kia đáp: “Ta là -- khụ khụ, hiện tại tên tuổi của ta là cái gì vậy?"

Trong trụ đồng thau, một giọng nói khác vang lên: “Người chiến thắng huy

chương bạc của cuộc thi đấu trốn tìm lần thứ 43."

Giọng nói kia vui vẻ mà lớn tiếng đáp lại: “Đúng vậy, ta là người đoạt huy

chương bạc đấy!"

Liễu Bình lại ngơ ngẩn lần nữa.- - Đây là tình huống thế nào? Tinh thể khẩn cấp

rành rành như thế, kết quả kẻ nhảy ra lại là một người chiến thắng huy chương

bạc của cuộc thi đấu trốn tìm? Cứ như biết hắn đang nghĩ cái gì, giọng nói kia

nghiêm nghị nói: “Đừng xem thường huy chương bạc, trên thực tế, đến bây giờ

ầ ố

còn chưa được tìm được người đoạt huy chương vàng, cho nên nhân vật tầng tối

cao ngươi có thể tiếp xúc được chính là ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play