"Mười năm qua, tử tước Edern đã gặp phải ba mươi chín lần ám sát, thế nhưng

không thành công lần nào."

"Dựa vào thống kê không đầy đủ, phủ tử tước có tám tên Thẻ bài sư, bọn họ

luôn luôn bảo vệ tử tước Edern."

Liễu Bình thả tin tình báo này xuống, lại cầm lên một tin khác.

Trên đó có viết:

"Tình báo mới nhất tại phủ tử tước: "

"Hôm qua, bởi vì chủ trì một trận đánh cược thất bại, Tử tước liên tục giết chết

hai mươi người, sai phái ba tên Thẻ bài sư tiến tới đuổi giết Nam tước của thôn

trang Mir."

"Căn cứ tình báo để phân tích, Tử tước đang bị hoài nghi là giở trò trong trận

đánh cược, làm cho đông đảo quý tộc không vừa lòng."

"Tin tức từ Đế đô truyền tới, lần này Tử tước đứng trước thử thách rất khó

khăn."

Liễu Bình buông tình báo xuống, trở nên trầm ngâm.

Một Tử tước, lại có thể tùy ý quyết định sinh tử của Nam tước.

Như vậy...

Nếu như tử tước Edern thật sự chọc giận quý tộc khác...

Chỉ cần trong số quý tộc đó có một người với thân phận càng cao quý hơn, ví dụ

như Hầu tước hoặc là Bá tước, như vậy tử tước Edern liền nguy hiểm.

Có vẻ như mình cũng không cần nhanh chóng giết hắn ta.

Nếu như tử tước Edern lại bị quý tộc bậc cao hơn giết chết...

Chẳng phải là tất cả đều vui vẻ rồi?

"Các hạ, những thứ mà ngài cần đều đã chuẩn bị xong rồi."

Một giọng nói truyền tới từ ngoài phòng.

"Mời vào." Liễu Bình nói.

Cửa mở ra.

Một đạo tặc rất kính cẩn đi tới, đặt mấy tấm thẻ bài trước mặt Liễu Bình.

Liễu Bình quan sát từng vật phẩm, thấy được đó là một bộ giáp da đạo tặc rất

không tệ, cùng hai chiếc dao găm, kiếm ngắn, cung tiễn, độc dược, lựu đạn cỡ

nhỏ, giày dạ hành, áo choàng, mặt nạ phụ ma, thuốc chiến đấu.

Đạo tặc thấy hắn kiểm tra lá bài thì ở một bên nói: "Đều là vật phẩm cấp bậc

Đại đạo tặc, là thứ tốt nhất bên trong Công hội."

"Không tệ." Liễu Bình nói.

ố ế

Những thứ này cũng không tốt là bao, cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng thứ

nên sắc bén thì sắc bén, nên nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, nên trí mạng thì trí mạng,

đủ để mình đóng vai thành một đạo tặc.

"Các hạ, còn có một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ngày hôm nay phủ thành chủ điều động nhân thủ, điều tra toàn bộ thành Foren

như chó dại, đã tới nơi này của chúng ta."

"Ta cần làm gì sao?" Liễu Bình hỏi.

Người đạo tặc kia cười khổ, nói: "Công hội Đạo tặc chúng ta làm rất nhiều

chuyện cũng không quang minh, cũng có rất nhiều anh em đều đắc tội phủ

thành chủ cả... nếu như ngài đã từng đắc tội phủ thành chủ, xin hãy đi theo ta tới

mật đạo để tạm thời tránh né."

"Vậy đi thôi." Liễu Bình nói.

Hắn đứng lên, đi theo người đạo tặc kia ra cửa, một đường đi vào sâu trong

Công hội Đạo Tặc.

Vượt qua từng con đường hành lang, xuyên qua mấy mật đạo ẩn nấp, Liễu Bình

tiến vào sâu dưới lòng đất, đi tới một căn phòng lớn khô ráo râm mát.

Nơi này đã có một số người rồi.

Phóng tầm mắt nhìn tới, đỉnh đầu của bọn họ đều hiện lên từng hàng chữ nhỏ:

[Đại đạo tặc.]

[Thích khách.]

[Đại đạo tặc.]

[Ám ảnh thích khách (Xưng Hào thích khách).]

[Cao thủ trộm bảo (Xưng Hào đạo tặc).]

[Liệp hành giả (Xưng Hào đạo tặc).]

[...]

Đều là cao thủ mà.

Liễu Bình thu hồi ánh mắt, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, bắt đầu loay hoay

những độc dược mà mình vừa mới có được kia.

Độc dược là một loại rất thú vị.

Nó có thể giúp người chiến thắng những kẻ địch mà ban đầu không có khả năng

chiến thắng.

Bản thân Liễu Bình cũng có kinh nghiệm dùng độc rất phong phú, đây là lần

đầu tiên hắn tiếp xúc với độc tố ngoài thế giới Tu Hành, cho nên rất nhanh hắn

đã đắm chìm vào trong nghiên cứu của mình.

"Độc dược màu lam... nhìn nhãn thì biết nó là thứ chuyên môn làm cho đối thủ

hôn mê, đáng tiếc tại sao lại không có ghi thành phần chứ? Hạn sử dụng cũng

không có nữa?"

Liễu Bình vừa quan sát vừa phê bình.

Bỗng nhiên, tiếng bàn tán xung quanh biến mất.

Một ông lão xuất hiện trong mật thất này, nhìn về đông đảo đạo tặc cùng thích

khách.

Ông ta chính là người đã hoàn thành giao dịch với Liễu Bình khi trước.

Sau khi thăng lên làm Đại đạo tặc, Liễu Bình mới biết được, ông ta chính là

phân hội trưởng Công hội đạo tặc tại thành Foren.

"Các vị."

"Các ngươi đều là cao thủ đi lại trong bóng đêm, hiện tại có một nhiệm vụ lâm

thời, ai nguyện ý tiếp?"

"Nhiệm vụ gì?" Có người hỏi.

"Hiện tại thành Foren cũng không yên bình, có một vài người đã vội vã rời khỏi

nơi này, cần hộ vệ... đương nhiên, bọn họ cũng đã chiêu mộ rất nhiều người tại

những Công hội khác, hiện tại còn muốn chiêu mộ mười cao thủ trong Công hội

Đạo Tặc chúng ta, yêu cầu là có cấp bậc từ Đại đạo tặc trở lên." Ông lão nói.

"Là các thủ lĩnh của những thương hội kia chứ." Một Xưng Hào thích khách

nói.

"Không sai, các thủ lĩnh của mấy thương hội lớn liên hợp thông báo nhiệm vụ,

một tiếng sau lên đường, cho nên người hứng thú nhanh chóng đứng ra, để ta

còn tập trung nhân thủ cho nhanh." Ông lão nói.

"Ha ha, thật sự là một đám hèn nhát, coi như tử tước Edern xảy ra vấn đề gì thì

thành Foren cũng không chịu ảnh hưởng, nếu như gã chết rồi, vậy thì chẳng

phải nơi này ẩn chứa càng nhiều lợi ích hay sao?" Một Đại đạo tặc khác nói.

Những người khác cũng có vẻ mặt dửng dưng sao cũng được, trong thời gian

ngắn cũng không ai đứng ra.

Liễu Bình cũng thu hồi ánh mắt, đang định tiếp tục nghiên cứu độc dược trên

tay, thế nhưng có một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu.

Không đúng...

Nếu như bàn về tình báo bí ẩn, đương nhiên là Công hội Đạo Tặc biết được

càng nhiều hơn đám thương nhân kia.

Thế nhưng bàn về kiến thức thì các thương nhân càng hơn đạo tặc một bậc, bình

thường đều có thể tiếp xúc với những người có thân phận cao, rất mẫn cảm đối

với rất nhiều chuyện.

Bọn họ rời đi vội vã như thế, chắc hẳn là đã phát hiện ra cái gì.

Tới cùng là cục diện như thế nào, mới có thể để đám thương nhân với khứu giác

nhạy cảm này vội vã rời khỏi thành Foren chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play