Hoang dã như biến thành một rừng cây rậm rạp, mà khu rừng cây này lại do vô số đuôi bọ cạp tạo thành.
Những đuôi bọ cạp này dài tới mấy chục mét, phần đầu đều có móc độc màu xanh lục, liên tục hiện lên, lao nhanh về phía ba người trên tường thành.
"Bình tĩnh!"
Một luồng lửa bỗng lóe lên, nổ vang bên ngoài tường thành.
Ầm...
Toàn bộ tường thành hóa thành một bức tường do ngọn lửa tạo thành, ngăn cản toàn bộ gió ở bên ngoài.
Ngay lập tức Liễu Bình cảm thấy mình đã có thể cử động.
Quá mạnh.
Hắn âm thầm nghĩ.
Thực lực như vậy, ít nhất cũng có trình độ của tu sĩ Nguyên Anh.
"Thủ lĩnh!"
Lão K cùng Tề Luật đồng thanh nói.
Liễu Bình cũng theo đó mà quay đầu lại, thấy được Thủ lĩnh của Người gác đêm dẫn đầu hai người thủ hạ, đang nhanh chóng lao tới nơi đây từ một bên khác.
Hầu như chỉ trong chớp mắt, Thủ lĩnh đã xuất hiện trước mắt ba người.
Ông ta quan sát hoang dã bên ngoài tường thành, ánh mắt rơi vào trên vô số đuôi bò cạp sắc nhọn, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Một vòng lửa cháy hừng hực xuất hiện sau lưng Thủ lĩnh.
Ông ta nói lớn: "Rời khỏi đây, tồn tại trong thế giới Tử Vong, chúng ta không có ý định xúc phạm tới các ngươi."
Trong hoang dã.
Vô số giọng nói vọng lại: "Thức ăn, chúng ta muốn có cơ thể cùng linh hồn của các ngươi."
Thủ lĩnh người gác đêm phất tay.
Chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay ông ta có ánh lửa tản ra, dần dần ngưng tụ trong hư không thành một nắm đấm cháy hừng hực.
Sắc mặt Thủ lĩnh Người gác đêm trở nên lạnh lùng, tập trung niệm chú ngữ, làm cho ngọn lửa bám trên tường thành càng cháy hừng hực lên.
Bỗng nhiên...
Từng trận tiếng chuông dồn dập từ trong thị trấn truyền ra.
Cùng lúc đó, trong chỗ sâu của bầu trời tăm tối, có từng đợt gợn sóng vặn vẹo.
Những quái vật kia cũng đã nhận ra thế giới biến đổi.
"Đáng chết, không đủ... thời gian..."
Trong hoang dã, truyền tới những âm thanh ẩn chứa sự thất vọng.
Sau một lát...
Những chiếc đuôi bọ cạp kia dần dần mờ đi, có vẻ như đang dần dần rời khỏi nơi này.
Đám người trên tường thành cũng trở nên bối rối.
"Nhanh lên, thay quần áo." Lão K lập tức bắt đầu cởi quần.
"Hít... bộ giáp sắt trên người ta quá khó cởi, ai tới gỡ giúp ta đi." Tề Luật giơ đôi tay bị thương của mình lên, nói.
Thủ lĩnh ra hiệu cho người phía sau, lập tức có người đi tới gỡ giáp giúp Tề Luật.
Tới lúc này, Liễu Bình vẫn không rõ ràng cho lắm, hỏi với vẻ khó hiểu: "Thủ lĩnh, các ngươi đang làm gì vậy?"
Thủ lĩnh cũng vừa lúc cởi bộ áo pháp sư trên người, tiện tay ném một bộ quần áo bẩn thỉu cho Liễu Bình, nói: "Tiếng chuông vừa rồi là một loại báo động, cho thấy khu vực gần thị trấn chúng ta có thời không bí ẩn xuất hiện, rất có thể chúng ta sẽ bị hút vào trong."
"Ý của ngươi là... toàn bộ thị trấn?" Liễu Bình hỏi với vẻ kinh ngạc.
Hắn liếc nhìn quần áo trên tay.
Đây là một bộ áo khoác ngoài thêu hoa trông chả ra sao cả, mặc dù kiểu dáng giống với thế giới Tu Hành, thế nhưng vấn đề là...
Người tu hành sẽ không mặc loại quần áo này.
Bộ quần áo này dành cho tiểu nhị làm việc trong các quán ăn, quán rượu trong thế tục.
"Yên tâm, thời không bí ẩn sẽ tự động gán cho thị trấn chúng ta một cái tên, sẽ trở thành một bộ phận của nó." Lão K nói xen vào.
Keng keng keng!
Tiếng chuông lại vang lên, nhịp điệu trở nên gấp gáp hơn.
Thủ lĩnh thúc giục: "Mặc vào nhanh lên, trong bộ quần áo này có tích hợp hệ thống tiêu trừ gợn sóng sinh vật cấp nano, sau khi chúng ta bị hút vào, hãy giả bộ chúng ta đều là người thường..."
Ông ta nhìn về phía Liễu Bình, giải thích: "Nếu như mặc đồ quá mức nổi bật, sẽ bị người tu hành coi như tà ma ngoại đạo."
Tà ma ngoại đạo, ai cũng có thể tiêu diệt.
Không cần Thủ lĩnh giải thích cặn kẽ, Liễu Bình cũng có thể hiểu được đạo lý này.
Xem ra không còn cách nào khác.
Liễu Bình đành phải mặc chiếc áo choàng kia lên người.
Hắn nhìn về phía thị trấn, đèn hai bên đường phố đã được bật sáng trưng, mà Người bán rượu đã đứng trên đường phố trong thị trấn.
Ở cạnh hắn ta là một đoàn người bình thường.
"Mấy người các ngươi đi quán rượu, nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị xong."
"Ngươi, ngươi còn ngươi nữa, dẫn theo các cô gái đi tới lầu xanh phía đối diện."
"Mấy người các ngươi đi tiệm thuốc, ngươi thì đi tới cửa hàng lương thực, phải nhớ kỹ thân phận của mình, học thuộc lòng lời kịch của bản thân."
"Nghe rõ chưa, nhanh hành động!"
Những người kia thì vội vàng thay đổi quần áo, sau đó giải tán ngay lập tức, nhanh chóng chạy về phía những căn phòng chưa sụp đổ.
Có trời mới biết làm cách nào mà Người bán rượu lại biến ra được nhiều người như vậy.
Liễu Bình thay quần áo xong, yên lặng nhìn về phía bên cạnh.
Thủ lĩnh đã mặc một bộ trường bào, những người còn lại thì hóa thân thành nô bộc tùy tùng.
Tề Luật quá vạm vỡ, chỉ mặc một bộ võ phục hộ viện.
Lão K rất gầy, vẻ mặt lại thể hiện sự khôn khéo, lúc này mặc lấy một bộ quần áo sư gia (aka thư ký), trên tay phe phẩy một chiếc quạt giấy, thật sự là khá có khí chất cẩu đầu quân sư.
Mấy người cùng nhìn về phía Liễu Bình.
"Lần thứ nhất?" Thủ lĩnh hỏi.
Liễu Bình thành thật gật đầu.
"Không sao, ta cũng đoán được tình huống này có thể xảy ra, chuyên môn chừa lại cho ngươi một nhân vật đơn giản nhất."
Thủ lĩnh nói xong, đưa cho một trang giấy cho Liễu Bình với vẻ cẩn thận.
Liễu Bình nhận lấy rồi đọc nó, tờ giấy này là một tờ thực đơn, còn có hai câu lời thoại.
Lại đọc tiếp: "Khách quan, đồ ăn của ngài đây, xin hãy từ từ thưởng thức."
Hắn đọc xong, nhìn về phía Thủ lĩnh.
Thủ lĩnh gật đầu, khen ngợi: "Đọc rất tốt, trong chiến đấu vừa rồi thì biểu hiện của ngươi cũng rất xuất sắc, hai câu lời kịch này chắc hẳn vẫn không làm khó được ngươi, điều này làm ta rất yên tâm."
Liễu Bình thấp thỏm nói: "Lát nữa sẽ diễn ra chuyện gì vậy?"
Lão K mở rộng chiếc quạt, phe phẩy rồi cười nói: "Bình thường mà nói thì trấn nhỏ của phàm nhân như chúng ta, sẽ không làm cho những người tu hành kia chú ý."
Tề Luật cũng nói: "Đúng vậy, mà lại chúng ta còn cố ý làm cho rất nhiều phòng ở trong trấn đều sụp đổ, đợi lát nữa sẽ có một đám người đi sửa chữa, làm cho bụi bay đầy trời, đám người tu hành thường sẽ không ở đây lâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT