Hoàng đế đứng tại chỗ.

Hắn ta chậm rãi nhìn về phía hư không chung quanh.

Từng trận gió thổi qua, lá khô bay múa đầy trời.

Dần dần, những lá cây đó bắt đầu ngừng lại bất động ở giữa không trung.

Thời không của Đế quốc đã bắt đầu ngừng lại!

Mặt Hoàng đế không có biểu cảm, lẩm bẩm nói: “Quá ngây thơ rồi... Nhưng

như vậy cũng tốt, các ngươi sẽ không tiếp tục dây dưa ta...”

Hắn ta niệm một câu chú ngữ.

Chỉ một thoáng, một vòng quang hoàn lại xoay tròn lần nữa.

Không gian lại sinh ra dao động lần nữa.

Hư không mở ra hai bên.

Hoàng đế nhẹ nhàng chợt lóe, hoàn toàn đi vào hư không, biến mất không thấy

đâu nữa.

Cũng trong một phút này.

Ngoài thành St.Tosif.

Trên mảnh đất trống kia.

Đôi tay Liễu Bình không ngừng bắn hào quang xuống.

“Ngươi xuống tay quá tàn nhẫn.” Hắn lạnh nhạt nói.

“Là do người ta có chút khẩn trương thôi mà.” Andrea nói.

“Ta đang khen ngươi.” Liễu Bình nói.

“A? Nga!” Andrea lại vui vẻ.

Hai người đứng đối diện trên mảnh đất trống hơn vài trăm thước.

Mọi người tính cả giáo chủ đều ngã xuống mặt đất, rơi vào hôn mê.

Mất đi sự giữ gìn của chúng tín đồ, phù văn trận kia đã dần trở nên ảm đạm

không chịu nổi.

Andrea cảm khái: “Thì ra là triệu hoán trận nghịch hướng đặc thù ở phương

diện linh hồn, khó trách bí ẩn như thế, không có cả một chút dao động.”

“Lần này có lẽ nó không qua được nữa.” Liễu Bình nói.

Bỗng nhiên.

Một vòng phù văn trận lại tỏa ra ánh hào quang mãnh liệt lần nữa.

Andrea bắt lấy cánh tay Liễu Bình rồi nói: “Nó đang cưỡng ép hiến tế tất cả linh

hồn tín đồ, nó muốn lại đây!”

ế

Tiếng nói vừa dứt.

Hư không mở ra, bên trong vòng sáng dần dần xuất hiện bóng dáng của hoàng

đế.

Hoàng đế liếc mắt một cái đã nhìn thấy Liễu Bình.

“Kỵ sĩ cấp bảy? Chính là ngươi phá hủy nghi thức triệu hoán ta?” Hoàng đế hỏi.

Liễu Bình mỉm cười nói: “Là ta, ban đầu ta muốn giết sạch tín đồ của ngươi,

nhưng nghĩ lại, vẫn là để ngươi tự mình giết chết thủ hạ thì tốt hơn.”

“Cấp bảy... Ta sẽ lập tức tới ăn linh hồn ngươi.” Hoàng đế lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Thân thể hắn ta dần dần ngưng tụ lại thành thực thể.

Truyền tống kết thúc!

Thiên địa chấn động.

Đã đến giờ.

Gợn sóng vô hình lao tới từ nơi cực xa, hoàn toàn bao trùm lấy Truyền Tống

Trận kia.

Không chỉ là Truyền Tống Trận.

Ngay cả mọi thứ bốn phía cũng rơi vào trạng thái hoàn toàn đình trệ.

Băng sương từ bên dưới lặng yên hiện ra, bắt đầu đóng băng tất cả mọi thứ,

khiến cho vạn vật thế gian rơi vào thời gian trầm miên.

Hoàng đế dùng hết sức mà giật giật, lại không cách nào di động thân thể của

mình.

Hắn ta thấp giọng mà nói: “Không có khả năng... Rõ ràng bọn chúng triệu hoán

ta… ở ngoài Đế quốc....”

Andrea thè lưỡi, nói tiếp: “Xin lỗi, ta di chuyển bảng hướng dẫn biên cảnh đến

gần hướng Đế quốc.”

Liễu Bình ném một tấm bản đồ xuống đất, đồng thời cất “Vô Tồn Chi Nham”

vào trong ngực.

“Xin lỗi, bản đồ của các ngươi xảy ra chút vấn đề, vị trí chúng ta đứng mới là

bên ngoài đường biên giới.” Liễu Bình nói.

Hoàng đế vẫn không nhúc nhích, trên người dần dần phủ kín băng sương.

“Đáng giận, đám ngu xuẩn đó.” Hắn ta trầm thấp mắng.

“Nếu ngươi giao đường lui cho tín đồ thì phải chấp nhận sự ngu xuẩn của bọn

chúng.” Liễu Bình nói.

Hoàng đế hé miệng, hình như còn muốn nói cái gì.

Nhưng tốc độ băng sương lan tràn cực kỳ nhanh, đã hoàn toàn bao trùm hắn ta

lại.

Liễu Bình nhìn thật sâu vào hoàng đế, nghiêm túc nói: “Cuối cùng ta quyết định

để ngươi đến đây, là vì tránh sau này ngươi trốn đi không dễ tìm được.”

ỗ ầ ố

“Ngươi ở chỗ này thì ta không cần lo ngươi chạy trốn.”

“Về sau ta sẽ tự mình tới giết ngươi.”

“Tất cả thù hận, khinh nhục mà vô số năm qua các ngươi đối xử với nhân loại,

ta sẽ từng bước từng bước báo lại, không cần vội vàng, các ngươi chạy không

thoát.”

“Chạy không thoát là quan trọng nhất.”

“Ta nói xong rồi.”

“Gặp lại.”

Nói xong, hắn nắm tay Andrea, xoay người đi sâu vào chốn hoang dã.

Ở phía sau hắn.

Vạn trượng băng sương bỗng nhiên dựng lên, hoàn toàn phong ấn toàn bộ quốc

gia nhân loại vào trong đó.

Hoàng đế…

Hoặc có thể nói là tù nhân.

Nó bị đông băng lại trong băng sương, vẻ mặt phẫn nộ mà hoang mang.



Trên dãy núi hắc ám, ba bóng dáng nhanh chóng lao về phía trước.

“Chúng ta đã ra khỏi lãnh địa của ma quỷ, phía trước toàn là đất hoang không

rõ, tiếp theo còn phải đi bao lâu?” Libertas hỏi.

“Cứ đi mãi dọc theo đường biên giới, phải tốn chừng nửa tháng mới có thể đến

núi tuyết.” Andrea nói.

“Nửa tháng? Ở bên ngoài thế giới nhân loại?” Libertas hỏi.

Hắn ta chậm rãi dừng chân, nhìn về hướng ngọn núi.

Biển băng sương xanh thẳm nối liền cả đất trời, đóng băng toàn bộ quốc gia

nhân loại vào trong đó, cứ như một khối ngọc bích tỏa ra từng luồng hơi lạnh.

Mà ở bên ngoài khối ngọc bích này chỉ có cánh đồng và núi non bát ngát vô

hạn.

“Chúng ta nhất định phải đi đến núi tuyết, Hoa Tình Không đang chờ chúng ta ở

đó.” Liễu Bình nói tiếp.

“Đương nhiên chúng ta phải đi, nhưng chẳng lẽ không có biện pháp nào tự bảo

vệ mình sao?” Libertas nói.

“Không phải ngươi có thẻ kiến nghị à?” Liễu Bình hỏi.

Libertas vỗ tay một cái, nói: “Mười hai tiếng đồng hồ sắp tới rồi, chúng ta tìm

một chỗ nghỉ ngơi một lát, nhân lúc đó ta có thể rút một tấm thẻ kiến nghị.”

Liễu Bình gật đầu nói: “Đi, bên kia có một chỗ cản gió, đúng lúc chúng ta ăn

chút gì, nghỉ tạm một lát luôn.”

ồ ồ ố

Ba người đi vào phía sau một tảng đá thật lớn rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Libertas thoáng chuẩn bị một chút, sau đó duỗi tay kéo một cái từ trong hư

không.

Một thẻ bài lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Hắn ta nhìn thoáng qua rồi lật ra cho Liễu Bình và Andrea xem, nói: “Các ngươi

nhìn thẻ kiến nghị này đi.”

Chỉ thấy trên thẻ bài có viết một con số: 15.

Ở bên cạnh số “15” có vẽ một mũi tên chỉ thẳng lên trên, trên đó có một bộ

xương khô màu đen.

Dưới đồ án có viết một hàng chữ nhỏ:

“Đừng vượt qua cấp 15, nếu không...”

Nếu không cái gì?

Ánh mắt Andrea dừng lại trên bộ xương khô màu đen, lên tiếng suy đoán: “Bộ

xương khô kia hẳn là đại diện cho nguy hiểm.”

“Ta cảm thấy là cái chết.” Liễu Bình nói.

Hắn và Andrea liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Tạm thời ngươi đừng lộ diện.” Liễu Bình nói.

“Được.” Andrea khẽ gật đầu, hóa thành một thẻ bài rồi bị Liễu Bình cất đi.

“Từ từ! Không có nàng ở bên cạnh áp trận, lỡ như gặp phải quái vật, chúng ta bị

trực tiếp ăn luôn thì làm sao bây giờ?” Libertas cuống quít nói.

Liễu Bình vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, nói: “Thẻ bài kiến nghị của ngươi cũng

tương tự một loại bói toán của Thần Bí Trắc, tốt nhất chúng ta vẫn nên nghe

kiến nghị từ nó khi ở bên trong Vĩnh Dạ.”

Libertas bất đắc dĩ nói: “Được rồi, thân là một chức nghiệp giả không đến cấp

mười... Ta cảm thấy chúng ta sẽ nhanh chóng xong đời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play