Liễu Bình lắc đầu.

"Đám người mà ngươi triệu hồi tới không được, chỉ mới nghe tới tù phạm thôi

đã chạy trốn ngay lập tức rồi." Hắn phàn nàn.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:

[Chú ý, các Anh linh cấp 50 đều không phải là đối thủ của tù phạm... cho dù là

tù phạm cấp thấp nhất đi chăng nữa.]

[Ngươi đã tiêu hao 2 điểm hồn lực.]

Liễu Bình liếc nhìn số Hồn lực còn lại của mình.

Sau khi lên tới cấp 7, tổng lượng Hồn lực của mình đã lên tới 16 điểm.

Nói cách khác, nếu như mình liên tục triệu hoán, còn có thể triệu hoán Anh linh

14 lần nữa.

Thế nhưng mỗi lần triệu hoán Anh linh tới, phải chờ tới khi Anh linh trở về thì

mới có thể triệu hoán lần nữa.

Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nói: "Có thể tuyên bố một nhiệm vụ, để cho những

Anh linh có cách đối phó với Thi trùng trên người Anh linh tới giúp đỡ hay

không?]

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Xin hãy ghi rõ phần thưởng của nhiệm vụ.]

Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Phần thưởng thì hãy viết '? ? ? ?'."

[Ngươi xác định chứ?] Danh Sách hỏi.

"Xác định." Liễu Bình nói.

[Đã hoàn thành việc ghi chú nhiệm vụ và phần thưởng, ngươi có thể Triệu Hoán

Anh Linh một lần nữa.] Danh Sách nói.

Liễu Bình đặt tay lên quân kỳ, quát khẽ: "Triệu hoán!"

Từ trên quân kỳ truyền ra một luồng gió nhẹ.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

"Không có người nào hưởng ứng sao?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại.

[Ta đã nhắc nhở trước rồi, trong đám Anh linh cấp 50, hầu như không ai có thể

đạt tới yêu cầu của nhiệm vụ.] Danh Sách trả lời.

Một giây sau...

Bụp!

ố ầ ấ

Cuối cùng cũng có Anh linh hưởng ứng lần triệu hoán này, xuất hiện phía trước

quân kỳ.

Đó là một ông lão gầy gò.

"Các hạ, thực tế thì không có bất cứ người nào dám trêu vào Thi trùng Tù phạm,

bởi vì không biết nó là cái gì, có thân thể dự bị hay không, có thể bị ghi hận hay

không." Ông lão nói.

"Vậy ngươi còn xác nhận nhiệm vụ, chắc hẳn cũng có phương pháp ứng đối Thi

trùng tù phạm chứ?" Liễu Bình hỏi.

"Đúng, thế nhưng ta không dám tự mình ra tay." Ông lão nói.

Liễu Bình nhìn chằm chằm vào đối phương, thấy được trên đỉnh đầu ông lão

này có một hàng chữ nhỏ:

[Kẻ vượt ngục, trọng tội, tử tù.]

Xem ra là một nhân vật nguy hiểm.

Liễu Bình thầm nghĩ.

Lại thấy ông lão này rút một thanh kiếm ngắn màu lục ra, đưa tới trước mặt

Liễu Bình.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:

[Kiếm Diệt Tuyệt của thung lũng Lục Ma, chuyên môn sát thương côn trùng.]

[Kiếm thuật pháp (sắp hỏng).]

[Có thể dùng: 1 lần.]

[Để nó ăn thi thể của một loài côn trùng nào đó, nó sẽ ghi nhớ cấu tạo thân thể

của loài côn trùng đó, khi chém trúng loài côn trùng này, sẽ hòa tan thân thể của

côn trùng đó.]

[Thuyết minh: Đối với trùng tộc bình thường mà nói, nó có thể làm được điều

này, thế nhưng đối với Thi trùng xuất từ Tù phạm mà nói, hiệu quả cũng không

chắc chắn.]

Liễu Bình hơi gật đầu.

Mặc dù hiệu quả không được đảm bảo, thế nhưng ít nhất thì nó cũng là vũ khí

chuyên môn chém giết trùng tộc, hơn nữa...

Cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn cả.

Ông lão nói: "Sau khi dùng thanh kiếm này ăn hết một con côn trùng thì thanh

kiếm này có được năng lực chém giết loài côn trùng đó, thế nhưng chỉ có thể sử

dụng một lần mà thôi."

"Phần thưởng mà ngươi muốn là gì?" Liễu Bình hỏi.

Ông lão lộ ra vẻ khát khao, nói: "Ta muốn ở lại đây, không muốn trở về nữa."

Liễu Bình âm thầm hỏi Danh Sách: "Có thể đồng ý điều kiện này sao?"

ể ế ố ế

[Có thể, thế nhưng không cho phép ở lại quốc gia loài người hiện tại, nếu không

xóa bỏ ngay lập tức.] Danh Sách trả lời.

"Để thanh kiếm lại, ngươi có thể ở lại Vĩnh Dạ, thế nhưng ta phải nhắc nhở

ngươi một câu, ngươi không thể ở lại quốc gia này, nếu không sẽ bị Danh Sách

xóa bỏ." Liễu Bình nói.

"Cám ơn các hạ!" Ông lão vui mừng quá đỗi nói.

Ông ta cắm thanh kiếm vào đống tuyết trước mặt Liễu Bình, nhảy lên không

trung, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Liễu Bình cầm thanh kiếm lên, lẩm bẩm nói: "Thi thể côn trùng sao? Có lẽ chỉ ở

tại Hoàng thành mới có, dù sao sau khi Học viện Hoàng gia bị tập kích, tất cả

côn trùng đều bị quân Đế quốc tiêu diệt..."

Còn một ngày nữa, Tổng tư lệnh Đế quốc sẽ tới biên cảnh để thị sát.

Một ngày nữa, nếu như hành động của mình nhanh hơn, hẳn là vẫn kịp.

Vậy thì...

Tranh thủ thời gian hành động!

Liễu Bình thu kiếm lại, nhanh chóng chạy về phía trấn Hàn Chùy.

Nếu như mình nhớ không lầm thì ngày hôm nay có phi thuyền từ Hoàng thành

tới, hiện tại đang trong thời gian nghỉ, vừa lúc có thể ngồi phi thuyền trở về!

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện, lớn tiếng nói: "Chờ đã!"

"Libertas? Tại sao ngươi lại tới đây?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi.

"Ngươi định đi đâu vậy? Ta muốn đi cùng với ngươi."

"Không cần, ta đang rất vội."

"Hừ, coi thường ta đúng không? Ta có thẻ bài có năng lực đặc biệt đưa ra lời đề

nghị đây."

"Nói cũng đúng... tới đi, ngươi vẫn có tác dụng."

"Tại sao khi nghe lời này lại khó chịu vậy chứ?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Hai người dần dần rời khỏi núi tuyết, lại chạy trở về phía trấn Hàn Chùy.

...

Ông lão kia lướt nhanh qua núi tuyết, rơi xuống đỉnh núi khác mọc đầy cỏ xỉ

rêu.

Ông ta nhìn về phía bảng hướng dẫn đang cắm tại đỉnh núi, lại thấy phía trên có

viết:

"Trở lại!"

"Bên trái ngươi là di tích vương quốc Ceylon, phía sau chính là đường biên giới

Đế quốc, phía trước cùng bên phải đều thuộc về khu vực không rõ chưa từng

thăm dò."

"Xin hãy trở lại ngay lập tức!"

Ông lão cười khẽ.

"Nơi này chính là thế giới Thần trụ Vĩnh Dạ sao? Thật sự là rộng lớn vô ngần

mà."

Ông ta cảm thán, thân hình nhảy lên, vượt qua bảng thông báo, bay về phía

bóng đêm vô biên vô tận.

Khoảng hai phút sau.

Trong bóng đêm yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng hét sợ hãi của ông lão:

"Thứ này là thứ chết tiệt gì!"

"...Không!"

"Cứu mạng! Cứu ta với!"

Trong bóng đêm, có thứ khổng lồ nào đó bỗng nhúc nhích.

m thanh của ông lão im bặt đi.

Mọi thứ.

Lại trở nên yên ắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play