Trong thần niệm của Liễu Bình, chiếc nhẫn tản ra gợn sóng nhỏ bé có phần giống với bức tượng vật cưỡi ma pháp khi trước, đồng thời còn có thể cảm ứng được một luồng lửa nóng bỏng.
Lực lượng Hỏa, phần lớn dùng để hủy diệt.
Người cuối cùng núp trong bóng của thủ lĩnh, hầu như không thu hút bất cứ sự chú ý nào.
"Không tệ lắm là như thế nào?" Người trung niên hỏi.
Liễu Bình hơi ngẫm nghĩ.
Cho dù hắn vẫn không rõ ràng về thế giới này lắm, thế nhưng về phương diện chiến đấu mà nói, chắc hẳn cũng có nơi giống nhau.
Đoàn đội do những người này tạo thành, thực ra vẫn còn cần bổ sung thêm một nhân tố nữa.
"Năng lực của ta thiên hướng cấp cứu trên chiến trường." Liễu Bình nói.
Năm người cùng nhìn về phía hắn.
Thủ lĩnh đặt chén rượu xuống, hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Ồ? Chẳng lẽ ngươi là một Người chữa trị?"
"Xem như vậy đi." Liễu Bình nói.
Người ẩn trong cái bóng của thủ lĩnh bỗng rút một thanh dao găm ra, quẹt lên mu bàn tay của mình một nhát.
Ngay lập tức máu chảy ra.
Người kia không nói lời nào, vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ là đưa tay tới trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình cũng không nói thêm lời nào, phất tay ngưng tụ một dòng nước tinh khiết, rồi điều khiển nó dán tại mu bàn tay của người kia.
Vết thương khép lại.
"Hơi giống lực lượng của văn minh tu hành, thế nhưng chưa bao giờ gặp... pháp thuật này có tên là gì vậy?" Người kia hỏi.
"Pháp thuật Điều Trị Làn Da." Liễu Bình nói.
Mọi người đều giật mình.
Lại nhìn về phía bàn tay người kia, vết thương không chỉ khép lại, làn da cũng trở nên mịn màng bóng loáng, thậm chí còn trắng hồng hơn trước.
Là đệ tử chân truyền của Quái Thánh, không gì có thể làm khó Liễu Bình, hắn am hiểu mọi lĩnh vực, trong mỗi một lĩnh vực đều có thành tựu cực cao, thậm chí vượt qua sư phụ, tự mình khai sáng vô số pháp thuật độc môn.
Tất cả những điều đó đều vì kiếm lấy linh thạch, mở Danh Sách ra.
Đây là bí thuật độc môn của hắn, khi sử dụng không cần thủ thế hỗ trợ, cũng không cần niệm chú, người khác không thể biết được nguyên lý của pháp thuật này ra sao.
Liễu Bình chưa từng thu đồ đệ, đương nhiên cũng chưa từng dạy những pháp thuật này ra ngoài, làm cho pháp thuật không có lưu truyền trên đời này.
Dưới tình huống hiện tại, vừa lúc lấy ra sử dụng, cũng không cần lo sợ lộ ra bất cứ thứ gì gây nghi ngờ cả.
Người kia nhìn về phía bàn tay trắng nõn nà của mình mà lẩm bẩm: "Thực ra chỉ cần cầm máu là đủ rồi..."
Liễu Bình nhún vai, nói: "Hiệu quả của năng lực này chính là như vậy, khi phóng nó ra ngoài, nó cũng không thuộc quyền quản lý của ta nữa rồi."
Mọi người đều im lặng.
Người cao gầy cắm hai chiếc súng lục ổ quay bên hông lấy một chiếc chén mới ra, rót một chén rượu, đẩy tới trước mặt Liễu Bình.
"Cám ơn..." Liễu Bình nhận cái chén, nâng chén về phía thủ lĩnh, nói: "Lão đại, tên ta là Liễu Bình."
Thủ lĩnh bật cười, nói nhỏ: "Không nghĩ tới vẫn là một đứa bé thông minh."
Ông ta bưng chén rượu lên nhấp một chút.
Liễu Bình phát hiện không khí nơi này dần dần thay đổi, trở nên thư giãn xuống.
Người cao gầy vỗ vai Liễu Bình, hỏi: "Liễu Bình?"
"Đúng."
"Gọi ta là Lão K là được, nghề nghiệp là Khu Ma nhân (Người trừ tà)."
Lão K nói, quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh, nói tiếp:
"Thủ lĩnh, mặc dù thằng nhóc này chỉ có mười mấy tuổi, thế nhưng ngay hôm nay cũng có thể mang theo nó cùng đi tuần tra ban đêm chứ?"
"Được, hôm nay có thể mang theo nó đi cùng, ngày mai là cuối tháng, để nó nghỉ ngơi." Thủ lĩnh nói.
Ngày mai...
Mấy người cùng lộ ra vẻ suy tư.
"Đúng vậy, rất lâu rồi chúng ta đã không có người chữa trị, trên trấn này cũng đã rất lâu không có người chữa trị đi tới, ngày mai hắn phải được nghỉ ngơi." Người kia cao giọng nói.
"Đúng là như vậy." Một người khác đồng ý.
Liễu Bình không nhịn được hỏi: "Tại sao ngày mai ta phải nghỉ ngơi chứ?"
Mấy người cùng nhìn về phía hắn.
"Ngày mai là ngày cuối cùng của tháng, mà ngày cuối cùng của tháng luôn là ngày nguy hiểm nhất trong tháng, ngươi mới chỉ có mười mấy tuổi, hôm nay mới tới Ám Vụ trấn, nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm thì chẳng phải là lãng phí quá sao? Ngươi cảm thấy chúng ta có thể chịu đựng nổi việc mất đi một người chữa trị sao?" Thủ lĩnh nghiêm túc nói.
"Thì ra là thế, ta sẽ nghe theo sắp xếp." Liễu Bình nói.
Lúc này từ bên ngoài truyền tới từng đợt tiếng chuông.
Mấy người gác đêm nghe thấy vội vàng đứng dậy.
"Khi tiếng chuông vang lên tức là màn đêm sắp buông xuống, chúng ta phải đi chuẩn bị chút." Một người giải thích cho Liễu Bình biết.
Liễu Bình đi theo mấy người này ra khỏi quán rượu, đi một quãng đường dài đi tới rìa ngoài của thị trấn.
Thủ lĩnh nói: "Liễu Bình đi theo Lão K với Tề Luật, nhiệm vụ của những người khác không thay đổi, hiện tại gọi tỉnh tất cả những đứa lười nhác vẫn còn ngủ nướng dậy, làm việc."
"Rõ!" Đám người đồng thanh nói.
Khi đám người tản đi, từ dưới mặt đất có một vách tường sắt thép dày tới mấy mét đang từ từ trồi lên.
Vách tường tạo thành một mặt tường thành thép, bảo vệ toàn bộ thị trấn vào bên trong.
Liễu Bình chú ý tới trên bề mặt tường thành có khắc loại đồ án kỳ dị nào đó, lộ ra một vẻ dã man thẳng thắn.
"Đây là totem Man Hoang... nó là một cách ngăn cách khí tức với giá thành khá rẻ, dùng cho kiến trúc cỡ lớn, có thể ngăn cách khí tức của vật còn sống ở một mức độ nào đó." Lão K vỗ tường thành, nói.
Hắn ta nhảy lên trên tường thành, quay đầu ra hiệu cho Liễu Bình.
Liễu Bình cũng nhảy theo tới.
"Được rồi, ba người chúng ta phụ trách đoạn tường thành này." Một người gác đêm khác nói.
Người này tên là Tề Luật, vừa rồi thủ lĩnh cũng đã nhắc tới.
Dáng người của hắn ta rất vạm vỡ, mặc một bộ giáp sắt thô ráp lại nặng nề, cầm một thanh rìu chiến dài hơn ba mét, nét mặt thật thà cục mịch.
Cho dù Liễu Bình trải đời vô số, thế nhưng khi thấy được chiều dài của chiếc rìu chiến đó thì cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Ba người yên lặng đứng trên tường thành chờ đợi.
Lúc này, tường thành thép đã dâng cao lên tới mấy chục mét, bọn họ có thể ở trên tường thành thấy được nơi cực xa trên hoang dã.
Hoang dã như sa mạc, không có bất cứ sinh mạng nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT