Trên quảng trường, một giọng nói yêu dị vang lên:

"Là ai? Lại phát động khiêu chiến vô nghĩa với chúng ta, sau khi thành trì loài

người bị hủy diệt?"

Hư không tách ra.

Một người đàn ông xinh đẹp tới mức kỳ dị khoác áo màu đen nhẹ nhàng hạ

xuống.

Trên tay gã ta cầm một chiếc đầu lâu, một tay khác thì cầm đao khắc, giống như

đang điêu khắc thứ gì đó.

Liễu Bình nói: "Ta muốn hoàn thành một vụ làm ăn với ngươi."

"Ồ? Làm ăn như thế nào?" Gã ta hỏi.

"Dù sao tòa thành trì này đã bị các ngươi hủy diệt, hiện tại, rời khỏi nơi này đi,

chúng ta đều bình an vô sự cả." Liễu Bình nói.

Mà dưới chân hắn, những con ma quỷ bị trói kia cùng phát ra những lời cầu

cứu.

Người đàn ông kia liếc qua, thờ ơ nói: "Dù sao ta cũng được triệu hồi tới đây,

không giết ngươi, khó mà ăn nói được."

Liễu Bình nói: "Ngươi chắc chắn muốn chiến đấu sao? Hiện tại ta đã rất mệt

mỏi, thực sự không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, hay là ta cho ngươi

một khoản tiền, ngươi thấy thế nào?"

Người đàn ông kia ngẩn ra, bật cười: "Ồ? Có bao nhiêu..."

Còn chưa dứt lời, gã ta đã bị một bóng hình khổng lồ đâm bay lên bầu trời.

Triệu Thiền Y!

Nàng hóa thành hình người, rút ra một thanh trường đao sáng loáng như tuyết từ

trong hư không, cách không liên trảm.

Chân Không Trảm Pháp!

Vô số âm thanh cắt chém từ trên người người đàn ông kia phát ra.

"A a a a a! Khốn kiếp!"

Gã ta phát ra những tiếng kêu đau đớn, thân hình bỗng biến đổi trở thành khổng

lồ lại đen như mực.

Gã ta hóa thành một con quái vật hình người một sừng, liên tục tránh né trên hư

không, cuối cùng hạ xuống tại một nơi khác trên quảng trường.

"Kỵ sĩ đáng chết, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì sự lỗ mãng của mình!"

Quái vật nghiến răng nghiến lợi nói, chợt thấy trên những vết đao nhỏ bé trên cơ

thể mình, lại có từng tia ánh sáng ấm áp.

ồ ắ

Luồng sáng này có năng lực chữa trị, chỉ trong nháy mắt, đã chữa khỏi toàn bộ

vết thương trên người nó.

Quái vật ngẩn ra.

Đánh lén ta...

Rồi lại trị liệu cho ta...

Nó nhìn về phía người kỵ sĩ kia.

Người kỵ sĩ kia đang nói chuyện với yêu thú hóa thân thành người về vấn đề

nào đó.

"...Xuất đao quá nhanh..."

"Yếu quyết thứ ba mạnh hơn yếu quyết thứ hai vài phần..."

"... Khi chém tới, phải chú ý không được lộ sơ hở, vừa rồi có hai sơ hở..."

Kỵ sĩ nói liên tục, mà cô gái cạnh hắn thì liên tục gật đầu, thỉnh thoảng còn hỏi

một vài câu nữa.

Bọn họ đang làm cái gì?

Ma quỷ cảm thấy rất kinh ngạc.

Cũng vào lúc này, bọn họ đã nói chuyện xong, Kỵ sĩ xoay người, lộ ra vẻ mặt

chính nghĩa cùng thương hại, nghiêm nghị nói: "Ma quỷ, ngươi đã đi nhầm lạc

lối quá sâu, xem ra hôm nay ta cần phải cho ngươi biết được, thực ra cuộc đời

của ngươi còn có những khả năng khác, lối sống đó sẽ càng tích cực, càng khỏe

mạnh và chất lượng cao hơn hiện tại."

Ma quỷ nghiêng đầu.

Hóa ra là một kẻ bị bệnh thần kinh.

Thế nhưng loại chiến đấu vừa rồi, đã mạo phạm tới tôn nghiêm của ta.

Giết ngươi.

Nhanh chóng giải quyết chuyện nơi này, sau đó trở về.

Ma quỷ âm thầm suy nghĩ, lại thấy trên hai tay người Kỵ sĩ kia xuất hiện luồng

sáng ấm áp mà thần thánh.

Kỵ sĩ lớn tiếng nói:

"Tới đi, để chúng ta xem xem, rốt cuộc chính nghĩa sẽ chiến thắng tà ác, hay là

tà ác ngã xuống dưới chân chính nghĩa."

Tự cho là đúng!

Ma quỷ nhếch môi cười nhạo, thân hình hơi động, chuẩn bị nhào tới.

Trong khoảnh khắc này, nó lại chú ý tới một chuyện.

Dưới chân tên Kỵ sĩ kia, những đám ma quỷ đang thoi thóp như đã thấy được

cảnh tượng ghê gớm nào đó, liên tục phát ra những tiếng kêu to cùng gào thét

rất tuyệt vọng.



Trên bầu trời.

Một tay Triệu Thiền Y cầm đao, một tay sử dụng pháp thuật, thả ra từng đạo

thuật pháp cùng ánh đao.

Toàn thân ma quỷ bốc lửa hừng hực, tùy ý vung tay lên, một tấm khiên lửa

khổng lồ xuất hiện, ngăn cản công kích của Triệu Thiền Y.

"Tên điên..."

Ma quỷ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mỗi khi mình xông đi lên, cô gái kia đều ngăn cản, dù là liều mạng bị đánh

trúng mấy lần, cũng muốn chặt mình mấy đao.

Lấy thương đổi thương.

Thực sự là cách chiến đấu của kẻ điên mà...

Nếu như chỉ là như vậy, còn chưa tính, càng đáng chết là...

Tên kỵ sĩ kia lại liên tục chữa trị cho mình cùng đối thủ...

Cứ như vậy...

Song phương chỉ có thể liên tục bị thương, lại không thể phân thắng bại, cùng

lúc với việc vẫn phải thừa nhận sự đau đớn do thuật pháp cùng vết đao mang

tới.

Mặc dù không có vấn đề gì, thế nhưng toàn bộ quá trình chiến đấu lại biến

thành một loại hành hạ vậy.

Mình đã cảm thấy mỏi mệt vì điều này rồi.

"Ngừng!"

Ma quỷ hạ xuống mặt đất, đứng tại một bên khác trên quảng trường, thở dốc

nói: "Không đánh nữa."

Triệu Thiền Y hạ xuống bên người Liễu Bình, một tay cầm đao, vẫn trong tư thế

phòng ngự.

Liễu Bình kinh ngạc hỏi: "Thật không đánh?"

"Đúng vậy, cứ đánh tiếp như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, không đánh

nữa." Tên ma quỷ kia nói.

Liễu Bình lại nhìn nó.

Trên đỉnh đầu nó, có một hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Lãnh chúa xảo quyệt, cấp 35.]

[Đây là một lãnh chúa nổi danh nhờ sự xảo quyệt, đầu óc của nó vượt qua lực

chiến đấu của nó.]

Hóa ra là một tên như vậy.

ấ ề ấ

Cấp bậc thực lực của nó còn mạnh hơn Triệu Thiền Y năm cấp, hiện tại cũng

không dùng toàn lực, lại còn chịu đựng sự đau đớn do vết thương mang lại, vừa

ăn nói khép nép.

Tên đáng sợ!

Cần phải dùng cách nào mới có thể chiến thắng loại lãnh chúa ma quỷ này cơ

chứ?

Thần linh.

Cần lực lượng của Thần linh!

Liễu Bình lôi xích sắt trong tay, nói với những tên ma quỷ dưới mặt đất:

"Lãnh chúa của các ngươi đã từ bỏ chiến đấu rồi, các ngươi muốn thay đổi hoàn

toàn làm ma quỷ tốt, hay là vẫn muốn làm một con ma quỷ tà ác, bị ta giết chết

tại nơi này đây?"

Một con ma quỷ căm hận nói: "Từ xưa tới nay chúng ta không đầu hàng loài

người!"

Xoẹt...

Một ánh đao sáng như tuyết hiện lên.

Tất cả ma quỷ cùng lúc phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Một đao đó, đã chém ra mấy trăm vết thương to to nhỏ nhỏ trên người đám ma

quỷ này, lại xen lẫn lực xuyên thấu của ánh đao vô hình, làm cho đám ma quỷ

cảm thấy đau tận xương cốt.

Lãnh chúa xảo quyệt bỗng nói: "Không phải ngươi là kỵ sĩ sao? Tại sao lại

đứng nhìn tù binh bị tra tấn?"

Liễu Bình còn chưa nói chuyện, Triệu Thiền Y đã không nhịn được mà bật

cười: "Đừng dùng lời nói để làm loạn tâm chúng ta, chúng ta là người trong tà

đạo, có khi thủ đoạn ứng đối kẻ địch còn nhiều hơn các ngươi đó."

Lãnh chúa xảo quyệt trở nên im lặng.

Sau lưng của nó, thủy triều đen dần dần hiện lên.

Không biết nó đang suy nghĩ cái gì nữa.

"Lên, đừng để nó nghỉ ngơi." Liễu Bình nói.

"Được!"

Triệu Thiền Y xông lên.

"Ta đã nói không đánh với các ngươi nữa!" Lãnh chúa xảo quyệt tức giận hét

lên.

"Thế nhưng ngươi vẫn không hề rời đi, rõ ràng là có ý đồ xấu, hừ!" Triệu Thiền

Y quát lạnh, chém ra một luồng ánh đao sáng như tuyết.

Hai người tiếp tục đánh tiếp.

Thừa dịp này, hai tay Liễu Bình nhẹ nhàng vung lên.

Á ắ ố

Ánh sáng hắt xuống.

Vết thương trên người đám ma quỷ dần dần hồi phục như ban đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play