Cơn bão xoay quanh người Liễu Bình cũng bắt đầu gia tốc, càng mãnh liệt hơn

trước.

"Chờ đã, loại che giấu này thật sự có hiệu quả sao? Tại sao chúng Thần lại phải

loại bỏ Thủ Ngục kỵ sĩ?" Liễu Bình vội vàng hỏi.

Kỵ sĩ nói: "Loại che giấu này vốn không có tác dụng gì, dù sao các Thần linh

đều có thể nhìn thấu loại che giấu sơ sài này... Thế nhưng ta từ thời đại quá khứ

tới đây, chỉ là để giúp ngươi làm việc này, để tránh việc ngươi lại đi lên con

đường xưa của ta."

Vương miện ánh sáng lơ lửng trên đầu của hắn ta bỗng nổ tung ra, hóa thành

điểm sáng bay lả tả, nhanh chóng ngưng tụ trước mặt Liễu Bình.

Đó là một tấm thẻ bài.

Kỵ sĩ dần dần biến mất trước mặt Liễu Bình, trong hư không vẫn còn lưu lại

những lời nói cuối cùng của hắn ta:

"Đây là một cách mà ta đã suy nghĩ rất lâu, nó sẽ bổ sung năng lực tại phương

diện khác giúp ngươi, làm cho ngươi có các đặc trưng của một loại chức nghiệp

kỵ sĩ khác, coi như là chúng Thần, cũng sẽ cho rằng ngươi là một loại chức

nghiệp kỵ sĩ khác, mà không phải là Thủ Ngục kỵ sĩ."

Ầm...

Cơn bão đang xoay tròn kịch liệt dần dần phát ra những tiếng nổ như sấm, như

đang thúc giục gì đó.

"Ta không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa, cần phải trở về tiếp nhận sự thất bại

của ta, hi vọng ngươi có thể sống sót, tiếp tục truyền thừa chức nghiệp này,

thậm chí còn thấy được bí mật cuối cùng kia..."

Kỵ sĩ nói xong, vỗ nhẹ vào chiến mã.

Chiến mã chầm chậm quay người lại, dẫn theo hắn ta rời đi, nhập vào bên trong

cơn bão, biến mất không thấy gì nữa.

Kỵ sĩ vừa rời đi, tốc độ xoay tròn của cơn bão bỗng nhiên chậm lãi, những tiếng

nổ ngập tràn khí tức hủy diệt kia cũng dần dần lắng lại.

Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trước mặt mình.

Trên tấm thẻ bài này chỉ có vẽ một quyển sách rất dày, cổ xưa mà cũ kỹ, ngoài

ra không còn vật gì khác nữa.

Khi Liễu Bình chạm tới tấm thẻ bài này, thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ, hóa

thành quyển sách cực dày kia, rơi vào trên tay hắn.

Liễu Bình đọc trang bìa, thì thầm:

"Đạo đức giả."

"Lời đề nghị của Thần Thánh kỵ sĩ."



Chờ đã, Yana là Thánh kỵ sĩ, đặc chất của Thánh kỵ sĩ là kính dâng, tại sao lại

có một Thần Thánh kỵ sĩ xuất hiện nữa vậy?

Liễu Bình khó hiểu, lật quyển sách ra.

Trong trang đầu tiên, có những sợi tơ vàng óng ánh cùng nhánh cây nguyệt quế

vây quanh một khe cắm thẻ, trong khe cắm thẻ có cắm một tấm thẻ bài tản ra

ánh sáng thần thánh.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:

[Ngươi thu hoạch được sách thẻ: Sách của Thần Thánh kỵ sĩ.]

[Ngươi thu được thẻ bài: Thánh Xan thuật.]

[Sau khi sử dụng tấm thẻ bài này, ngươi sẽ nắm giữ năng lực đặc biệt: Thánh

Xan thuật.]

[Thuyết minh: Ngươi có thể chế tạo ra một bữa ăn ẩn chứa lực lượng thần thánh

mà không cần cơ sở, làm cho người ăn thu hoạch được lực lượng thần thánh gia

trì.]

[Thuyết minh chi tiết: Món ăn đầu tiên là miễn phí lại thiêng liêng, ẩn chứa

năng lượng rất lớn, có thể bổ sung mọi tiêu hao của linh hồn, những món tiếp

theo cũng là như thế, tới khi ăn được một nửa bữa tiệc, từ đó trở đi, người dùng

cần phải thanh toán chi phí nhất định, mới có thể ăn tiếp.]

[Thuyết minh chi tiết hơn: Quá trình thưởng thức tiệc thánh là không thể ngắt

quãng, nếu không người ăn sẽ tiến vào trạng thái yếu ớt, cả một ngày đều sẽ

choáng váng, cả người mệt mỏi vô lực, không thể dùng toàn lực chiến đấu.]



Trong gió đêm.

Một ông lão mặc bộ quần áo ngủ sọc nâu đứng bên ngoài Học viện Hoàng gia,

hai tay chống quải trượng, ngửa đầu nhìn lá bài khổng lồ đang phong ấn toàn bộ

Học viện kia.

Thời gian đã để lại trên mặt ông lão rất nhiều vết tích tang thương, mà thân hình

của ông ta đã còng xuống từ lâu, hai mắt rủ xuống, híp lại, giống như có thể ngủ

bất cứ lúc nào vậy.

Sau lưng ông ta, mấy tên tướng quân đứng thành một hàng.

"Thật xin lỗi, không nghĩ tới lại còn quấy rầy tới ngài." Ross tướng quân nhỏ

giọng nói.

"Đừng nói nhảm, cầm thẻ bài kiểm tra tới đây." Ông lão ngáp một cái, nói.

Một tấm thẻ bài được đưa tới tay ông lão với tốc độ cực nhanh.

Trên tấm thẻ bài này có vẽ một chiếc đồng hồ, mà khác biệt với đồng hồ bình

thường chính là trên mỗi vạch của đồng hồ, đều khảm nạm một con mắt.

Tất cả là có mười hai con mắt.

Bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào toàn bộ Học viện Hoàng gia.

Ô

"Còn có bao nhiêu quái vật bên trong Học viện?" Ông lão hỏi.

Ông ta vừa hỏi xongg, từng con số đang biến đổi liên tục xuất hiện trên đồng

hồ.

Ông lão yên lặng quan sát những con số này.

Mấy chục phút sau.

Cuộc chiến tranh này kết thúc.

Số lượng cũng về không.

Lúc này, ông lão mới ném thẻ bài cho người hầu bên cạnh, bắt đầu mắng: "Ta

đang đánh bài, lại nghe nói nơi này của các ngươi gặp chuyện không may, ngay

cả tiền thắng được cũng không kịp cầm, vội vàng chạy đi giải thích với Hoàng

thất, sau đó lại vội vã chạy tới đây để trấn thủ giúp các ngươi, cả lũ các ngươi

đều là đồ con rùa, ngày nào cũng gây chuyện, không thể đáng tin hơn được

sao?"

Tất cả quân nhân đều cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào.

Ông lão nheo mắt, nhìn chằm chằm Ross tướng quân, nói: "Ross, khi ngươi còn

tại Luyện Ngục, là chết như thế nào?"

Ross tướng quân nhỏ giọng nói: "Báo cáo Tổng tư lệnh, năm đó ta khiêu chiến

Thần linh, thất bại mà chết."

Ông lão thở dài, lắc đầu nói: "Khi còn sống không làm người khác bớt lo, sau

khi chết tới Vĩnh Dạ rồi mà vẫn làm người khác không yên lòng, xem ra cái

chết của ngươi là vô ích."

"Xin lỗi, Tổng tư lệnh đại nhân." Ross tướng quân cúi đầu nói.

"Đừng xin lỗi ta, ngươi nhìn các ngươi xem, thực sự là buồn cười, mỗi ngày đều

muốn tranh thủ quyền lợi? Bằng mặt mà không bằng lòng với Hoàng thất? Yêu

cầu bình đẳng? Chậc chậc chậc, Các ngươi cần phải nhận biết rõ ràng nơi này là

nơi nào!"

Ông lão càng nói càng tức giận, ném quải trượng xuống đất, lớn tiếng nói:

"Nơi này là Vĩnh Dạ vô biên vô tận! Cả đời người đều không thăm dò được tới

nơi tận cùng, càng không biết đã chôn sâu bao nhiêu tồn tại kinh khủng."

"Một ngày có người ngủ say vượt xa năng lực mà chúng ta có thể ngăn cản thức

tỉnh, cả đế quốc này đều sẽ bị hủy diệt, dù ở trong tình trạng nfay, các ngươi vẫn

không quên nội đấu à?"

"Các vị, hãy đoàn kết với nhau đi, nếu không tới thời điểm linh hồn bị quái vật

ăn mất, thì không còn bất cứ cách nào hối hận cả."

Ông lão nói xong, bóng hình lóe lên, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.

Chỉ còn lại các tướng quân đứng tại chỗ, nhìn nhau.

Bàng tướng quân thở dài, đứng ra lớn tiếng nói: "Được rồi, hủy bỏ phong ấn,

phái bộ đội thanh lý chiến trường tiến vào Học viện Hoàng gia, cũng sai người

tiến vào hộ tống các học sinh ra ngoài... Hành động!"

"Rõ!"

Đông đảo sĩ quan đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play