Liễu Bình không trả lời, mà là đi về phía trước, dùng sức đẩy cửa lớn.

Ầm ầm ầm ầm...

Cửa lớn bằng đá đổ ầm ầm về phía sau, cuốn lên bụi mù ngập trời.

Liễu Bình vung tay lên, xua tan tro bụi, nhanh chân bước vào bên trong cửa lớn.

Bên trong là một vùng tăm tối.

Nếu như dùng thần niệm là có thể phát hiện, nơi này chỉ là một căn phòng trống

trải, mà phía sau căn phòng là lớp nham thạch còn chưa được hoàn toàn đào

móc.

Một con đường mới xây dựng được một nửa thông hướng về phía đống nham

thạch...

Nhìn qua giống như đang xây dựng công sự che chắn, bởi vì chưa hoàn thành,

trong lúc vội vàng đành phải dùng cửa để che đi.

Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, nói:

"Đã có không ít người từng tới nơi này, ngay cả cửa đều đã sụp đổ rồi."

"Đúng vậy, Nữ thần Thống Khổ tuyệt đối không thể buông tha thăm dò toàn bộ

bí mật trong thế giới này, chắc hẳn nàng ta đã nghĩ cách đi tới nơi này... thế

nhưng nơi này vẫn còn chưa hoàn thành xây dựng." Andrea nói.

Liễu Bình xoay người, nói: "Chúng ta đi thôi."

Andrea giật mình, theo sát phía sau hắn, nói: "Chúng ta phí công đi một chuyến

sao?"

"Không, thực ra năm đó chúng ta cũng đã đoán trước sẽ là tình hình như vậy

rồi." Liễu Bình lộ vẻ nhớ lại, nói.

Năm đó...

"Liễu Bình, con qua đây, ta có việc muốn hỏi con."

"Đủ rồi, lão già chết tiệt, toàn bộ nơi tị nạn dưới lòng đất đều do ta thiết kế, chỉ

còn lại chút xíu đó thì chính ông động não đi làm cũng không được sao?"

"Ha ha, chỉ còn một vấn đề cuối cùng... ta đảm bảo là cuối cùng rồi."

"Aiz, đúng là kiếp trước thiếu nợ ông mà, nói đi."

"Nếu có một ngày, toàn bộ nơi tị nạn dưới mặt đất đều bị kẻ địch phát hiện, tất

cả nhân tộc đều chết trận, mà trước khi chết ta muốn truyền cho con một vài tin

tức, tin tức này lại không thể làm cho kẻ chiếm lĩnh phát hiện ra, chỉ có con mới

biết được bí mật trong đó mà thôi... con xem nên thiết kế như thế nào?"

"Yêu cầu cao như vậy sao... để ta nghĩ một lát, chúng ta hãy thiết kế ngay tại

tầng cuối cùng của nơi tị nạn này, xây dựng một nơi thi công dở không chút tác

dụng nào đi."

"Như vậy có tác dụng sao?"

"Nơi thi công này phải làm như thật vậy, biểu hiện rằng chúng ta dự định tiếp

tục đào sâu xuống dưới, cứ như vậy, dù cho kẻ địch dùng phương pháp nào đi

nữa, cũng sẽ không thể phát hiện ra, bọn chúng sẽ yên tâm rời đi."

"Sau đó thì sao?"

"Nếu vào một ngày nào đó trong tương lai, khi ta thấy một căn phòng như vậy,

sẽ biết được ông có việc muốn nói cho ta biết, ta sẽ trở lại ba tầng trước, tìm

kiếm tình báo mà ông đã để lại."

"Rất tốt, đồ nhi, ta sẽ để lại một thứ tại tầng đó mà chỉ có con mới có thể thấy

được."

Liễu Bình nhớ tới đây, thở dài một hơi.

"Chúng ta quay lại ba tầng trước." Hắn nói.

"Cần trở lại?" Andrea hỏi.

"Đúng thế."

Liễu Bình dẫn theo Andrea, trở lại ba tầng trước, sau đó dừng lại.

Nơi này là một quảng trường dùng để tập kết binh lực.

Trên vách tường xung quanh quảng trường trống rỗng, điêu khắc rất nhiều bích

họa, mỗi một bức bích họa đều nói về lịch sử, môn phái, công pháp và nhân vật

nổi danh của thế giới Tu Hành.

Bích họa là một trong những phương thức thể hiện ra trình độ văn minh trực

quan nhất.

Mà nơi tị nạn vốn đã tồn tại hi vọng cho một văn minh.

Cho nên trong nơi tị nạn, mỗi một tầng đều có thể nhìn thấy những bức bích họa

ngập tràn cảm giác cổ xưa và dấu ấn lịch sử

Liễu Bình quan sát vài bức bích họa, chỉ thấy trên những bích họa này đều ghi

chép các loại ký hiệu, chữ viết cùng hình ảnh.

Hắn cứ đi như vậy, rất nhanh đã đi được nửa vòng rồi.

Cuối cùng.

Hắn dừng bước trước một bích họa.

Trên bích họa có vẽ mấy tên người tu hành, bọn họ đều cầm quyển trục, dùng

tay để học tập công pháp có trên đó.

Liễu Bình thở dài, đưa tay đặt lên trên quyển trục được điêu khắc trên đó, tỉ mỉ

sờ lên những chữ viết kỳ quái trên đó.

"Đây là loại chữ gì?" Andrea hỏi với vẻ hứng thú.

"Chữ nổi, ta đã từng là một tên mù, cho nên chỉ cần sờ một lần là có thể biết nội

dung được ghi trên đó." Liễu Bình nói.

"Trên quyển sách này viết cái gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là giới thiệu một loại bí thuật có tên là Đa Trọng Linh

Vân Trình Tường, cũng nói rằng bí thuật này là giả tạo, cũng là một loại pháp

thuật mà đám tà tu khi trước dùng để giả danh lừa đảo."

"Kỳ quái, nếu như đây là manh mối, tại sao lại khắc lên trên tường? Nếu như

những thủ hạ của Nữ sĩ Thống Khổ cũng hiểu được chữ nổi, biết được bí thuật

trong đó..."

"Sẽ không?" Liễu Bình nói.

"Ừm?"

"Bí thuật này do ta sáng tạo, sau khi lão già kia xem xong đã thanh toán chi phí,

làm cho ta không nên bán cho kẻ khác, ta à, mặc dù tại những chuyện khác

không đáng tin cậy, thế nhưng rất coi trọng việc thành tín trong chuyện làm ăn,

sợ phá hoại thanh danh của bản thân."

"Cho nên trên thế giới này, ngoài ta cùng ông ấy, không có bất cứ kẻ nào biết

được bí thuật này cả." Liễu Bình thản nhiên nói.

Hắn yên lặng cúi đầu xuống, sử dụng một loại pháp qquyeets.

Bí thuật - Đa Trọng Linh Vân Trình Tường!

Ngay sau đó, bóng đêm xung quanh đều bị chiếu sáng, ánh sáng vô tận hội tụ

tới, rồi liên tục lướt qua một vài bích họa rộng lớn mà lại cao xa, làm cho những

bích họa đó như sống lại vậy.

Trong những bích họa đó, tất cả người tu hành đều nhìn về phía Liễu Bình, nhìn

về phía pháp quyết trong tay của hắn.

Liễu Bình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Các vị đạo hữu, các ngươi đều đã

chết rồi, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó tại quá khứ, chắc hẳn các ngươi

muốn nói cho ta biết một chuyện nào đó, hiện tại cũng là lúc nói ra rồi!"

Trên bích họa, tất cả người tu hành cùng sử dụng một loại pháp quyết...

Ngay sau đó...

Tầng tầng lớp lớp ánh sáng ngưng tụ thành pháp trận, bao phủ lên người Liễu

Bình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play