Nữ Tử Thần vung tay lên.

Trong hư không chui ra bảy tám u linh sương trắng, bay qua rồi bao vây một

vòng trên người nam tử kia -- Nam tử lập tức hóa thành xương khô, rơi rụng

đầy đất.

"Nó đã chết –– tuy là ảo giác, nhưng cái tên này là thật."

Nữ Tử Thần hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

"Hài cốt của nó sẽ quay về với mặt đất."

Đại Địa chi Mẫu cười thật đẹp và nói.

Nét mặt hai nàng toả sáng, vẻ mặt tươi đẹp, cứ như được ăn qua thứ gì đại bổ.

Liễu Bình ôm hai tay đứng vừa, nói: “Cho nên ta căn bản không cần tham dự

khảo nghiệm này, đúng không?"

"Bởi vì ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, tất

nhiên phải thay người đi chém giết với vạn thần."

Nữ Tử Thần đá lông nheo với hắn một cái.

"Đối với Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại mới sinh mà nói, dù chỉ bồi dưỡng một

thần linh cũng rất vất vả, ngươi đã trực tiếp vượt qua giai đoạn này."

Đại Địa chi Mẫu mặc trường bào màu đỏ nói.

"Đa tạ hai vị."

Liễu Bình chắp tay và nói.

"Chúng ta cũng cảm ơn ngươi."

Hai vị nữ thần cùng thi lễ và đáp.

Trong hư không bỗng vang lên giọng nói của vị Cổ thần kia: “Cửa thứ hai, thần

chiến, đã thông qua."

"Ta không có ý huyễn hóa ra quá nhiều khảo nghiệm."

"Sau đây là ải cuối cùng."

Câu nói vừa dứt.

Mọi thứ chung quanh lập tức biến mất.

Qua mấy phút.

Liễu Bình phát hiện mình đang ngồi trên một đại điện mây mù lượn lờ.

Dưới mông là một cái ghế dựa siêu cấp hoa lệ.

Cái ghế này rất cao, cho nên khi vô số thần linh động trong tầng mây nhìn hắn

đều phải ngước nhìn.

ề ầ

"Tại sao đột nhiên có nhiều thần linh như vậy?"

Hắn lẩm bẩm.

Trong đầu bỗng có thêm một đoạn ký ức.- - Những người này đều là thần linh

ra đời một cách tự nhiên từ thế giới này.

Nói cách khác.

Đây đều là hắn “Sinh”.

Hiện tại, thế giới đã đi vào quỹ đạo, những thần linh đó thay hắn duy trì sự vận

hành của thế giới, làm nó ngày một thịnh vượng hơn.

Nhưng mà, cũng có rất nhiều vấn đề -- Liễu Bình cẩn thận xem xét đoạn ký ức

kia, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

"Hôm nay lại có chuyện gì?"

Hắn hỏi.

Một nữ thần dáng vẻ tuyệt trần đi ra, khụy người và nói: “Bẩm báo chủ nhân

của thế giới, Quang Minh Thần và Dạ thần lại đánh nhau rồi."

Liễu Bình cảm thấy vô cùng đau đầu.

Trong thiên địa, có ánh sáng có bóng tối, có lửa có nước, có vô số những thần

linh.

Trời tối thì có đêm thần, hừng đông chính là Quang Minh Thần.

Mở cửa đón khách có Môn thần quản lý.

Đào cái hố có Thổ Địa thần.

Nhóm lửa trong hố có Táo thần.

Nấu ăn có Thực thần.

Ăn xong rửa chén có Thuỷ thần.

Tắt đèn lên giường ngủ có Ái thần và Mộng thần -- Đương nhiên, có đôi khi

Sinh Mệnh chi thần cũng sẽ dành thời giờ lại đây xem xét vài giây, sau đó vỗ vỗ

bả vai Ái thần, nói về chuyện kia một chút.

Hai vị thần này và Mộng thần không ưa nhau.- - Có mặt chúng thì Mộng thần

không thể khởi động Mộng Cảnh.

Mọi chuyện luôn như vậy.

Thần linh chưởng quản tất cả mọi thứ trên thế gian, nhưng lại không ưa nhau --

Cho nên ngày nào cũng cãi vã.

Ngặt nổi hiện tại thế giới đã đi vào quỹ đạo, thật sự cần những thần linh đó duy

trì vận hành bình thường, vậy mới có thể bảo đảm thế giới càng ngày càng vui

sướng đi tới.

"Quang Minh Thần và Dạ thần cãi nhau về chuyện gì?"

Liễu Bình trầm giọng mà hỏi.

ế ầ

"Lúc bình minh đến, Dạ thần ở lâu hai giây, làm thời gian một ngày ngày đêm

không đúng."

"Chỉ vì cái này?"

"Các hạ, đây là một chuyện rất nghiêm trọng, nó sẽ làm phàm nhân phát hiện --"

"Đủ rồi, còn có chuyện gì càng nghiêm trọng hay không?"

Liễu Bình hỏi.

"A, có, chủ nhân vạn vật tôn kính."

"Nói đi."

"Cổ thụ chi thần đã sinh."

"Cái này thì có gì nghiêm trọng?"

"Ngài phải giao chức trách cho một trăm hai mươi tám tân thần hệ rừng rậm."

"Từ từ, hiện tại chúng ta có tổng cộng bao nhiêu thần linh?"

"Tám ngàn? Không đúng, chín ngàn."

"... Vậy cũng quá nhiều."

Liễu Bình nhìn đám thần linh chi chít phía dưới, ý thức khẽ động, bỗng xuyên

thấu hư không, buông xuống nhân gian.

Thế giới phồn vinh.

Các chủng tộc đều vui sướng sinh hoạt đi về phía trước.

Văn minh leo lên trình độ càng cao.

Tất cả đều đã đâu vào đấy.

Tâm tình Liễu Bình dần dần bình phục lại.

"Có nhiều thần linh chứng minh thế giới đang trở nên càng mạnh, không cần

phiền não vì chuyện này."

Hắn lẩm bẩm.

"Vậy ngươi muốn xử lý chuyện ở nơi này thế nào?"

Cổ thần hỏi.

"Phong thần –– Kẻ đáng trở thành thần thì phong làm thần linh, còn về một ít

mẫu thuẫn nhỏ, thật ra là chứng minh thế giới tràn ngập sinh mệnh lực -- sinh

mệnh được sinh ra và lớn mạnh trong vô số mâu thuẫn."

Liễu Bình nói.

Một giọng nữ vang lên: “Không sai, đúng là như thế."

Hư không khẽ động, Andrea hiện ra, ngọt ngào cười với Liễu Bình.

"Hình như người thực vui vẻ?"

Liễu Bình hỏi.

ế ố ầ ế

"Đúng thế, khảo nghiệm này là muốn xem người quản lý chúng thần như thế

nào, thật ra trong nháy mắt người chuyển biến thái độ thì ta đã biết ngươi không

có vấn đề."

Andrea nói.

"Thánh Linh..."

Cổ thần không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm vào Andrea.

"Vào thời điểm này, có một vài Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại sẽ giảm bớt số

lượng thần linh, để càng tiện quản lý chúng thần, có đúng không?"

Andrea nói.

"Đúng vậy."

Cổ thần thừa nhận nói.

"Liễu Bình, người cảm thấy thế nào?"

Andrea hỏi.

Liễu Bình suy ngẫm một lát, sau đó nói: “Thần linh là chúng sinh cao đẳng, thật

ra ta cảm thấy càng nhiều càng tốt, chứng minh sức mạnh của thế giới càng

ngày càng khổng lồ."

"Nhưng chúng sẽ chia bớt sức mạnh của ngươi, làm sức mạnh của ngươi mâu

thuẫn với nhau."

Cổ thần nói.

"Thật sự điều này không là gì cả,"

Andrea cười rộ lên, “Ta sẽ giúp Liễu Bình mở rộng thế giới, chúng ta cũng sẽ đi

chinh phục những tinh cầu tử vong kia, đến lúc đó chỉ càng cần nhiều thần linh,

con số đó không phải là ít."

Cổ thần suy nghĩ mấy phút, sau đó thở dài và nói: “Có Thánh Linh ở đây... Ta

cũng không có gì phải do dự, dù sao thì..."

"Thánh Linh là hy vọng duy nhất của chúng ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play