Nàng ta mặc một bộ trường bào huyết sắc, trong tay cầm giá cắm nến, tỏa ra hắc

ám vô tận.

Nàng ta ngồi trên bích hoạ, rũ mắt nhìn về phía Liễu Bình, mở miệng nói:

“Ngươi là sứ giả của thượng đế sao?"

"Không, ta không phải."

Liễu Bình nói.

"Không có khả năng, lão đầu đáng chết kia tuyệt đối không đưa giá cắm nến

thần thánh cho một người mà hắn không tán thành."

"Đại khái có thể xem ta như chiến hữu của hắn."

"Trước kia các ngươi quen biết à?"

"Ta quên mất rất nhiều chuyện, mơ mơ hồ hồ có chút ấn tượng, hẳn đã từng

cùng nhau ăn cơm."

"Cho nên người tới địa ngục... Là vì nguyên nhân gì?"

"Đây là bí mật giữa ta và hắn, tóm lại, chúng ta sẽ không làm mọi chuyện trở

nên tệ hon."

Nữ tử huyết bào trầm ngâm mấy phút, sau đó nói nhỏ một câu: “Đúng vậy, mọi

chuyện đã tệ nhất có thể rồi, các ngươi thật sự không thể làm mọi chuyện trở

nên tệ hơn, các ngươi có thể giữ được mạng ở chỗ này đã là không tồi."

"Nàng là ai?"

Liễu Bình hỏi nhỏ một câu.

"Người một nhà, Đại Địa chi Mẫu Gaia -- Nhưng nàng đang hận ta."

Thượng để nói ngắn gọn.

"Vì sao?"

"Bởi vì lúc Ác Mộng tới, ta đã chết, cho nên toàn bộ nhân gian và mặt đất đều

bị hủy diệt."

"Nàng hy vọng người chiến đấu?"

"Đúng vậy, lúc mặt đất bị hủy diệt, nàng mất đi quá nhiều sức mạnh, hiện giờ

cũng bị tổn hao thực lực giống như chúng ta."

Liễu Bình nhìn về phía nữ tử huyết bào trên bích hoạ, ánh mắt dừng lại trên giá

cắm nến trong tay nàng ta.

Nữ tử phát hiện ánh mắt hắn, giải thích: “Địa ngục là một bên khác của thánh

quốc, trong hai thế giới này, tất cả thành đôi, tác dụng lại bất đồng."

"Chúa tể toàn trí toàn năng không cam lòng chết như vậy, hắn và ta đi vào nơi

này là vì nghĩ cách cứu vớt cục diện."



Liễu Bình nói.

"Hắn dùng tử vong để chạy trốn, mà ngươi -- ta cảm nhận được thực lực của

ngươi cũng tổn thất nghiêm trọng, không khác gì ta cả, chỉ sợ chúng ta như vậy

thì không làm được cái gì."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.

"Vì sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Địa ngục đã biến thành nơi thí nghiệm vượt qua sức tưởng tượng của chúng

sinh, nơi này cho ra đời tồn tại còn cường đại và hỗn loạn hơn xa quái vật Ác

Mộng bình thường, cho dù Ác Mộng muốn thu thập chúng thì cũng không phải

dễ làm được."

Đại Địa chỉ Mẫu nói.

"Ta tới nơi này không phải muốn chiến đấu, là muốn tìm kiếm một con đường

mòn dẫn đến thánh quốc, mang toàn bộ thành quốc đi."

Liễu Bình nói.

"Ta cũng biết con đường kia... Ta có thể giúp người, nhưng người phải hứa với

ta một chuyện."

Đại Địa chi Mẫu nói.

Liễu Bình dùng một chút.

"Sau khi mặt đất bị hủy diệt, địa ngục là địa bàn cuối cùng của nàng, nếu chúng

ta muốn làm cái gì, không được nàng cho phép là không làm được."

Thượng đế nói nhỏ.

"Nói thử xem là chuyện gì."

Liễu Bình nói.

"Mang ta đi luôn-- chỉ cần ta rời khỏi địa ngục, tất cả người chết trong địa ngục

sẽ rời khỏi theo ta, bọn họ phải được cứu vớt, mà không phải ở lại nơi này, trở

thành đồ ăn của quái vật."

Đại Địa chi Mâu Gaia nói.

"Một mình ta không làm được."

Liễu Bình nói.

"Có ta và lão nhân đáng chết kia giúp người, có lẽ ngươi làm được."

Đại Địa chi Mẫu nói.

Lúc này giọng nói của thương để lại vang lên: “Nàng biết nhược điểm của tất cả

tồn tại, có nàng gia nhập thì chúng ta sẽ như hổ thêm cánh."

Như hổ thêm cánh... Sống sót trước đi rồi nói sau.

Liễu Bình thở dài, nói: “Được thôi, ta phải làm sao mới có thể mang ngươi đi?"

ẫ ấ

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói: “Cái ngươi nhìn thấy chỉ là một bức tranh chân dung

của ta, muốn tìm được nơi ta bị nhốt, phải xuyên qua một nơi cực kỳ nguy

hiểm."

Ầm ầm ầm ầm –– Bích hoạ và cả mặt tường từ từ dâng lên.

Chỉ thấy mặt sau bức tường này là một hành lang thật dài, hai bên hành lang là

vô số nhũng lao tù, bên trong không có cái gì, chỉ có một ít máu và nội tạng.

Ở cuối hành lang, có một người áo đen đang chợp mắt đúng đó.

Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện thật ra hắn ta không phải mặc một bộ đồ

đen, mà là bị máu đen bôi khắp cả người.

-- Hắn ta có một cái đuôi thật dài, cái đuôi đâm qua một loạt trái tim đã ngừng

đập, nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn ta thì có vẻ là ăn xong nên nghỉ ngơi một lát.

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói: “Đây là sản phẩm thí nghiệm của Ác Mộng, lấy thân

thể nhân loại cất chứa linh hồn quái vật Ác Mộng, sinh ra biến dị không tưởng

được, thực lực tăng lên mấy lần, nhưng lại có một nhược điểm ––”.

"Nó không có thần trí, chỉ muốn ăn."

"Rốt cuộc thực lực của nó như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.

"Lấy mức độ tổn hao thực lực của chúng ta hiện tại thì không có cách nào ứng

phó với nó."

Đại Địa chi Mẫu nói.

Liễu Bình nghiêm túc lắng nghe, sau đó tháo cái đầu quái vật bên hông xuống

rồi nói: “Ta thử xem."

Cái đầu quái vật kia cuống quít nói: “Đại nhân, ta luôn nói thật, chưa từng lừa

gạt ngươi."

"Để ta xem bản lĩnh thật của ngươi –– ngươi có thể chạy ra từ nơi khủng bố như

vậy, nhất định có năng lực mà ta không biết."

Liễu Bình nói.

"Đừng mà, ta chỉ lăn lộn trong vũng máu loãng vừa rồi, chưa từng thâm nhập

nơi nguy hiểm như vậy."

Quái vật đầu vội vàng nói.

"Thật sao?"

Liễu Bình ném đầu người đi, sau đó bước vài bước rồi dùng chân đá bay ra

ngoài.

Đầu người phát ra một tiếng hét thảm, xẹt qua hành lang thật dài, trong nháy

mắt đã tới trước mặt quái vật kia.

Cái mũi quái vật giật giật, lập tức mở mắt ra.

"Đáng chết!"

ầ ắ ế ồ ỗ

Đầu người mắng một tiếng rồi bỗng hóa thành một hư ảnh, xuyên qua người

quái vật, lao thẳng qua tường rồi chẳng biết đi đâu.

Thì ra nó nắm giữ ba lớp sức mạnh Kỳ Quỷ là hư hóa, xuyên thấu, làm lơ công

kích!

"Món đồ ăn thú vị."

Thân thể quái vật va chạm về phía sau, lập tức phá tan vách tường rồi đuổi theo.

Hiện tại, trước hành lang chỉ còn lại Liễu Bình.

"Nhân lúc này, ta dẫn người đi tìm bản thể của ta."

Đại Địa chi Mẫu trên bích hoạ nói.

Nàng ta hóa thành một đường máu, bay xuống rồi quấn quanh thành một chiếc

nhẫn màu đỏ thẫm trên ngón tay Liễu Bình.

Liễu Bình không hề chần chờ, nhanh chóng lao về phía trước dọc theo hành

lang.

Hắn đi vào vị trí ban đầu mà con quái vật đã đứng.

Chỉ thấy nơi này có hai thông đạo, thông đạo bên trái là một con đường hướng

lên trên, bên phải thì dẫn đến một con đường nhỏ sâu thẳm.

"Mau! Chúng ta đi thông đạo bên trái."

Trong chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến tiếng thúc giục của Đại Địa chi Mẫu.

Liễu Bình nhìn lại bên trái, chỉ thấy nơi đó có một cánh cửa mở rộng, ngoài cửa

là bậc thang kéo dài lên trên.

Hắn đi vội qua, đang muốn xuyên qua cánh cửa kia thì bỗng dừng lại.

"Người"

toàn thân là màu đen kia chui ra từ hư không, chắn trước cửa.

"Đầu người ăn rất ngon, cảm tạ."

Nó nói với thái độ nghiêm túc, há mồm phun ra một vài mảnh vụn xương.

Liễu Bình đứng tại chỗ mà nói: “Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì tránh

đường đi, ta có chút việc phải làm."

Quái vật nói: “Ta muốn ăn ngươi."

Lúc nói đến “Ăn”, nó đã hóa thành một ánh điện quang, trong nháy mắt tới

trước mặt Liễu Bình.

Quái vật mở cái miệng rộng tràn đầy năng nhọn ra, dùng toàn lực cắn một cái

vào đầu Liễu Bình.

Răng rắc! Tiếng hàm răng giao kích thanh thúy truyền đến.

Quái vật không ăn được cái gì cả! Nó lui về phía sau hai bước, nhìn lại Liễu

Bình.

ấ ễ ẫ ỗ

Chỉ thấy Liễu Bình vẫn đứng tại chỗ, mặt mang nụ cười và nói: “Thật ra cái

người nhìn thấy chỉ là ảo ảnh của ta, ta thật sự đã chạy trốn qua bên kia rồi."

Quái vật ngẩn ra, sau đó giận dữ hét: “Không! Ngươi chạy không thoát!"

Nó xuyên qua đặc hiệu hư ảo của Liễu Bình, đuổi theo vào đường nhỏ sâu thẳm

bên phải, nhanh chóng biến mất tăm hơi.

Bên ngoài thông đạo bên trái, Liễu Bình đứng sau tường lắng nghe một hồi, sau

đó đi dọc theo bậc thang hướng lên trên.- - Quả nhiên, tuy thực lực quái vật này

cường đại, nhưng không có thần trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play