Lệnh phạt cấm túc của Gia Ninh sớm cũng đã qua một tháng. Nàng đã lại có thể tự do đi lại. Chỉ có điều, Tần Duật mỗi đêm vẫn đều đến lưu lại ở Phượng Tê cung của nàng, mặc nàng phản đối mà cưỡng ép nàng thị tẩm. Đến mức nàng cả ngày đều đi ra ngoài tẩm cung, đến tối thậm chí còn không muốn quay trở về Phượng Tê cung nữa.
Gia Ninh chậm rãi bước trên hành lang gỗ thật dài, gió thu khẽ thôi mang theo ẩm ướt, mà đi theo phía sau nàng là tiểu Lan.
Ở bên ngoài quanh quẩn suốt cả một ngày, chân cũng mỏi, người cũng mệt, nhưng nàng lại một chút cũng không muốn quay về tẩm cung.
Gia Ninh thở dài nhìn cảnh vật ảm đạm của hậu viên. Lúc vừa định ngồi lại nghỉ chân, lại thấy phía đầu hành lang có một cung nữ đang nửa quỳ cúi đầu làm gì đó.
Nàng chầm chậm bước lại gần, mới thấy cung nữ kia ăn mặc rất giống người của Cẩm Tú cung. Nàng ta ngồi xổm trước đầu hành lang, dáng vẻ cực kỳ lén lút mờ ám.
Tiểu Lan vội đi tới sau lưng nàng ta, mở miệng lớn tiếng:
" Ngươi đang làm gì!"
Cung nữ kia giật mình, thất kinh ngoảnh đầu nhìn lại. Lúc nhận ra Gia Ninh, liền vội vàng giấu đi đồ vật vào trong ống tay áo, hoảng loạn mà chạy đi.
Tiểu Lan nhíu mày nhìn theo bóng lưng nàng ta, lẩm bẩm:
" Sao lại làm như bị ma đuổi thế!"
Gia Ninh có chút nghi hoặc, liếc mắt về phía đầu hành lang, cũng không thấy điểm gì đáng ngờ, lại lên tiếng gọi tiểu Lan:
" Tiểu Lan, xem xem phía dưới có gì khác thường không?!"
Tiểu Lan gật đầu, liền quỳ một chân xuống cúi người. Lúc vừa định giơ tay ra chạm vào mặt sàn, lại đột ngột bị giọng nói phía sau đánh gãy:
" Hoàng hậu nương nương!"
Gia Ninh theo giọng nói mà xoay người lại, liền nhìn thấy Doãn Túc Thư.
Nàng ta một thân hồng bào, ôm cái bụng rất lớn. Mặc dù ở tươi cười, nhưng sắc mặt lại không giống như những tháng đầu hoài thai sán lạn nữa. Mới mấy tháng không nhìn đến, liền có cảm giác tiều tụy đi rất nhiều.
Gia Ninh nhẹ gật đầu, cũng không có ý định muốn tiếp chuyện với nàng ta liền muốn rời đi. Doãn Túc Thư lại cố tình như có như không chặn nàng lại, nặng nề mà thở dài:
" Nghe nói dạo gần đây hoàng thượng thường xuyên lưu lại Phượng Tê cung...."
Gia Ninh nghẹn họng, cũng không biết phải đáp lại nàng ta như thế nào. Rõ ràng bản thân nàng không hề làm gì sai, nhưng nhìn dáng vẻ ảm đạm của nàng ta, lại có cảm giác bản thân giống như một kẻ có tội.
Đột ngột, Doãn quý phi níu chặt lấy tay áo nàng, hai mắt đẫm lệ cực kỳ bi thương mà khẩn cầu:
" Hoàng hậu nương nương, người trả lại hoàng thượng cho thần thiếp có được không?! Thần thiếp cầu xin người!!!"
Gia Ninh choáng váng nhìn nàng ta hoa lê đái vũ, giọng nói lộ rõ vẻ khó chịu:
" Doãn quý phi ngươi đang làm gì vậy?!!"
Nàng trong lòng cũng có không ít uất ức. Tần Duật hằng đêm dày vò nàng, nàng cũng không phải là tự nguyện, cũng cầu mong hắn có thể buông tha cho nàng. Nhưng rốt cuộc, nàng không có sức lực, cũng chẳng có quyền phản kháng.
Nàng ta khóc kêu cầu xin nàng, vậy nàng thì có thể khóc kêu cầu xin ai đây?!!
" Doãn quý phi, người ngươi nên cầu xin là hoàng thượng, chứ không phải là kẻ hữu danh vô thực như ta. Từ trước đến nay, ta đã từng có quyền quyết định chuyện gì sao?!"
Giọng nàng mang theo chút tức giận cùng phẫn hận kìm nén trong lòng. Bàn tay cố gắng gạt cánh tay nàng ta ra.
Doãn Túc Thư lại không nghe lọt tai lời nàng nói. Vẫn cứ liên tục rơi nước mắt, thê lương nhìn nàng.
Gia Ninh cũng không chịu được mà bắt đầu nảy sinh chán ghét, lại cố kỵ nàng ta bụng lớn, cũng không tiện dứt khoát dứt tay.
Tiểu Lan ở một bên tinh ý, liền chạy đến một bên giữ lấy nàng ta, một bên kéo bàn tay đang nắm chặt tay áo của Gia Ninh.
Gia Ninh thuận theo động tác của tiểu Lan lùi lại hai bước, tránh khỏi Doãn quý phi, liền lập tức xoay người dứt khoát rời đi, bước xuống cầu thang rời khỏi hành lang lớn.
" Hoàng hậu nương nương!! Nương nương!!"
Doãn Túc Thư khóc lóc đuổi theo, chân vừa đi đến đầu hành lang, liền đạp phải một mảng trơn trượt, cứ thế mất trọng tâm mà ngã nhào xuống bậc thang, lăn thật mạnh xuống dưới đất.
" Hoàng Quý phii!!!!!!"
Tiểu Hồng kinh sợ hét lớn.
Gia Ninh bị tiếng động mạnh làm giật mình ngoảnh đầu lại, liền lập tức bị cảnh tượng trước mắt doạ đến hoảng sợ không thể lên tiếng.
Trước mắt nàng, Doãn Túc Thư ngã sấp trên nền đất, cả người đã mất đi ý thức, bụng lớn bị đè ép mạnh, dưới hai chân là cả một vũng máu đỏ tươi. Tỳ nữ tiểu Hồng kêu khóc thảm thiết, liên tục lay thân mình nàng ta.
Gia Ninh sợ hãi đến hai chân đều run rẩy, miệng mấp máy không thể gọi ra câu:
" Doãn....Doãn Túc Thư!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT