Đột nhiên, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng xột xoạt.
Gia Ninh giật mình nhìn theo, chầm chậm tiến lại gần chỗ phát ra âm thanh.
Càng tới gần, âm thanh càng rõ. Nàng vươn tay gạt ra tán trúc, liền loáng thoáng nhìn thấy bóng người mờ mờ phía xa.
" Là thị vệ canh gác sao?"
Nàng lẩm bẩm, đột nhiên giống như thấy được hy vọng mà vui vẻ. Cũng không ngờ nàng lại may mắn như thế, lại tình cờ gặp được thị vệ.
Gia Ninh vui mừng vừa định gọi người kia, đằng sau lại đột nhiên vang lên giọng nói:
" Hoàng hậu nương nương?"
Nàng giật mình ngoảnh lại, mới phát hiện hoá ra là một nội thị vệ.
Hắn vừa nhìn thấy nàng liền lập tức nhận ra, vội vàng hô hoán những người khác. Thị vệ hoàng cung đang đi tìm người, nghe thấy thông báo liền nhanh chóng tập hợp, hộ tống nàng trở về khu trại.
Hoá ra tiểu Lan sau khi lạc mất nàng, đã nhanh chóng trở lại khu trại, bẩm báo với Tần Duật.
Khu trại nửa đêm liền lập tức náo loạn, binh lính đều bị điều động vào trong rừng tìm người.
Lúc Gia Ninh được đưa ra khỏi khu rừng, đã thấy tiểu Lan khép nép quỳ ở một bên. Tần Duật thâm trầm ngồi trên ỷ thượng ở giữa sân trại, dường như đang trách phạt.
Hắn vừa nhìn thấy nàng, lông mày liền nhíu chặt.
Gia Ninh đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch rách rát. Bộ dáng cực kỳ thê thảm.
Đến lúc nhìn rõ thấy dấu vết đỏ ẩn hiện trên cổ nàng, gương mặt hắn liền càng thêm đanh lại, không nói một lời mà dứt khoát phất tay áo trở vào trong.
Gia Ninh nhìn bóng lưng to lớn của hắn, biểu tình nhàn nhạt cũng không nói lên cảm giác gì. Liền cùng tiểu Lan quay trở vào trong.
Nháy mắt một buổi tối xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cũng mệt đến không còn hơi sức. Mặc kệ tiểu Lan hỏi gì, cũng không muốn trả lời, cứ thế ngủ qua đi.
Thể lực cạn kiệt, tâm trạng lại không tốt, Gia Ninh trằn trọc cả đêm, đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này, ngủ đến giờ thìn mới tỉnh. Lúc nàng thức giấc, Tần Duật cùng mấy công tử nhà quan lại đã vào rừng săn bắn, một số thị vệ cũng đi theo, canh gác tại lều trại cũng chỉ còn hơn chục người.
Cả khu lều trại to lớn vắng tanh, cực kỳ yên tĩnh.
Gia Ninh nhàm chán nhìn xung quanh, lại bắt gặp Doãn quý phi ở cách đó không xa. Nàng ta giống như cũng nhìn thấy nàng, khẽ nhoẻn miệng cười nhìn lại.
Gia Ninh gật đầu lấy lệ, vừa muốn lại trở vào trong, nàng ta lại đột nhiên đi đến.
" Nghe nói đêm hôm qua nương nương lạc vào trong rừng?!"
" Cũng không có gì to tát"
Gia Ninh nhàn nhạt đáp lại, hoàn toàn không có chút ý tứ muốn cùng nàng ta tiếp chuyện. Doãn Túc Thư lại làm như chẳng hề để ý mà cố tình tiếp lời:
" Nương nương không thử đi săn chút sao? Nghe nói người cưỡi ngựa rất giỏi."
Gia Ninh không trả lời, chỉ im lặng nhìn nàng ta.
Nàng thoáng ngập ngừng, nghĩ lại, cũng đã rất lâu nàng không cưỡi ngựa. Hẳn là từ năm 12 tuổi về sau, chưa từng cưỡi lại.
Không nhận được câu trả lời, Doãn quý phi cũng không chút để tâm, khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm nhìn núi rừng xanh thẳm.
" Nếu chân thần thiếp không bị bệnh, có thể chạy nhảy như người bình thường, chắc chắn sẽ chạy tới chỗ này, chạy tới chỗ kia vui vẻ mà hưởng ngoạn, cũng sẽ không giống như bây giờ, chỉ có thể cam lòng yên lặng một chỗ."
Giọng nói nàng ta thật nhẹ nhàng, giống như dịu dàng than thở một điều phiền muộn gì đó. Nhưng nụ cười trên môi lại thê lương biết bao nhiêu.
Gia Ninh ngẩn người, bỗng nhiên nhận ra bản thân vậy mà lại đồng cảm với nữ nhân kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT