Đường Quân Dao viện cớ muốn đi chùa Thanh Vân dâng hương, nàng nhõng nhẽo nài nỉ khiến cho Nguyễn Thị đành phải miễn cưỡng đồng ý,  Đường Hoài Châu đưa nàng tới chùa Thanh Vân thì thấy Tái Thần Tiên đã nghiêm chỉnh khoác lên mình chiếc đạo bào, nhìn trông thật sự có vài phần khí cốt của thần tiên.

Đương nhiên, bây giờ hắn đã không còn gọi là Tái Thần Tiên nữa mà gọi là Bình Chân đạo trưởng của chùa Thanh Vân.

“Vô lượng thiên tôn, lâu rồi không gặp Đường cô nương vẫn khỏe chứ?”

Đường Quân Dao cảm thấy không quen khi nhìn thấy dáng vẻ đoan chính của hắn.

Nàng hẵng giọng, trả lời: “Khỏe lắm khỏe lắm, nhọc đạo trưởng nhớ mong rồi.”

Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Quả nhiên là ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn; đạo trưởng thật sự khiến người ta phải bất ngờ đấy.”

Bình Chân cười hi hi, hắn vừa cất tiếng cười thì phong thái thần tiên lập tức bị gột rửa, lại trở thành Tái Thần Tiên chuyên lừa đảo người khác trên phố lớn.

“Chùa Thanh Vân này rất hợp với ý ta, không lo cái ăn cái mặc, không có những quy củ nghiêm ngặt như ngôi chùa khác, lệnh huynh thật sự đã tìm cho ta một nơi ở tốt.” Hắn liếc mắt về phía Đường Hoài Châu đang tỏ ra ung dung phẩm trà, thấp giọng nói.

Đường Quân Dao bật cười.

Không có nhiều quy củ, yêu cầu không cao, đó là bởi vì chùa Thanh Vân này hương khói đã không còn hưng thịnh như trước, chủ chùa cũng là một người được ngày nào hay ngày đó, nay có Tái Thần Tiên lười nhác này ở cùng, ông ta vui còn không kịp.

“Lần này cô nương đến đây tìm ta chẳng lẽ đã có tung tích của vị Hứa cô nương kia rồi sao?” Bình Chân hỏi.

“Làm sao ngươi biết ta đến đây vì chuyện này?” Đường Quân Dao nhíu mày.

Bình Chân ra vẻ bí hiểm khó dò: “Bần tăng bấm tay tính………”

“Nói tiếng người!” Đường Quân Dao cắt ngang lời hắn, tức giận nói.

“Có thể khiến cô nương từ xa tới đây cũng chỉ có chuyện của Hứa cô nương mà thôi.” Bình Chân sờ mũi đáp lời.

Đường Quân Dao lắc đầu, không cùng hắn nói hưu nói vượn nữa, nàng nói thẳng cho hắn chuyện mình đã gặp lại Ngôn Vũ, không, Tiểu Ngũ nhà họ Nghiêm.

“Lần này, rốt cuộc chuyện gì đang xay ra với nàng ấy vậy? Tại sao nàng ấy lại trở thành nữ nhi của Nghiêm Vĩnh Nghiệp? Nữ nhi thật của Nghiêm Vĩnh Nghiệp đang ở đâu?” Sau cùng, nàng hỏi hết một lèo những vấn đề mà mình quan tâm.

Khuôn mặt Bình chân tràn đày kinh ngạc, hắn cũng không ngờ rằng hai người này còn có thể gặp lại nhau, thế rồi không khỏi cất tiếng cảm thán.

“Nếu ta đoán không sai thì Hứa cô nương có quan hệ mật thiết với linh hồn của tiểu cô nương họ Nghiêm mà đời này nàng ấy đầu thai. Kim quang của hoàng thất có khả năng bảo vệ nàng ấy khỏi hồn phi phách tán, nhưng chung quy nàng ấy vẫn là linh hồn của đời khác, muốn luân hồi sống lại e rằng không phải chuyện dễ dàng, như vậy sẽ làm rối loạn lẽ trời.”

“Tuy nhiên, Hứa cô nương chết yểu đời này đã chuyển thế đầu thai, nàng ấy và Hứa cô nương đến từ đời khác cùng chung một hồn, tự nhiên hai hồn hòa hợp.”

“Tuy rằng Hứa cô nương đến từ đời khác có thể trách được nỗi đau diệt hồn, nhưng linh hồn kiểu gì cũng bị thương nặng, cho nên nàng ấy hoàn toàn không có năng lực nhập vào cơ thể của người không có quan hệ, nếu nàng ấy muốn tiếp tục tồn tại trên đời thì chỉ có thể bị dung hợp với Hứa cô nương đã chuyển thế ở đời này, cũng chính là Nghiêm cô nương hiện tại.”

“Loại tình huống này tương tự như Đường cô nương ngươi ở đời trước, tương đương với việc nàng ấy sẽ có thêm một phần ký ức nữa. Chẳng qua là linh hồn của Hứa cô nương đang bị thương nặng nên ký ức mới không được hoàn chỉnh thôi.”

“Nhưng ta cảm thấy, điều này đối với Nghiêm cô nương lại là một chuyện vô cùng tốt, giờ nàng ấy chỉ nhớ rõ người đối xử tốt với mình, không còn nhớ những chuyện đau buồn trước đó nữa.”

Đường Quân Dao im lặng thật lâu, sau cùng khuôn mặt lộ ra một nụ cười thư thái: “Ngươi nói đúng lắm, đối với A Vũ hay Tiểu Ngũ thì kết quả như vậy mới là tốt nhất.”

Quên đi hết thảy những tổn thương cùng đau khổ, giữ lại hạnh phúc cùng vui vẻ, đây quả thực là điều cực kỳ tốt đẹp.

Những bi ai cùng thống khổ của Hứa Đinh Nhược và Ngôn Vũ, cứ để nó hoàn toàn tan biến cùng với ánh sáng trắng ở huyện Hoài Bình ngày đó đi.

Trước nay nàng không tin quỷ thần, cũng chưa bao giờ thích lão đạo lỗ mũi trâu, thế nhưng lần này nàng lại bước vào bảo điện Đại Hùng trong chùa Triều Vân, quỳ lạy trước tượng Tam Thanh với vẻ thành kính, sau đó còn nghiêm túc góp tiền hương đèn, cuối cùng chân thành nói lời cảm tạ với đạo trưởng Bình Chân.

Đạo trưởng Bình Chân bị thái độ của nàng làm cho không được tự nhiên, hắn khua tay loạn xạ mà nói: “Không hề gì, không hề gì.”

Đường Quân Dao khẽ cười, cũng không khách sáo với hắn nữa, lập tức cáo từ rời đi.

“Bây giờ đã yên lòng chưa?” Khi ra khỏi chùa Thanh Vân, Đường Hoài Châu liếc nhìn nụ cười yểu điệu trên khuôn mặt nàng rồi chợt cất tiếng hỏi.

“Yên lòng rồi ạ. Ca Ca, nàng ấy thật sự đã trở lại rồi!” Ánh mắt Đường Quân Dao sáng lấp lánh, vui sướng nói.

Thấy nàng cười như vậy Đường Hoài Châu bất giác cũng cười theo.

Người kia trở về rồi, con bé sẽ không còn bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi nữa.

Lại nói về nhà họ Nghiêm, sau khi Nghiêm Vĩnh Nghiệp đưa thê nhi trở về tiểu viện đang ở tạm trong phủ Tín vương, ông bèn hỏi nữ nhi đã quen biết cô nương Đường gia từ khi nào.

Nghiêm Tiểu Ngũ mù mờ trả lời: “Khi nào quen biết ý ạ? Con và Dao Dao đã biết nhau từ rất lâu rất lâu rồi, con còn biết nàng trước khi biết cha nương đấy!”

Nghiêm Vĩnh Nghiệp dở khóc dở cười, ngay cả Tưởng thị cũng không nhịn được cười, nàng tức giận nhéo má tiểu cô nương: “Sao con không nói luôn là mình đã biết nàng từ khi còn ở trong bụng nương đi?”

Nghiêm Tiểu Ngũ dẩu môi cười đắc ý, sau đó nói tiếp: “Còn sớm hơn cả lúc ở trong bụng nương cơ.”

Phu thê Nghiệm Thị bị nữ nhi nhà mình chọc cười.

“Té ra hai đứa các con đã biết nhau từ đời trước rồi hử?” Tưởng Thị âu yếm mà ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của bé cưng nhà mình, đùa dí dỏm.

Nào biết tiểu cô nương lại gật đầu đầy nghiêm túc: “Chính là biết nhau từ đời trước ạ.”

Nghiêm Vĩnh Nghiệp bật cười vui vẻ, hắn biết dù mình có hỏi nha đầu này thì cũng chẳng hỏi được gì, song hắn chỉ nghĩ rằng nữ nhi đã quen cô nương Đường gia khi lẻn ra ngoài trong thời gian trước.

“Vậy Đường cô nương rốt cuộc là ai?” Nhớ tới hình như phu quân nhận ra huynh đệ Đường cô nương, Tưởng Thị tò mò hỏi.

“Dao Dao là tiểu tiên nữa đẹp người đẹp nết.” Nghiêm Tiểu Ngũ cướp lời rồi trả lời trôi chảy.

Phu thế Nghiêm Thị: “…….”

“Thật đấy ạ, con không lừa hai người đâu, Dao Dao tốt lắm tốt lắm luôn.” Nghiêm Tiểu Ngũ thấy thế thì cho rằng cha nương không tin mình lại vội vàng bồi thêm một câu.

Nghiêm Vĩnh Nghiệp day thái dương, nói: “Được rồi, cha biết Đường cô nương rất tốt rất tốt rồi, nhưng giờ con ra ngoài trước, cha và nương còn có lời muốn nói.”

Tiểu cô nương biết cha cố ý đuổi mình đi, tuy rằng không nguyện ý nhưng nàng cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ đành không cam lòng rời đi.

“Nếu ta không nhận nhầm thì vị Đường cô nương kia hẳn là nữ nhi của Trung thư lệnh Đường đại nhân Đường Tùng Niên.” Sau khi nữ nhi rời đi, Nghiêm Vĩnh Nghiệp nói nhỏ.

Tưởng Thị hết hồn: “Vậy chẳng phải nàng chính là đường muội của Đường trắc phi sao?”

Đường trắc phi của phủ Tín vương xuất thân từ Đường phủ, thúc phụ của nàng chính là Đường đại nhân được Hoàng đế vô cùng coi trọng, khi mới tới phủ Tín vương nàng đã được biểu muội họ hàng xa nói cho điều này.”

Tín vương phi là một người ốm yếu nhiều bệnh không thể tách rời ấm thuốc, triền miên nằm trên giường bệnh, Đường trắc phi xuất thân cao, lại được Tín vướng nuông chiều, vì thế nàng ta nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân  của hiện tại của vương phủ, nghe đồn Tín cương đã chuẩn bị nâng nàng ta lên làm trắc phi.

Ngộ nhỡ một ngày nào đó Tín vương phi không còn nữa, nói không chừng nàng ta có thể phù chính thành vương phi.

“Sao Tiểu Ngũ có thể quen biết thiên kim tiểu thư con nhà cao quý được chứ? Với tính cách lỗ mãng, gan to bằng trời của con bé, ngộ nhỡ một ngày xảy ra xung đột với người nọ, há chẳng phải…..” Tưởng Thị âu sầu.

Nghiêm Vĩnh Nghiệp cau mày, điều mà hắn đang nghĩ tới lúc này chính là yêu cầu sắc lập Tín vương làm Thái tử trong triều càng ngày càng cao, nhưng vài vị tâm phúc của bệ hạ như Đường Tùng Niên, Khâu Trọng, Vi Lương lại thủy chung không bày tỏ thái độ, bọn họ vẫn luôn lấy trầm mặc để ứng đối, cho nên hiện giờ Tín vương đang  nghĩ đủ mọi cách để lôi kéo bọn họ, và Đường đại nhân Đường Tùng Niên chính là người đầu tiên.

Lúc đầu, có lẽ hắn còn vui mừng khi nhìn thấy Đường cô nương kết bạn với nữ nhi của mình, dù sao Tiểu Ngũ cũng vừa đến đây chưa được bao lâu, nếu con bé có một người bạn thì còn gì tốt hơn.

Nhưng nay……..

Hắn lại không hi vọng tương lai nữ nhi của mình sẽ trở thành con cờ để điện hạ lôi kéo Đường đại nhân.

Nữ nhi của hắn cứ tiếp tục sống một cuộc sống đơn thuần bình yên mới tốt. Song, những lo âu này cũng không cần để phu nhân biết, tránh nàng lại nghĩ ngợi lung tung.

“Sau này nàng chú ý hơn là được, cũng không cần ngăn cản hai đứa nó qua lại với nhau, nàng chỉ cần quản chặt con bé, không để con bé chạy ra ngoài tìm Đường cô nương là được. Thời gian hai đứa quen nhau chắc chưa được bao lâu, gặp ít đi, quan hệ sẽ trở nên xa cách, thế nên việc này không có gì phải vội cả.”

Tưởng Thị cuống quýt đồng ý.

Trong thư phòng Tín vương, Tín vương vỗ mạnh xuống thư án với vẻ mặt âm trầm: “Lão già chết tiệt không biết điều!”

Nội thị bên cạnh sợ tới mức mềm nhũn cả hai chân, suýt nữa té ngã xuống đất, ai cũng run rẩy mà rụt cổ lại, hận không thể co mình thành hòn, để tránh bị lửa giận của hắn quét trúng.

Tín vương cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, đám người Đường Tùng Niên và Vi Lương thì đã đành, nay ngay cả Khâu Trọng, kẻ gió chiều nào theo chiều nấy kia cũng dám coi thường mình, nếu không phải phụ hoàng rộng lượng không kì kèo tính toán, còn phó thác cho ông ta nhiều trọng trách quan trọng, thì chỉ dựa vào việc ông ta hiến kế cho hoàng bá phụ ám sát phụ hoàng cũng đủ khiến ông ta chết một nghìn lần!

“Điện hạ, Vương phi….” Một thị nữ bỗng nhiên đi vào bẩm báo.

“Cút! Bao giờ nàng ta chết hẵng tới báo cho bản vương!” Tín vương đanh mặt lại, lớn tiếng quát.

Thị nữ kia mặt mày lập tức trắng bệch, không dám nói nhiều nữa, vội vàng bò lùi ra ngoài.

Tín vương còn chưa nguôi giận, hắn lại gọi đám nội thị tới mắng cho một trận, tiếng khiển trách đầy giận dữ truyền ra rất xa, khiến cho Tiểu Ngũ đang được thị thiếp Tôn Thị của Tín vương dắt đi ngắm hoa trong vườn không khỏi sửng sốt: “Biểu di, không phải người nói Tín vương điện hạ rất khoan dung, đối xử với người khác vô cùng thân thiện sao? Sao lại……….ớ ớ ớ…”

Nàng còn chưa nói xong đã bị Tôn Thị bịt chặt mồm.

“Những lời này có thể tùy tiện nói được sao? Tục ngữ nói, họa từ miệng mà ra, phủ Tín vương không giống những chỗ khác, hành động phải cẩn thận.” Tôn Thị vội vàng kéo nàng về phòng, bấy giờ mới nhỏ giọng trách cứ.

Nghiêm Tiểu Ngũ cúi đầu nói: “Con biết rồi ạ, sau này sẽ không dám nữa.”

Tôn Thị thở phào nhẹ nhõm, âu yếu kéo lấy tay nàng: “Có lẽ ta không nên giữ các ngươi ở lại.”

Nàng giữ mẫu nhi Tưởng Thị ở lại vương phủ không phải là vì niệm tình thân thích, tuy nàng cùng Tưởng Thị có quan hệ thân thích nhưng hai mươi năm nay không hề gặp mặt lần nào, dù là tình cảm thì cũng đã nhạt phải.

Nàng giữ các nàng ở lại, hoàn toàn là vì nàng yêu thích tiểu cô nương có tâm tư trong sáng như tờ giấy trắng trước mặt này. Quãng đời còn lại của nàng như đầm nước tù, vốn cũng chỉ đang sống cho qua ngày mà thôi.

“Biểu di muốn đuổi bọn con đi sao?” Nghiêm Tiểu Ngủ tủi thân hỏi,

“Không phải biểu di đuổi các ngươi đi, biểu di…………thôi vậy, sau này ngoại trừ chỗ của biểu di và tiểu viện nơi con sống, con không được đi đâu cả, vườn cũng không được đi, đã nghe rõ chưa?” Tôn Thị dặn dò.

“Dạ………” Nghiêm Tiểu Ngũ ngoan ngoãn đồng ý.

Viện phía Tây, Đường Quân Nhu nghe được tin thị nữ của Tín vương phi bị Tín vương trách mắng thì vui sướng khi người khắc gặp họa lắm.

Đã bước nửa chân vào quan tài rồi mà còn muốn tranh điện hạ với nàng sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình!

Nàng ta hả hê, đưa thiệp mời đã viết xong cho thị nữ thiệp: “Sai người đưa tới phủ Tam thúc.”

Thị nữ lĩnh mệnh rời đi.

Trên giường bệnh, Tín vương phi ho đến mức sắc mặt tím tái, sau khi nghe nói thị nữ vừa mới đề bạt chạy đi mời Tín vương, nàng vừa tức vừa vội, ho lại thêm dữ dội hơn.

“Hạ nhân không hiểu chuyện thì nô tì sẽ tự mình dạy bảo, vương phi tội gì bực bội làm gì!” Thị nữ thiếp thân Thu Bình vừa giúp nàng thuận khí vừa an ủi.

“Đuổi nàng ta ra ngoài, bên người ta không cần loại người tự tung tự tác như vậy!” Tín vương phi thở hổn hển, khó khăn lắm mới nói ra được một câu.

“Bây giờ chúng ta đuổi nàng ta đi, chẳng phải sẽ càng khiến người ta cười chê sao?

“Bị người ta cười chê còn tốt hơn là giữ người dẫn ma quỷ tới, ta vất vả lắm mới sống yên ổn được vài năm, thực sự không muốn lấy thân hầu…………” Mặt Tín vương phi trắng bệnh khi nhớ lại những năm sống trong địa ngục kia, nàng không khỏi rùng mình một cái.

Triền miên trên giường bệnh thuốc không rời miệng cũng chả sao cả, ít nhất nàng còn được sống những ngày yên ổn.

“Thu Bình tỷ tỷ.” Bỗng nhiên có một nha đầu đứng ngoài cửa gọi vào, Thu Bình dừng một chút rồi thấp giọng cáo lui.

Tín vương phi nhắm mắt, dựa lưng vào thành giường để tĩnh tâm lại, nghe thấy Thu Bình tiếng bước chân của Thu Bình, nàng vẫn nhắm như cũ mà hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Đường trắc phi sai người đưa thiệp mời tới phủ Đường đại nhân.”

“Ngu xuẩn!” Tín vương phi đột nhiên mở mắt, cười lạnh nói.

“Đường Tùng Niên chỉ có một nữ nhi, nghe nói ông ta yêu nàng như trân bảo, bất kể nàng ta có hỉnh rõ tình hình hay không, một khi Đường Quân Dao thật sự bị con sói hung ác nhìn chòng chọc………Không có Đường Tùng Niên, Đường Quân Nhu chẳng là cái thá gì sất, ta đợi nàng ta bị con sói hung ác xé xác!”

“Nhưng vương phi, nếu người nọ thật sự nhìn trúng Đường Quân dao, thì sự tồn tại của vương phi sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất để hắn ta cười Đường Quân Dao, dẫu sao đích nữ của thừa tướng cũng sẽ không làm thiếp cho người ta.” Thu Bình lo âu.

Trong mắt người ngoài, vương phi triền miên trên giường bệnh, bỗng nhiên chết bệnh cũng không phải chuyện gì kì quái.

Tín vương phi cũng lập tức nghĩ tới điều này, nàng ta không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Với tính cách của người kia, hắn hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như vậy!

Đường Quân Dao đang định tìm lí do gì đó để đến phủ Tín vương, thì bất ngờ nhận được thiệp mời của Đường Quân Nhu đưa đến.

Nàng khép lại thiệp mời, cười nói trước ánh mắt thăm dò của Nguyễn Thị: “Đại tỷ đã có lời mời sao con có thể không đi chứ.”

Nguyễn Thị nhíu mày, không yên lòng hỏi: “Con đi cũng được nhưng không thể đi một mình, phải tìm người đi cùng. Đại tỷ con…..”

“Nếu nương không yên tâm, con sẽ bảo Ngũ công chúa đi cùng, nghe nói Tín vương phi không khỏe, Ngũ công chúa cũng có thể đến thăm nhị hoàng tẩu của nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play