“Nếu Đường đại nhân đã không ở phủ thì ngày khác ta lại đến.” Vì Đường Tùng Niên không có ở phủ nên Hạ Thiệu Đình cũng không nán lại lâu, để tránh ông biết sẽ không vui, hắn chỉ đành rời đi trong lưu luyến.

“Đồ ngốc, tuy cha chưa nói rõ nhưng ông đã ngầm đồng ý hôn sự của chúng ta rồi, mẫu thân cũng đã đồng ý. Sắp đến ngày xuất chinh, chắc hẳn chàng bận rất nhiều việc, nay khó khăn lắm mới có lúc rảnh rỗi thì nên nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều hơn, không cần phải chạy tới đây nữa.” Đường Quân Dao không đành lòng thấy hắn chạy tới chạy lui bôn ba quá nhiều vì chuyện này, nàng quở.

Nào biết Hạ Thiệu Đình lại đáp rằng: “Ta biết rồi.”

Đường Quân Dao vô cùng bất ngờ: “Chàng biết rồi?”

Hạ Thiệu Đình gật đầu: “Nếu Đường đại nhân không đồng ý mối hôn sự này thì làm sao ông có thể cho phép ta tới nhà hết lần này tới lần khác chứ.”

Đường Quân Dao ngớ ra, lấy làm khó hiểu và hỏi: “Nếu chàng đã biết ông đã đồng ý rồi, thì tại sao chàng còn ……..”

Hạ Thiệu Đình khẽ cười, nhưng không hề đáp lời nàng.

Có người làm cha nào sẽ cảm thấy dễ chịu khi phải trao nữa nhi mà mình yêu thương nhất cho người khác, thế nên hắn biết ông không thể đồng ý một cách thoải mái như vậy được.

Việc Trung Dũng tướng quân Hạ Thiệu Đình sắp đến ngày xuất chinh nhưng cứ ba ngày dăm bữa lại chạy tới phủ Đường Tùng Niên đã thu hút rất nhiều sự chú ý của triều thần, còn chuyện về thân thế của Hạ Thiệu Đình đã được bàn tán xôn xao trước đó.

Mọi người đều biết hắn là nhi tử của Trấn Viễn tướng quân Đỗ Thành Trùng, nhưng nhiều năm qua Đỗ Thành Trung lại coi kế tử của kế thất như báu vật mà hết mực nuông chiều dung túng, còn nhi tử thân sinh của mình thì chẳng thèm đoái hoài suốt nhiều năm.

Chắc ông ta cũng không ngờ rằng nhi tử ruột của mình chẳng những trở thành nhi tử ruột duy nhất của ông ta, mà còn khá có triển vọng, hắn dựa vào bản lĩnh của chính mình để kiếm được chỗ đứng trên triều, hơn nữa cũng rất được bệ hạ coi trọng, Hạ Thiệu Đình đã trở thành ‘con nhà người ta’ trong miệng của các bậc phụ mẫu chốn kinh thành.

Cũng vì chuyện này mà Trấn Viễn tướng quân Đỗ Thành Trung đã trở thành trò cười của cả kinh thành. Ai ai cũng nói rằng ông không phân biệt được báu vật, xem mắt cá như báu vật, còn mình châu thật sự thì lại vứt đi.

Trong đó có tin đồn thế này, năm đó khi Trung Dũng đại tướng quân còn ở trong bụng mẹ đã bị sinh phụ vứt bỏ, nguyên nhân là vì để lấy lòng tân phu nhân, Trấn Viễn tướng quân đã đuổi cho bằng hết những cơ thiếp đã hầu hạ bên cạnh mình đi, sinh mẫu Hạ Thiệu Đình lúc ấy đang mang thai cũng nằm trong số đó.

Chỉ trong chốc lát, giới phu nhân chốn kinh thành càng thêm coi thường và khinh miệt phu nhân Trấn Viễn tướng quân Vân Thị.

Chỉ là một góa phụ còn chưa vào cửa đã muốn phu quân phải đuổi hết cơ thiếp đã hầu hạ nhiều năm, đến cả thai phụ cũng không bỏ qua, việc này đã không còn là sự ghen tuông đơn thuần nữa mà phải nói là lòng dạ vô cùng độc ác.

Đỗ Thành Trung bị người ta hoặc là giáp mặt chế nhạo hoặc là ở sau lưng chế nhạo rất nhiều rồi, nên sự căm phẫn lúc đầu của ông đã dần dần biến thành sự tê dại như ngày hôm nay.

Đặc biệt là từ khi ông biết kẻ đầu sỏ khiến mình nhiều năm không có con chính là kế tử Phùng Duy Lượng được ông ta nuông chiều nhiều năm, ông muốn tự tát cho mình một cái thật mạnh, song ông cũng chẳng có hơi đâu đi tranh luận cùng những kẻ chế giễu ông có mắt như mù.

Ông đúng là người có mắt không tròng, không phân biệt được vàng nạm ngọc!

Ông đã nghỉ đủ mọi cách để xoa dịu mối quan hệ phụ tử với Hạ Thiệu Đinh nhưng ông lại phát hiện ra mọi thứ ông làm đều không thể kích động chút cảm xúc nào của Hạ Thiệu Đình, tuy thằng con này không đối xử quá mức lạnh nhạt với ông, nhưng thái độ cùng cách cư xử của hắn chỉ như một đồng liêu không hơn không kém, như thể mối liên hệ duy nhất giữa họ chỉ là quan viên trong triều.

Ông chỉ đành nói với  lòng mình hết lần này tới lần khác rằng, thằng bé này tính tình vốn đã lạnh nhạt như thế, hắn đối xử với ai cũng lãnh đạm nhạt nhẽo như nhau, dẫu sao bọn họ cũng đã xa cách nhiều năm nên hắn lạnh nhạt một chút cũng không có gì quá đáng.

Những lời này quả thật đã thuyết phục được ông ta, để ông ta có thể nhanh chóng chính đốn lại tâm trạng sau mỗi lần vấp váp ở chỗ Hạ Thiệu Đình.

Thế nhưng giờ phút này, khi ông ta trông thấy Hạ Thiệu Đình đưa tay đỡ Đường Tùng Niên đang bước từ thềm đá cẩm thạch xuống với vẻ mặt săn sóc, động tác ân cần, không những là ông ta mà ngay cả nhiều triều thần xung quanh cũng đưa mắt nhìn theo.

Đường Tùng Niên liếc nhìn Đỗ Thành Trung đang ở cách đó không xa, rồi lại nhìn sang Hạ Thiệu Đình ở bên cạnh, ông cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng chủ yếu vẫn là tức giận, vì thế ông nói: “Ta đâu phải lão già tuổi cao sức yếu, chẳng lẽ không bước nổi mấy thềm đá này sao? Có cần cháu phải cất công tới đỡ vậy không?”

“Đêm qua trời mưa nên mặt đất rất trơn, đại nhân phải cẩn thận một chút.” Hạ Thiệu Đình không để ý tới thái độ của ông, ân cần dặn dò.

Hắn vừa dứt lời, một triều thần đang nhìn về phía hắn trượt chân một cái, nếu không phải nội thị bên cạnh nhanh tay nhanh mắt nâng được ông ta, xém chút nữa ông ta đã ngã sõng soài ra đất rồi. Dù vậy, một thoáng vừa rồi vẫn dọa ông ta toát mồ hôi lạnh.

Nếu thật sự ngã rầm một phát như vậy, khuôn mặt già này biết ném đi đâu đây!

Đường Tùng Nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, ông không nói gì nữa mà chỉ cẩn thận bước từng bước một.

Hạ Thiệu Đình thấy thế thì tiền thêm vai bước, chú ý theo sát ông.

Nhất cử nhất động của hai người đều lọt vào tầm mắt của những triều thần xung quanh, thậm chí có nhiều triều thần còn lập lờ nhìn về phía Đỗ Thành Trung.

Nhi tử ruột coi ông ta như người dưng nước lã, nhưng lại đối xử với người khác săn sóc tận tình như vậy….

Vi Lương qua lại thân thiết với Đường Tùng Niên, thấy thế thì đi tới trêu ghẹo: “Chân tay ông già cả rồi, nếu không có Hạ Thiệu Đình ở cạnh kiểu gì cũng ngã chổng vó trước mặt ta.”

Đường Tùng Niên tức giận trừng mắt nhìn ông ta: “Nếu chân tay ta mà gọi là già, thì người lớn tuổi hơn ta như ông nên gọi là gì đây?”

Vi Lương cười ha ha, rồi lại nghe thấy Đường Tùng Niên lơ đãng phân phó: “Thiệu Đình, đi dìu Vi bá bá của cháu đi, ông ta lớn tuổi rồi, không chịu nổi một cú ngã đâu.”

“Vâng ạ.” Hạ Thiệu Đình mỉm cười đồng ý, quả thật đi tới toan dìu ông ta.

Vi Lương cười mắng: “Quả thật là không chịu thiệt chút nào, thôi thôi, xem như ta phục ông rồi!”

Hai người đã làm bạn nhiều năm, tương lai còn trở thành thông gia, thế nên quan hệ lại càng thêm thân thiết hơn. Hạ Thiệu Đình thường qua lại với Đường phủ, nên hắn cũng biết chuyện Vi Ánh Trúc, nữ nhi của Vi Lương đã đính hôn với Đường Hoài Châu, nếu không phải vì thời kỳ quốc hiếu thì trong tháng này Vi Ánh Trúc vốn phải gả vào Đường phủ rồi.

Thấy Hạ Thiệu Đình hành lễ vãn bối trước mặt Đường Tùng Niên, lời nói tôn kính có thừa. Còn Đường Tùng Niên  thì đối xử thoải mái với hắn như con cháu trong nhà, mọi người ai cũng đổ dồn ánh mắt đồng tình về phía Đỗ Thành Trung.

Sắc mặt của Đỗ Thành Trung hết đỏ lại trắng, ông ta đang cảm thấy vô cùng tức giận.

Cốt nhục ruột thịt của ông coi ông như người qua đường, thế mà hắn lại răm rắp nghe lời, tỉ mỉ săn sóc một người ngoài.

Nhưng ông ta không có dũng khí tiến lên chất vấn, bởi vì người ngoài kia rất được bệ hạ tín nhiệm, hơn nữa còn là người quyền cao chức trọng, ông ta không phải là người mà ông có thể đắc tội được.

Phủ Trấn Viễn tướng quân hiện giờ đã sớm rơi vào tình trạng bấp bênh, ông không có lá gan trêu chọc đối thủ mạnh như Đường Tùng Niên này.

Mọi người hóng hớt một lúc rồi lần lượt xuất cung, người nào người nấy ngồi lên xe ngựa của mình rồi về phủ.

Trước nay, cảm giác của Đường Tùng Niên luôn sắc bén, thế nên khi Đỗ Thành Trung nhìn về phía mình, ông đã nhận ra sự phẫn nộ và không cam lòng trong ánh mắt của đối phương, đương nhiên ông cũng hiểu rõ chuyện này là thế nào, nhưng thấy Đỗ Thành Trung ngoài dùng ánh mắt tùng xẻo nhìn mình ra thì cũng không có bất kì hành động nào khác, ông lặng lẽ lắc đầu rồi lại cảm thấy bất bình thay chàng thiếu niên bên cạnh mình.

Có một  sinh phụ như vậy, thằng bé này cũng khổ quá mà!

Hạ Thiệu Đình luôn giữ vững khoảng cách đi theo Đường Tùng Niên và Vi Lương, sau khi ra khỏi cung hắn tự mình đỡ Đường Tùng Niên lên kiệu, song lại coi như không thấy Đỗ Thành Trung, người vẫn luôn đi theo mình.

Đỗ Thành Trung không khỏi bước nhanh về phía trước, hỏi với vẻ quan tâm: “Tháng sau con phải xuất chinh rồi, nay đã chuẩn bị thoải đáng cả chưa?”

“Đa tạ Đỗ tướng quân quan tâm, mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.” Hạ Thiệu Đình trả lời lễ độ mà xa cách.

Đỗ Thành Trung không để ý đến thái độ của hắn, ông tiếp tục nói câu được câu chăng với hắn, Hạ Thiệu Đình có vẻ đã mất kiên nhẫn nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế bản thân mà ứng phó.

Đi tới giao lộ phía trước phải mỗi người một ngả, Hạ Thiệu Định đang chuẩn bị cáo từ thì Đỗ Thành Trung như nhớ ra chuyện gì đó, thản nhiên nói: “Năm nay con đã đến tuổi nhược quán rồi, nữ nhi của Uy Viễn tướng quân vừa mới mười bảy tuổi, cùng con……”

“Chuyện của ta không nhọc Đỗ tướng quân phải lo lắng, cáo từ!” Hạ Thiệu Đình ngắt lời hắn, chắp tay thì đi thẳng.

Đỗ Thành Trung bị hắn chặn họng, mặt mày lập tức sầm xuống. Ông ta quay về phủ Trấn Viễn tướng quân với một bụng nén đầy lửa giận, mới tiến vào cửa phủ thì Vân Thị đã nhào tới lôi kéo ông khóc lóc cầu xin: “Phu quân, cầu xin chàng hãy bỏ qua cho Duy Lượng đi! Thằng bé đã nhận được một bài học thích đáng rồi, chàng hãy niệm tình cảm nhiều năm mà tha cho thằng bé một mạng đi.”

“Nhận được một bài học thích đáng ư? Hắn dám cả gan tính kế ta thì một chút giáo huấn này có đáng là gì! Cút ngay!” Đỗ Thành Trung bị Hạ Thiệu Đình làm cho bực bội, đang lúc cáu kỉnh mà lại nghe bà ta nhắc đến Phùng Duy Lượng, kẻ đã hại mình trở thành trò cười cho cả kinh thành. Lửa giận thoắt cái bốc lên, ông ta đẩy mạnh Vân Thị rồi đi thẳng tới nơi giam lỏng Phùng Duy Lượng trong tiếng gào khóc của bà ta, ông ta cầm chiếc roi mềm và quất thật mạnh lên những vết thương chồng chất trên người Phùng Duy Lượng.

Phùng Duy Lượng bị ông ta quất đến nỗi liên tục kêu gào thảm thiết, hận không thể hôn mê ngay lúc này, nhưng không biết có phải do hắn bị tra tấn lâu rồi nên đã luyện ra được khả năng thật lâu không ngất.

Đỗ Thành Trung nghiến răng nghiến lợi quất từng roi từng roi để trút hết cơn giận trong lòng, ông ta đánh Phùng Duy Lượng cho đến khi hắn ta không thể tiếp tục chống đỡ nổi nữa mà hôn mê, bấy giờ mới kết thúc trận trút giận ngày hôm nay.

Nghe nói, sau khi Hoàng hậu mất, Thiên Hi đế bị bệnh nặng một trận, khó khăn lắm mới khôi phục sức khỏe thì cả người lại gầy đi một vòng, thỉnh thoảng ông sẽ thất thần vào mỗi buổi sang lâm triều, nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của ông mà chúng quần thần không nén nổi lo âu.

Cũng may, từ khi triều đình tuyên bố dụng binh với Đông Địch, Thiên Hi đế như thể đã tìm lại được mục tiêu của mình, con người cũng có sức sống hơn rất nhiều. Nhưng dù là vậy, những yêu cầu sắc phong Thái tử ngày càng mãnh liệt hơn, như hiện giờ chẳng hạn, nhân lúc Thiên Hi đế vẫn ở trên triều, một số triều thần hùa nhau khen ngợi Tín vương có năng lực làm việc.

Ngay giây phút quan trọng trong cuộc kêu gọi sắc lập Thái tử của chúng quần thần, Hoàng đế khen Tín vương một câu, lập tức đã có không ít triều thần ‘nhanh trí’ đánh hơi được ý tứ; chỉ trong một thoáng, đám người đi theo Tín vương đã tập trung đông nghịt trước cổng phủ Tín vương.

Đường Quân Dao mười lăm tuổi, Nguyễn Thị quản nàng càng nghiêm khắc hơn, không cho nàng tùy tiện ra cửa, ngay cả có Đường Hoài Châu đi cùng cũng không được, trừ phi nàng vào cung để với Ngũ công chúa, nhưng bởi vì trước đó nàng đã mượn cớ này để chạy ra ngoài, lần này Nguyễn Thị đích thân phái thị vệ đáng tin đi theo nàng, phải bảo đảm rằng nàng đã vào cung mới yên tâm.

Một ngày này, Đường Quân Dao rời khỏi cung của Ngũ công chúa, trên đường về phủ xe ngựa đi qua phủ đệ của Đường Bách Niên, nơi đã từng là ‘phủ Đường thượng thư’ mà trước đây gia đình nàng sinh sống, nhìn xuyên qua rèm cửa sổ bị gió thổi bay nàng vô tình trông thấy một tiểu cô nương chừng mười tuổi, đầu tóc rối xù, y phục dúm dó, cô bé đang ôm mặt ngồi trên bậc đá trước cổng lớn của Đường phủ.

Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc như hạ nhân đang nghiêm mặt nói gì đó với tiểu cô nương kia, nhưng tiểu cô nương không hề  để ý tới hắn ta, cô bé vẫn ngồi im, ôm mặt với vẻ buồn rầu.

Nam tử trẻ tuổi kia thấy thế thì mắng cô bé vài câu, nói đoạn hắn ta bất ngờ kéo tiểu cô nương kia đứng dậy, tiểu cô nương thét lên chói tai, điên cuồng đá đấm.

Đường Quân Dao nhíu mày, vươn tay ra hiệu cho Trường Phong đi đến, để hắn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng mấy chốc Trường Phong đã quay về phục mệnh.

“Đó là một tiểu cô nương không biết từ đâu đến, mỗi ngày cô bé đều đến đây ngồi ngay trước cổng, nói là phải đợi Dao Dao, nếu hỏi Dao Dao là ai thì cô bé hoàn toàn không trả lời được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play