Tào Thăng liếc hắn ta một cái, lại lười trả lời câu hỏi của cái đồ đần như hắn ta.

“…Trong phủ chúng ta có nuôi một con mèo, nó to khỏe như con nghé, từ trước đến nay luôn sống rất vui vẻ hạnh phúc. Bấy giờ, nó chẳng qua chỉ liếm mấy ngụm nước trong vũng kia, thế mà đã vừa sùi bọt mép vừa nôn ra máu đen, hai chân đạp liên hồi, đủ để thấy rằng độc tính này có bao nhiêu mạnh, người hạ độc có bao nhiêu nham hiểm!”

“Chẳng qua Đình ca chỉ tạm thời không chịu nhận ông, cũng chưa từng nói nửa câu không tốt về ông ra bên ngoài, nguyên nhân khiến mọi người trong kinh thành đều truyền tai nhau về mối quan hệ của hai người là bởi vì ông cứ cách dăm ba ngày lại mò tới đây quấn lấy chàng, bắt chàng nhận thân.”

“Giờ đây nhận con không thành nên ông cảm thấy mất mặt, lại sợ bị người ta biết chuyện xấu của mình năm đó, ông bèn dứt khoát đã làm phải làm đến cùng, chọn cách giết người diệt khẩu. Một là để ông hả dạ vì bị nhi tử ruột thịt coi như người dưng nước lã, hai là có thể loại bỏ tai họa về sau!”

“Giỏi cho một Trấn Viễn tướng quân, một người cha từ ái, một trái tim hung tàn!”

Dù Đường Quân Dao tức nhưng vẫn thản nhiên nói mà không hề thở gấp, nàng nói rành mạch đến nỗi mặt Đỗ Thành Trung xanh mét, trợn tròn mắt.

“Há có lí đó, nói xằng nói xiên, nói bậy nói bạ!”

“Nói bậy nói bạ cái gì, những gì ta nói đều có chứng cứ cả đấy! Từ lúc bắt đầu ông đã giả vờ rằng vết thương cũ tái phát để lợi dụng lòng vị tha của Đình ca, mượn tay Phùng Duy Lượng dẫn chàng tới, nhân lúc Đình ca không phòng bị mà hạ độc vào ly rượu của chàng. May mà ông trời có mắt, không để kẻ ác thực hiện được, ly rượu kia bị thị nữ vô ý làm đổ, rượu độc bị văng ra ngoài thế nên Đình ca mới tránh được một kiếp.”

“Ông nói xem, nếu ông không có ý định xấu, tại sao ông phải sai Phùng Duy Lượng đến lừa Đình ca?! Chính là ông, chính ông đã hạ độc!” Đường Quân Dao căm tức nhìn ông ta, cả tiếng trách móc.

Đỗ Thành Trung tức giận đến mức chòm râu vểnh lên, thế nhưng mồm miệng không nhanh nhẹn bằng nàng, lại bị nàng mỉa mai một trận, càng tức đến độ đỉnh đầu bốc khói, ông ta phải thở liên tiếp vài hơi, lúc này mới miễn cưỡng kìm nén được cơn xung động muốn giết chết nha đầu chết tiệt này.

Hạ Thiệu Đình nhíu mày tiến lên che chở trước mặt Đường Quân Dao.

Ông ta nhìn chằm chằm cánh môi mím chặt không nói tiếng nào của Hạ Thiệu Đình, đồng thời không bỏ xót chút biểu tình nào trên khuôn mặt của nhi tử, hỏi gằn từ chữ: “Thiệu Đình, con cũng tin những lời nói bậy của nàng ta, cũng cảm thấy ta muốn đầu độc con sao?”

Hạ Thiệu Đình đối diện với ánh mắt của ông ta, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Quả thực t bị dính độc này ở phủ của ông, mà cả ngày hôm nay cũng chỉ có ông mời rượu ta.”

Đỗ Thành Trung nghẹn thở, thoáng cái đã hiểu rõ ý của hắn, ông ta lập tức vừa bực vừa gấp vừa giận.

“Đúng thế, người sáng suốt đều biết hung thủ chính là ông!” Đường Quân Dao ló nửa khuôn mặt từ phía sau Hạ Thiệu Đình ra, lớn tiếng kêu.

“Mặc kệ các ngươi có tin hay không, ta không làm là không làm!” Ông ra thở dồn dập vài cái, sắc mặt u ám, vẻ mặt có chút chua chát: “Đường cô nương có một câu nói rất đúng. hắn là nhi tử duy nhất của ta, là hy vọng duy nhất của gia tộc họ Đỗ ra, cho dù ta chết cũng không thể làm tổn thương hắn.”

“Về phần ngươi nói cái gì mà ta sợ người khác biết chuyện sai lầm năm đó của ta thì hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, nếu ta đã không sợ người khác biết được quan hệ phụ tử của ta và con, thì đương nhiên cũng không sợ chuyện quá khứ bị người khác đào móc, thì sao phải giết người diệt khẩu?”

Hạ Thiệu Đình khẽ chớp mắt, còn chưa kịp nói gì thì Đường Quân Dao đã đẩy cánh tay của hắn ra, ló đầu ra từ phía sau hắn, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chau hàng lông mày thanh tú, nói: “Ông nói những điều này cũng có chút đạo ló, thế nhưng vẫn chưa đủ để rửa sạch hiềm nghi của ông. Suy cho cùng, Đình ca suýt nữa gặp chuyện không may ở phủ của ông. Hơn nữa, độc kia xuất xứ từ Đông Địch, ông lại là tướng quân chinh chiến khắp nơi những năm qua, đương nhiên có cơ hội nhận được thuốc độ của người Tây Địch.”

Đỗ Thành Trung bực bội, căm hận trừng mắt nhìn nàng.

Con nha đầu chết tiệt này rõ ràng đang nắm bắt mọi cơ hội để chia rẽ hai cha con ông, sau này nếu Thiệu Đình thật sự cưới nàng ta, đừng nói là cha con ông vĩnh viễn không thể nhận nhau, sợ rằng ngay cả  khả năng chung sống hòa bình cũng không có.

“Nếu chuyện này đã xảy ra ở phủ Trấn Viễn tướng quân, tự ta sẽ cho ngươi một lời giải thích.”

“Ông muốn cho lời giải thích gì? Chẳng lẽ ông đang định vừa ăn cướp vừa la làng hả?” Đường Quân Dao nhìn ông ta bằng ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

“Ngươi!” Đỗ Thành Trung không ngừng nói với chính mình rằng phải nhẫn nhịn, sau đó khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, lúc này mới kìm nén tức giận nói: “Ba ngày, trong ba ngày ta chắc chắn sẽ điều tra rõ mọi chuyện, đến lúc đó ta sẽ trói hung phạm thật sự đến trước mặt các ngươi, tùy các ngươi xử trí!”

Đường Quân Dao cười khẩy: “Ông coi ta là con nhóc ba tuổi sao? Ba ngày? Ba ngày đã đủ để hung thù tiêu hủy hết mọi chứng cứ. Ông nói ra câu này, chứng tỏ ông chính là hung phạm hoặc ông đang cố tình bao che cho hung phạm!”

Đỗ Thành Trung tức đến nỗi phổi sắp bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như thế, hai ngày, ta chắc chắn sẽ cho các người một câu trả lời trong vòng hai ngày!”

“Một ngày, giờ này ngày mai ông nhất định phải cho chúng ta một kết quả. Tục ngữ nói, việc binh quý ở thần tốc, nếu hung phạm quả thật là một người khác, bây giờ ông đánh bất ngờ, nhất định có thể đánh hắn không kịp chở tay. Nếu không, đừng nói là cho ông ba ngày, cho dù là ba tháng, ba năm cũng không thể điều tra ra cái gì hữu dụng!” Đường Quân Dao còn lâu mới cò kè mặc cả cùng ông ta, nàng trực tiếp đưa ra kỳ hạn cuối cùng.

Sau cùng lại đe dọa, nói: “Nếu ông bỏ lỡ thời gian, ta sẽ đích thân vào cung xin bệ hạ làm chủ, đến lúc đó ai cũng đừng hòng thoát được!”

Đời này Đỗ Thành Trung chưa từng bị một tiểu cô nương uy hiếp bao giờ, nghe vậy tức quá hóa cười: “Được, tốt lắm, đã như thế, một ngày thì một ngày!”

Nói xong, hắn quay người rời đi, đi được vài bước bèn dừng lại, nghiêng người nhìn Hạ Thiệu Đình với sâu xa, thấy ánh mắt của hắn hoàn toàn đặt lên người nha đầu chết tiệt kia, trên mặt lộ ra vẻ bất lực lẫn yêu chiều mà ông ta chưa bao giờ trông thấy.

Ông ta rủ mắt xuống, cuối cùng nhanh chóng rời đi.

Hạ Thiệu Đình không quan tâm đến việc ông ta rời đi, hắn đưa tay chọc vào mặt Đường Quân Dao, mặt đầy vẻ bất lực: “Nhanh mồm nhanh miệng!”

Đường Quân Dao coi như hắn đang khen mình, lại nhìn hắn cười đắc ý làm lộ ra lúm đồng tiền trên má, nàng thấy đôi môi hắn mấp máy như thể muốn nói gì đó, vội vàng chạy tới chỗ đại phu đang thu dọn hòm thuốc: “Đại phu, con mèo béo này sao rồi?”

“Nó trúng độc không sâu, có lẽ uống không nhiều nước, ta đã kê thuốc, sắc thuốc cho nó uống mấy ngày là khỏi rồi.”

Đường Quân Dao nhẹ nhàng thở ra, thấy con mèo béo đã được chữa trị xong xuôi, đang yếu ớt nằm ườn trên mặt đất, hoàn toàn không còn dáng vẻ căng tràn sức sống như lúc nãy nữa, thỉnh thoảng sẽ kêu vài tiếng oan ức ‘meo meo’.

“Được rồi, được rồi, lần này may nhờ có mày, đợi khi nào mày khỏi rồi ta sẽ cho mày ăn bánh bao chay!” Nàng vò đầu an ủi nó.

Mèo béo ‘méo méo méo’ càng oan ức hơn.

“Nó không ăn bánh bao chay, nó thích ăn cá!” Phạm Quảng cuối cùng cũng không nhịn được mà chen lời vào.

“Ta biết mèo thích ăn cá, nhưng ta thích cho nó ăn bánh bao chay đấy! Đợi khi nó thích ăn bánh bao chay rồi, ta còn muốn cho nó ăn củ cải với rau xanh cơ!” Đường Quân Dao cười tủm tỉm trả lời.

Phạm Quảng nói không nên lời trước câu nói của nàng, khuôn mặt hắn đỏ lên vì kìm nén: “Cô, cô làm thế là già mồm át lẽ phải!”

“Ta thích thế, mèo ú của ta do ta làm chủ!” Đường Quân Dao hừ một tiếng, cố tình chọc tức hắn.

“Nó, khi nào thì nó thành mèo của cô? Rõ ràng nó là một con mèo hoang không biết từ đâu đến!” Phạm Quảng cáu kỉnh nói.

“Ăn bánh bao chay của ra thì chính là mèo của ta!”

“Cái này, cái này……cô, cô…..” Phạm Quảng nói năng vụng về không biết nên phản bác thế nào.

Hạ Thiệu Đình không nhịn được cười, vội vàng tiến lên kéo lấy tiểu cô nương vẫn đang hăng say bắt nạt người khác, hắn vừa buồn cười vừa tức giận: “Không phải nàng nói đến đưa tranh vẽ cho ta à? Tranh kia đâu?”

Đường Quân Dao chợt nhớ ra, vỗ gáy nói: “Ôi chao, xem nữa quên mất tiêu.”

Nói xong, nàng đi về phía cái đình, mở bọc vải nhỏ đặt trên thành đá ra, cầm lấy bức tranh vẽ mẫu thân của Ngôn Vũ ra, sau đó mở nó ra và đứa đến trước mặt Hạ Thiệu Đình: “Chính là người này, có lẽ bà ấy đã không còn trên đời, phu gia của bà ấy có lẽ họ Hứa, có lẽ nương gia họ Khúc, nhưng muội cũng không dám hoàn toàn khẳng định.”

Nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Người trong bức tranh có thể có liên quan gì đó với thị thiếp Hứa Đinh Nhược của Dự vương, chàng có thể điều tra theo manh mối này.”

Phủ Dự vương? Hạ Thiệu Đình cảm thấy hơi khó chịu, cũng cảm thấy lòng mình chua chua. Nhớ đến Dự vương từng có ý muốn cưới tiểu cô nương của hắn làm chính phi, mặc dù tiểu cô nương đã từ chối nhưng mà chuyện Dự cương có cảm tình với nàng là sự thật không thể nghi ngờ.

“Nàng điều tra thị thiếp của Dự vương làm gì?”

“Lúc nào muội….” Đường Quân Dao toan nói mình người mình muốn điều tra là Hứa Đinh Nhược, nhưng sau khi thấy nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên tắt ngóm, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, tròng mắt nàng đảo một vòng, cười khanh khách tiến lại gần hắn, nói: “Đình ca, có phải chàng ghen không?”

Trái tim Hạ Thiệu Đình siết lại, thế nhưng khuôn mặt lại không lộ ra nửa điểm khác thường, nói khá thản nhiên: “Nói vớ vẩn gì thế.”

“Ghen thì ghen, có gì đâu phải ngượng, muội sẽ không cười nhạo chàng.” Đường Quân Dao chọc tay vào mặt hắn và cười hi hi,  khiến cho đối phương nhìn nàng chằm chằm, nhưng nàng không hề sợ hãi mà còn cười càng lúc càng thoải mái.

Cái bộ dạng này, rõ ràng là đang ghen, thế mà cứ không chịu thừa nhận, cái đồ Hạ Thiệu Đình ưa sĩ diện này thật sự khiến lòng người ngứa ngáy.

Hạ Thiệu Đình không được tự nhiên trước nụ cười của nàng, nhưng hắn cũng hết cách với nàng, chỉ đành nhanh chóng cuộn tranh lại và nói lảng sang chuyện khác: “Muội cảm thấy Đỗ Thành Trung có thể điều tra ra Phùng Duy Lượng không?”

“Đương nhiên có thể, bây giờ ông ta một lòng muốn rửa sạch oan khất, đương nhiên sẽ dồn hết tâm trí đi tra. Ông ta mới chính là chủ tử chân chính của phủ Trấn Viễn tướng quân, hễ ông ta có lòng thì chẳng có chuyện gì mà ông ta không tra ra được hết.” Đường Quân Dao quả nhiên bị hắn dời lực chú ý, trả lời tướng đối quả quyết.

“Nếu ông ta cố ý bao che thì sao?” Hạ Thiệu Đình cảm thấy không mấy lạc quan. Nói cho cùng hắn cũng chẳng xảy ra chuyện không may, Phùng Duy Lượng lại còn được chính người nọ tự tay nuôi lớn, đối xử như con đẻ, ông ta há có thể xử lí theo lẽ công, đến lúc đó đại khái sẽ không giải quyết được gì.

“Cho nên chúng ta không thể cho là thật mà ngoan ngoãn ở nhà đợi ông ta, ngày mai chúng ta sẽ đột nhiên đánh tới, đánh cho bọn hắn chở tay không kịp. Còn về tình cảm giữa hai phụ giả tử giả đó, theo muội thấy thật ra chỉ mỏng manh như tờ giấy trắng mà thôi.”

“Chàng yên tâm, muội tự có cách làm cho Đỗ Thành Trung chẳng những không bao che, mà còn khiến ông ta điều tra cặn kẽ hơn!” Đường Quân Dao tràn đầy tự tin.

Kế ly gián gì đó, nàng thạo nhất luôn!

Hạ Thiệu Đình bật cười.

“Tóm lại, ngày mai chàng đừng đi đâu cả, cứ ở phủ đợi ta, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đánh tới phủ Trấn Viễn tướng quân xem náo nhiệt.” Đường Quân Dao khó nén hứng phấn nói, nàng lơ đãng nhìn sắc trời, nụ cười lập tức ỉu xìu, bỗng nhiên vỗ mạnh vào gáy.

“Toi rồi toi rồi, đã đi lâu như thế rồi, ta phải nhanh chóng quay về thôi, Lam Thuần nhất định đang sốt ruột chờ, nếu để nương biết thì nguy. Đình ca muội đi nha, nhớ ngày mai ở phủ đợi muội đó.” Nàng nhảy chân sáo đi khá xa, Hạ Thiệu Đình trong phút mất hồn cũng không hề kéo nàng lại, hắn trơ mắt nhìn nàng lanh lợi như một chú thỏ con, chạy hai ba bước đã không thấy bóng dáng, khiến hắn lập tức bật cười.

Nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mẫu thân tức giận, đã nhiều năm như vậy rồi nàng vẫn không hề thay đổi chút nào cả.

Hắn xoa trán, cuối cùng không nhịn được khẽ cười ra tiếng.

Lại nói về Đỗ Thành Trung, ông ta rời khỏi phủ Trung Dũng tướng quân với vẻ mặt giận dữ, sau khi đi được một đoạn mới dần dần bình tĩnh trở lại, đón lấy từng đợt gió mát lạnh thổi tới cũng khiến ông ta tỉnh táo hơn, sau đó ông ta nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở phủ Trung Dũng tướng quân, bỗng nhiên giật mình.

Không ngờ ông lai trúng kế kích tướng của con nha đầu chết tiệt kia.

Ông ta hận muốn chết, nhưng rốt cuộc vẫn còn một phần lí trí, nghĩ đến chuyện có người mượn tay mình để đầu độc Hạ Thiệu Đình dưới tầm mắt của mình, trong mắt ông ta ngưng tụ đầy ý nghĩ giết người.

Hạ Thiệu Đình là nhi tử duy nhất của ông, mặc kệ thằng bé có muốn nhận mình hay không, thì suy cho cùng trong cơ thể của hắn vẫn chảy dòng máu của Đỗ gia, hương đèn của Đỗ gia sẽ được kéo dài ở chỗ thằng bé, ông  tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào cả gan làm hại hắn!

Trên đường đi, ông ta lắng xuống lửa giận trong lòng, để bản thân tỏ ra không có gì khác thường, sau khi quay về phủ, ông ta bình tĩnh lệnh cho tâm phúc đi truy xét.

Chuyện này thật ra không khó điều tra, nếu đã biết rõ độc được hạ vào trong rượu, vậy thì người từng tiếp xúc với rượu, kể cả ly rượu đều có hiềm nghi, cho dù phải dùng cách gì thì ông cũng phải bắt được người này.

Để không rút dây động rừng, khiến cho hung phạm tiêu hủy chứng cứ, ông ta nhiều lần căn dặn tâm phúc phải bí mật hành động, chớ làm ầm lên.

Ông ta ngồi trước thư án, mày rậm nhíu chặt,  âm thầm suy nghĩ xem hung thủ có khả năng là ai.

Người trong giới quan trường thân bất do kỷ nên khó tránh việc phải đắc tội với vài người, dẫn tới họa sát thân cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng đến tận ngày hôm đó ông mới nảy ý mời Thiệu Đình đến phủ, trong thời gian đó ông không hề đi đâu hay tiếp xúc với người ngoài. Cho nên, người xuống tay chắc chắn ở trong phủ của ông.

Theo như ông biết, mấy năm gần đây trong phủ không có hạ nhân mới, hiện tại đều là những người đã làm việc trong phủ lâu năm, có lẽ không khó tra ra.

Chốc lát, ông ta lại thấy buồn bực vì bị Hạ Thiệu Đình nghi ngờ, rõ ràng còn có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, thế nhưng hắn cứ một mực hoài nghi mình. Lúc đó, ngay cả Phùng Duy Lượng cũng ở hiện trường, tại sao không thấy hắn nghi ngờ Duy Lượng?

Đợi đã, ông ta run lên một cái, suy nghĩ kĩ lại, càng nghĩ càng kinh hoàng, Phùng Duy Lượng là người duy nhất biết trước Hạ Thiệu Đình sẽ đến phủ Trấn Viễn tướng quân, đồng thời cũng là người tiếp xúc với ly rượu, cho nên, nếu hắn có lòng thì hắn hoàn toàn có cơ hội hạ độc.

Ông lập tức toát mồ hôi lạnh, không muốn tin vào suy đoán này. Tuy đứa con này không phải máu mủ của ông, nhưng ông là người nhìn hắn lớn lên, và cũng thật lòng thương yêu hắn.

“Sao phu quân về sớm vậy?” Vân Thị bưng canh gà do chính ta bà nấu, mỉm cười bước vào.

Ông ta lấy lại bình tĩnh, ra vẻ thờ ơ: “Tâm trạng không vui nên muốn tìm vài đồng liêu uống mấy bình, nào ngờ bọn hắn đều không ở phủ, ta thấy mất hứng nên mới về sớm.”

“Uống rượu nhiều hại thân, phu quân việc gì phải khổ vậy!” Vân Thị đổ canh gà và đưa đến trước mặt ông ta đồng thời dịu giọng khuyên nhủ: “Tuy nói là phụ tử ruột thịt, nhưng máu mủ đã xa cách nhiều năm, Thiệu Đình là một đứa trẻ cố chấp, lại có nhiều hiểu lầm với phu quân,  một khi đã có ngăn cách đâu dễ tháo gỡ như vậy. Phu quân phải kiên nhẫn hơn, cho thằng bé thêm thời gian, đợi hắn nghĩ thông rồi ắt sẽ có ngày phụ tử hai người đoàn tụ.”

“Nếu phu quân không phản đối, ta sẵn lòng đích thân giải thích chuyện năm đó với hắn, cũng để hắn có thể tháo bỏ hiểu lầm với phu quân. Chàng thấy có ổn không?”

“Phu nhân có lòng rồi.” Đỗ Thành Trung thở dài, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà ta.

“San sẻ cùng phu quân là bổn phận của người làm thê tử.” Vân Thị cúi đầu mím môi cười, nhưng là nụ cười đầy giả dối.

Đỗ Thành Trung làm bộ như không để ý, hỏi: “Duy Lượng đâu? Sao không thấy hắn?”

Nụ cười trên mặt Vân Thị thoáng chốc ngưng trệ, mặc dù nhanh chóng được che giấu lại, nhưng vẫn để ông ta vừa vặn bắt được.

“Vừa nãy có người đưa thiếp mời tới, mời thằng bé đi tụ họp.”

Sợ ông gặng hỏi, bà ta vội chuyển đề tài: “Tháng sau Hạnh nhi cập kê rồi, phu quân muốn làm lớn hay làm nhỏ?”

” Lễ cập kê của cô nương gia phải làm to, đương nhiên phải làm to chứ, chuyện này nàng quyết định là được. Không thể để nữ nhi của Đỗ Thành Trung ta phải tủi thân được.”

Vân Thị mỉm cười đồng ý, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn, chú đáo đấm bóp đôi chân ông ta.

Đây cũng là việc bà thường làm trước đây, cộng thêm sức lực vừa phải làm cho Đỗ Thành Trung thoải mái đến nỗi thở dài một tiếng, ông ta cảm thấy bao mệt nhọc trên người đã tan biến rất nhiều.

Nhưng chầm chậm, đôi tay kia từ từ không an phận, bò lên từng chút từng chút một, động tác dịu dàng lại mang đầy ý vị khiêu khích.

Toàn thân Đỗ Thành Trung run rẩy, sau lại giật mình mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ như tơ của nữ tử trước mặt.

Tuy rằng nữ tử đã không còn đáng yêu như xưa nhưng trên người hương vị thuần thục quyến rũ, bây giờ mặt mày tràn đầy tình dục, tươi đẹp như đào mận, liếc ông ta một cái tựa như vừa làm nũng vừa quyến rũ ông ta, khiến ông ta không khỏi bị kích thích.

Nhưng ngay sau đó, ông ta bèn đè xuống cơn khô nóng trong lòng rồi dùng sức đẩy bà ta ra.

“Ta còn có công việc phải xử lý, phu nhân về trước đi! Đêm nay không cần đợi ta.”

Vân Thị thôi cười, lúng túng cắn nhẹ cánh môi nhưng vẫn cố đè xuống nỗi oán giận, từ từ đứng lên, mềm mại nói: “Vậy thiếp đi trước. Tuy chàng bận, nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe, nhớ dừng quá lao lực.”

Đỗ Thành Trung gật đầu cho có lệ.

Vân Thị rời khỏi chưa được bao lâu, tâm phúc được ông ta phái đi điều tra đã trở lại.

“Thế nào? Đã tra ra người đáng nghi chưa?” Ông ta gấp rút hỏi.

Người nọ lắc đầu: “Đã điều tra tất cả những người từng động vào nhưng không hề có chỗ đáng ngờ.”

“Đã điều tra tất cả những người từng động vào thật sao?” Đỗ Thành Trung không tin.

Người nọ lưỡng lự một lát, thấp giọng nói: “Trừ Lượng công tử.”

Trái tim Đỗ Thành Trung thắt lại, ông ta hiểu hắn ta cũng có lòng nghi ngờ Phùng duy Lượng, chẳng qua là e ngại  thân phận của đối phương nên không dám điều tra mà thôi.

Ông ta sầm mặt, lát sau, khàn giọng nói: “Nếu đã như thế, ngươi cứ việc điều tra hắn đến cùng đi.”

Người nọ nhẹ nhàng thở ra, lên tiếng lĩnh mệnh rồi đi.

Đỗ Thành Trung ngồi im trên ghế, xuyên qua song cửa sổ trông về phía xa, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Duy Lượng, chỉ mong con đừng làm ta thất vọng…..

Một lần tính kế không thành, trái tim Phùng Duy Lượng vô cùng buồn phiền, sau khi Hạ Thiệu Đình đi không lâu thì Đỗ Thành Trung cũng ra cửa, còn hắn cũng thay một bộ quần áo rồi ra ngoài hẹn với mấy tên bạn nhậu đến thuyền hoa mua vui.

Vì địa vị của hắn trong phủ Trấn Viễn tướng quân nay không bằng xưa, nên những con cháu nhà quyền quý từng  qua lại với hắn trước đây đều ghét bỏ thân phận của hắn, lại biết địa vị của hắn tụt dốc không phanh nên đã không thèm qua lại với hắn nữa.

Trong lòng hắn biết rõ, nhưng ngoài việc thầm hận đối phương không coi người khác ra gì, thì hắn cũng chẳng có cách gì cả.

Hắn uống đến mức say mèm nên đêm đó bèn qua đêm ở thuyền hoa, sau khi ôm hai ả kỹ nữ mây mưa một phen mới thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.

Khi hắn tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, hắn day thái dương, rửa mặt qua loa rồi mới về phủ.

“Người ta đều nói rượu vào nỗi sầu càng thêm sâu, nhìn bộ dạng này của Lượng công tử e rằng trong lòng không biết đã tích được bao nhiêu nỗi sầu rồi.”

Hắn vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói của nữ tử xa lạ, hắn ta nhíu mày nhìn qua, trái tim bỗng nhiên lộp bộp, cũng không rảnh để ý đến lời nói châm biếm của Đường Quân Dao mà vội vàng tiến lên, bấp chấp sắc mặt u ám của Đỗ Thành Trung mà cất tướng gọi: “Phụ thân.”

“Súc sinh!” Nào ngờ đối phương lại gầm lên rồi bất ngờ cho hắn một chưởng, làm hắn ta văng ra xa mấy mét rồi ngã vật ra đất,  nửa ngày vẫn không bò dậy được.

Đang cảm thấy lục phủ ngũ tạng như thể bị văng tung tóe thì Đỗ Thành Trung lại đá một cước nặng nề vào ngực hắn ta, ông ta cả người tràn ngập sát khí, mặt mày tái xanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Uổng công ta đối xử với người không tệ, vậy mà ngươi dám cả gan đầu độc nhi tử của ta!”

Vừa nghĩ tới nhi tử duy nhất xém nữa chết trên tay người này khiến ông ta hận tới nỗi trợn trừng hai mắt đầy căm hận, chân càng dùng sức thêm, Phùng Duy Lượng đau đến độ suýt nữa hôn mê sâu.

“Chưa thẩm vấn, cũng chưa hỏi rõ ràng hắn lấy thuốc độc từ đâu ra, mà ông đã muốn giết hắn rồi? Chẳng lẽ ông muốn giết người giết khẩu hả?” Giọng nói lanh lảnh của Đường Quân Dao vang lên sau lưng ông ta, làm cho ông ta quay phắt đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, như thể ngay sau đó sẽ ra tay đánh nàng.

Hạ Thiệu Đình lập tức tiến lên phía trước, che chở trước mặt Đường Quân Dao và chống lại ánh mắt của ông ta bằng khuôn mặt lạnh lùng.

Dáng vẻ bệ vệ của ông ta lập tức bị dập tắt vài phần, vừa giận hận vừa tức nhưng không thể làm gì được, sau cùng đành từ từ bỏ chân đang dẫm lên ngực Phùng Duy Lượng ra.

Phùng Duy Lượng ho sặc sụa, trải qua hai chuyện vừa rồi suýt nữa đã khiến hắn mất nửa cái mạng, đến nỗi giờ phút này hắn còn không hiểu tại sao dưỡng phụ lại bỗng nhiên ra tay không chút lưu tình với mình như thế.

Không đợi hắn quay lại nhìn đã có hai tên thị vệ cưỡng chế áp giải hắn vào phòng, đẩy mạnh hắn xuống đất làm hắn ngã đến nỗi xương cốt dường như sắp gãy đến nơi.

“Phụ thân, rốt cuộc con đã phạm phải lỗi gì mà người phải dạy dỗ con trước mặt người ngoài, không chút lưu tình như thế.” Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng ấy lại nhịp thở và hỏi một cách đầy oan ức cùng trách móc.

“Nói đi! Hôm qua có phải ngươi đã hạ độc vào rượu của Thiệu Đình với ý đồ muốn lấy mạng hắn không?!” Đỗ Thành Trung suốt đêm không ngủ, đôi mắt đỏ ngầu, mặt lúm nhúm râu, sắc mặt tái mét, lúc này ông ta đang bị thiêu đốt trong lửa giận, cả người giống như một con quỷ đoạt mệnh bò từ trong nhà ngục ra.

Phùng Duy Lượng chấn động mãnh liệt, thoắt cái sắc mặt trở nên trắng bệnh, nhưng vẫn gắng gượng để mình bình tĩnh trở lại: “Con không hiểu phụ thân nói lời này là có ý gì? Con và hắn không thù không oán, hắn lại là nhi tử của phụ thân, làm sao con có thể đối xử với hắn…..”

Đường Quân Dao không kiên nhẫn khi nghe những lời này, nàng hướng về phía Đỗ Thành Trung nói: “Ta thấy Đỗ tướng quân không giống người ra tay nhân từ làm việc lôi thôi, rõ ràng bằng chứng đã vô cùng xác thức, hà cớ gì còn phải hỏi những lời dư thừa này? Chẳng lẽ ông muốn tìm cách để thoát tội cho hắn ta sao?”

Ngừng một lát, nàng lại nói đầy ẩn ý: “Động cơ của hắn ta là gì, người thông minh như Đỗ tướng quân ắt hẳn cũng có thể đoán được. Trên đời này người sợ ông nhận Đình ca nhất sợ rằng chính là dưỡng tử này của ông. Dẫu sau, nếu Đình qua quay về thì hắn chẳng là cái gì cả, cũng chẳng chiếm được cái gì.”

“Ta quan sát thấy cơ thể tướng quân cường tráng, lại đang độ tráng niên, không có lý nào thành hôn lâu năm mà chỉ có một nữ nhi thôi nhỉ? Dẫu sao, trước khi quý phu nhân vào cửa,  tướng quân cũng đã từng suýt được làm cha mấy lần. Chẳng hiểu sao sau khi quý phu nhân sinh xong Đỗ cô nương thì mãi không có tin vui?”

“Không dừng ở đó, dù vấn đề có khả năng nằm ở cơ thể quý phu nhân. Nhưng trong phủ đầy cơ thiếp ra đấy, tướng quân cũng hãy còn sung sức, nhiều năm như vậy mà phủ Trấn Viễn tướng quân lại chưa bao giờ truyền ra tin vui, kết hợp với đau khổ mà Đình ca gặp phải ngày hôm qua, điều này càng khiến người ta phải nghi ngờ…..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play