(*) Bùa câu hồn: Loại bùa dùng để giam cầm, trói buộc hồn phách.

Máu toàn thân Đường Quân Dao dường như đông lại, có một cơn ớn lạnh từ gan bàn chân dần dần dâng lên, sau đó nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.

Ngôn Vũ có khuôn mặt giống hệt nàng một đời, Ngôn Vũ biết hết thảy về nàng, Ngôn Vũ sẽ mơ thấy những chuyện nàng đã trải qua, Ngôn Vũ luôn nói ‘Chúng ta vốn nên ở cùng nhau’, Ngôn Vũ biết nàng nhưng nàng không biết Ngôn Vũ………

Không, mặc kệ đời trước hay đời này, từ đầu đến cuối không có Ngôn Vũ gì cả, Ngôn Vũ mới là Hứa Quân Dao, mới là ‘chủ nhân’ chân chính của cơ thể này, còn nàng chẳng qua chỉ là một ngoại hồn bị trói buộc, một ‘kẻ ngoại lai’ kéo dài mệnh cách của Ngôn Vũ, chăm dưỡng linh hồn của nàng ta.

“Bùa câu hồn gì chứ, di hồn tục mệnh gì chứ, đúng là hoang đường, thật sự quá là hoang đường……..” Mặt nàng tái nhợt, lẩm bẩm nói.

Tái Thần Tiên thở dài: “Chẳng thế còn gì! Loại chuyện làm trái với lẽ trời này, kẻ làm phép nhất định sẽ bị phản phệ. Hiện nay lá bùa này đã bị tổn hại, nói rõ câu hồn không hề thành công nên cô nương cứ an tâm. Vả lại, linh hồn không phải là thứ mà ai cũng có thể tùy tiện trói buộc, hẳn là ngày sinh tháng đẻ giống nhau, mệnh cách giống nhau, hai người như vậy, chớ nói là mười năm, mà mấy trăm năm cũng khó mà cùng lúc gặp được.”

“Ta và cô nương coi như cũng có duyên, hôm nay ta nói chuyện này với cô nương cũng hi vọng ngày sau cô nương mưu trí hơn; nói cho cùng, người sử dụng phương pháp này quả thực quá mức ác độc.”

“Đa tạ! Lúc nãy ngươi nói lá bùa này dùng máu người pha trộn với chu sa để vẽ thành, vậy có thể biết máu này là của người nào không? Có xem trọng vấn đề này không?” Nàng nắm chặt đôi tay, một hồi lâu mới cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, rồi lại bình tĩnh hỏi.

“Tất nhiên là xem trọng rồi, máu tươi này nhất định phải là máu của nguyên chủ, cũng chính là máu của cơ thể chính chủ mà linh hồn bị giam giữ muốn nhập vào, đây cũng chính là lấy máu làm dẫn, nó dẫn linh hồn bị giam cầm đi đến nơi nó phải đến.”

Đường Quân Dao bình tĩnh hỏi tiếp: “Ngươi có cách gì giúp ta tìm được chủ nhân của máu tươi không?”

“Cách thì có. Nhưng cô nương à, không cần thiết phải làm thế đâu, phương pháp này không thành công vì lá bùa đã bị hỏng, người nọ chắc chắn khó thoát khỏi cái chết. Ta thấy lá bùa này đã cũ rồi, đoán chừng người nọ cũng đã hóa thành xương trắng, trôn vùi dưới đất rồi.” Tái Thần Tiên lắc đầu nói.

“Hồn phách thì sao? Nếu chỉ cần tìm thấy hồn phách của nàng thì sao?”

“Cô nương cứ nói đùa, dựa vào quỹ đạo bình thường của đời người, người chết đi hồn phách sẽ luân hồi chuyển thế,  sao có thể tìm được chứ.” Tái Thần Tiên buồn cười.

Trái tim Đường Quân Dao như bị kim đâm, từng cơn đau đớn liên tục ập tới.

“Mong ngươi hãy giúp ta việc này.” Nàng nói với giọng khàn khàn: “Chỉ cần ngươi giúp ta việc này, chỗ này sẽ là của ngươi. Nếu ngươi cảm thấy không đủ thì ta sẽ cho người đưa tới nữa.”

Nàng tháo túi tiền trên người rồi đưa cho hắn.

Mắt Tái Thần Tiên sáng ngời: “Được được được, khách hàng là nhất, cô nương muốn gì cũng được.”

Đường Quân Dao nhìn hắn cất túi tiền đi, sau đó lại thấy hắn lục tờ giấy màu vàng, chu sa và những vật dụng khác từ trong chiếc hòm cũ nát mà hắn mang theo bên người ra, dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn vội hỏi: “Ngày sinh tháng đẻ của cô nương?”

Đường Quân Dao lưỡng lự giây lát, chậm rãi báo lại ngày sinh tháng đẻ của Bảo Nha. Sau đó, nàng thấy Tái Thần Tiên cắt một góc của bùa câu hồn, cho vào trong bát rồi trộn nó với bạch cập, chu sa,…tiếp theo đổ rượu trắng vào và nghiền nát, sau khi nghiền thành một hỗn hợp sền sệt thì hắn nhấc bút nhúng vào.

Nàng cắn chặt cánh môi, khẽ hỏi: “Ngươi nói xem, nếu một người sau khi chết nhưng hồn phách không hề đi luân hồi, mà quay về quá khứ và nhập vào cơ thể của mình ở quá khứ, vậy nàng ấy có phải là ‘kẻ đột nhập’ hay không, sau này cũng sẽ bị cưỡng chế đuổi đi ư?”

Khi nghe được câu nói ‘một xác song hồn’, trong một khoảnh khắc nào đó nàng thậm chí đã hoài nghi rằng, có khi nào bản thân mình bị giam cầm để chăm dưỡng cho Bảo Nha, một đứa bé yếu đuối do sinh non hay không. Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra đã bị nàng phủ định ngay.

Sống ở Đường phủ hơn mười mấy năm, làm sao nàng có thể không phân được rõ ràng đâu là hư tình đâu là giả ý. Bất luận là lão già, mẫu thân, hay Châu ca tiểu Đường đại nhân, thậm chí là tổ mẫu Vương thị, họ đều dành cho nàng yêu thương chân thành nhất.

Nàng có thể không phải Bảo Nha chân chính, nhưng không cần biết nàng là thật hay giả, đây chắc chắn không phải âm mưu của Đường phủ.

Tái Thần Tiên vừa vẽ bùa vừa trả lời: “Loại tình huống mà cô nói, trước đây ta cũng chỉ được nghe tổ sư gia nhắc qua thôi. Việc này với kiểu ‘một xác song hồn’ ta nói lúc nãy không giống nhau, cũng không tồn tại tình huống tre già măng mọc. Trên thực tế, cơ thể đó ứng với hồn của nàng đời này, hồn của hai đời cuối cùng sẽ hợp nhất, như kiểu một người bỗng nhiên có thêm kí ức và trải nghiệm của một đời, nghe mà thích!”

Đường Quân Dao không hiểu nổi tâm trạng của mình lúc này.

Thực ra nàng đã có một suy đoán, nhưng còn cần phải xác định, nếu như, nếu như lúc này….. Nàng cúi đầu xuống, nhìn cái hầu bao mấy ngày nay vẫn luôn đem theo bên mình, trong hầu bao chính là khóa trường mệnh đã bị hỏng.

Nàng lấy khóa trường mệnh ra và nắm chặt trong tay.

Ngôn Vũ, Hứa Quân Dao, Đường Quân Dao…

“Được rồi, đợi ta đốt lá bùa viết ngày sinh tháng đẻ của cô xong thì đại công cáo thành. Nhưng cô nương này, ta vẫn phải nhắc để cô hiểu rõ, chủ nhân của máu tươi này đã chết từ lâu, cho dù linh hồn đầu thai chuyển thế trưởng thành cũng không còn liên quan gì với thân thể trước kia nữa, bây giờ mà tìm cũng chẳng tìm nổi đâu.”

“Ta biết rồi.” Đường Quân Dao nhẹ giọng đáp lời.

Trong thư phòng phủ Dự vương, Ngôn Vũ ngồi bó gối dựa lưng vào bức tường treo tranh của mẫu thân nàng và nàng, thỉnh thoảng lại liếc về phía Dự vương đang ngồi trước thư án vẽ tranh và Hứa Đinh Nhược tình ý miên man giúp Dự vương mài mực, rầu rĩ mà nghĩ: Ở đây chẳng tốt gì cả, ta muốn quay về tìm Dao Dao….hay là quay về nhìn chút nhỉ? Lén nhìn một cái rồi đi ngay, không để cho nàng biết là được mà.

Nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chủ ý vô cũng tốt, càng nghĩ càng không sao kìm chế được nỗi kích động trong lòng, nàng ta đứng phắt dậy, lao ra khỏi cửa không chút nghĩ ngợi, đúng lúc đâm vào Họa Quyên đang vén rèm đi vào, làm cho Họa Quyên xuyên qua cơ thể của nàng ta.

“Trời ơi đáng ghét thật sự.” Nàng oán giận, lườm xéo Họa Quyên đang bắt đầu tranh giành với Hứa Đinh Nhược sau đó mới rời đi.

Ra khỏi phủ Dự vương, nàng đi thẳng về phía Đương phủ, đường phố náo nhiệt người tới người lui, lòng nàng chỉ mải nhớ đến Đường Quân Dao, không hề chú ý xem đường, trong vài phút ngắn ngủi đã có ba cơ thể đi xuyên qua người nàng ta.

Nhưng bây giờ nàng bất chấp hết tất cả, chỉ khoanh tay lại đợi cảm giác khó chịu khi bị người khác xuyên qua cơ thể mình qua đi, sau đó bước nhanh về phía Đường phủ.

Không biết đi bao lâu, đột nhiên, tim nàng như thể cảm nhận được điều gì đó mà dừng bước lại và nhìn về phía Đông trong sự mơ màng. Sau một hồi lâu, cuối cùng lại thay đổi phương hướng mà đi về phía Đông.

———

Đường Quân Dao lặng lẽ đứng bên cửa sổ, Lam Thuần ở ngoài cửa lo lắng nhìn nàng. Lát sau, cuối cùng cũng không nhìn được mà bước tới nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, tên Tái Thần tiên kia đã đi rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi, về muộn mà để phu nhân biết thì nguy.”

Đường Quân Dao không trả lời nàng ta, chỉ nhìn thẳng vào một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, sau đó, cất giọng khàn khàn: “Lam Thuần, ra bên ngoài canh đi, lát nữa cho dù nghe thấy cái gì cũng không được phép đi vào, càng không cần để ý tới, đến giờ ta sẽ quay về, sẽ không để cha nương lo lắng đâu.”

Lam Thuần chẳng hiểu gì cả, nhưng là nàng đã quen nghe lời cho nên chỉ gật đầu rồi đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hứa Quân Dao nhìn chằm chằm vào Ngôn Vũ vừa xuất hiện, nàng nghĩ tới những lời Tái Thần Tiên nói lúc nãy, nhớ đến hai đời của mình, nghĩ đến đủ thứ chuyện khi Ngôn Vũ xuất hiện, vành mắt nàng càng ngày càng đỏ, cuối cùng, một giọt châu trong suốt từ trong mắt nàng rơi xuống.

Còn cái gì chưa rõ nữa? Nàng dùng ngày sinh tháng đẻ của Bảo Nha, thông qua máu tươi trong bùa câu hồn và rồi lại tìm được Ngôn Vũ. Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh rằng máu của Ngôn Vũ khi còn sống, và máu trong lá bùa này giống nhau!

Lá bùa này giam cầm hồn của Bảo Nha, bồi dưỡng Ngôn Vũ người có ngày sinh tháng đẻ giống với Bảo Nha, nhưng vì làm phép thất bại nên Ngôn Vũ của đời này đã chết, bây giờ sẽ chỉ tìm được Ngôn Vũ, người cũng đến từ đời trước.

Còn bản thân nàng chính là Bảo Nha chân chính, Đường Quân Dao chân chính!

Ngôn Vũ bỗng nhiên giật nảy mình, cả người nháy mắt khôi phục lại tinh thần trong cơn mơ hồ, khi nàng ta nhìn rõ mọi thứ xuất hiện trước mắt, con mặt đột nhiên sáng lên: “Dao…”

Từ cuối cùng còn chưa nói ra, nàng ta sợ hãi lùi lại mấy bước, nhìn người trước mặt mà nàng ta đã rất nhớ nhung, rõ ràng đó vẫn là khuôn mặt quen thuộc, nhưng khuôn mặt kia đã không còn vẻ mặt mà nàng ta quen thuộc, mà chỉ còn đầy oán hận.

Đúng vậy, oán hận, một loại oán hận tỏa ra từ trong xương cốt, như thể coi nàng thành kẻ thù không đội trời chung.

Nàng ta vô thức lùi thêm mấy bước, lắp bắp gọi: “Dao, Dao Dao…”

Viền mắt đỏ bừng của Đường Quân Dao lóe lên ánh nước, khuôn mặt như thể mang theo cừu hận khắc cố ghi xương, nàng đi từng bước tới gần nàng ta: “Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Là Hứa Quân Dao hay là người nào khác? Đời trước ngươi hại ta một đời còn chưa đủ, đời này lại đi theo ta làm cái gì?! Ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?!”

Nàng ấy biết rồi, nàng ấy biết rồi…..Mặt Ngôn Vũ căng cứng, trong đầu không ngừng vọng lại câu nói này.

“Nói! Ngươi rốt cuộc là người nào?! Tại sao phải hại ta?! Vì sao phải hủy hoại một đời của ta?!” Nước mắt lần nữa chảy xuống, Đường Quân Dao chợt đưa tay ra túm chặt cổ tay của nàng ta, lớn tiếng ép hỏi.

Cuối cùng, Ngôn Vũ sợ tới mức bật khóc: “Ta không hề, ta không hề muốn làm hại ngươi, không hề hại ngươi…Ta tên là Hứa Đinh Nhược, ta không hề hại ngươi, không hề…”

“Chuyện đến nước này mà ngươi vẫn còn ở đó mà nói dối! Ngươi căn bản không phải là Hứa Đinh Nhược gì cả, ngươi là Hứa Quân Dao, ngươi mới chính là Hứa Quân Dao chân chính!” Mặt Đường Quân Dao ngày càng đỏ chót vì phẫn nộ.

Khuôn mặt của nàng ta không giống với khuôn mặt của mình đời trước, đó vốn dĩ là mặt của nàng ta, cũng chính là cơ thể của nàng ta!

“Không đâu, ta là Hứa Đinh Nhược, không hề có Hứa Quân Dao gì cả, trước nay chưa từng có Hứa Quân Dao gì cả, chỉ có Đường Quân Dao mà thôi….Dao Dao ngươi tin ta, ta không hề muốn hại ngươi….Chúng ta lớn lên cùng nhau, ta là người thân thiết nhất với ngươi, ta làm sao có thể hại ngươi….” Ngôn Vũ vừa khóc vừa nói.

“Ngươi nói dối! Ta biết cả rồi, ngươi và Huyền Thanh, Phương Nghi là cùng một bọn, chính vì cơ thể của ngươi yếu đuối đoản mệnh nên mới bắt một người sống sờ sờ là ta….Sao các ngươi có thế! Sao các ngươi dám!!” Đường Quân Dao phẫn nộ túm lấy nàng ta và đánh.

“Cái gì mà cùng nhau lớn lên! Ai cùng ngươi lớn lên chứ! Các ngươi là cái đám súc sinh, các ngươi dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà tùy tiện khống chế cuộc đời của ta, dựa vào cái gì mà hủy hoại tất cả của ta!!”

Tiếng sấm nổ ầm ầm vang lên giữa không trung, một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi ‘lộp độp lộp độp’, thế mưa càng lúc càng to, dường như có một bức mành nước treo lên giữa trời và đất, từ xa nhìn lại là một mảnh trắng xóa mịt mù, nó đã che giấu tiếng tố cáo đầy căm uất của Đường Quân Dao ở trong căn phòng nhỏ.

Ngôn Vũ không dám trốn mà chỉ che đầu và mặt lại, khóc lóc giải thích: “Không phải ta, thật sự không phải ta, ta không biết, nếu ta biết như thế sẽ hại ngươi thì ta nhất định sẽ không để mặc bản thân mình gần gũi với ngươi!”

“Sao ngươi lại không biết được chứ? Ngươi rõ ràng đã biết từ lúc bắt đầu rồi, biết ta chỉ là một công cụ, một vị thuốc của ngươi, có phải đời trước các ngươi thất bại nhưng không cam lòng, vì thế mới triệu ngươi của đời trước đến đây không?!”

“Không phải như thế đâu, không phải các nàng triệu ta đến đây đâu! Là bản thân ta muốn đưa ngươi quay về…” Ngôn Vũ nói trong nước mắt.

Nhưng Đường Quân Dao đã bị sự căm uất tràn đầy khoang ngực, hoàn toàn không nghe lọt tai những lời nàng ta nói, nàng chỉ túm lấy nàng ta rồi ra sức đánh.

Nàng không phải Hứa Quân Dao, từ đầu đến cuối nàng chính là Đường Quân Dao! Nàng cũng không phải bé gái mồ côi không cha không nương, không biết nguyên quán ở đâu, nàng có cha, ông ấy tên là Đường Tùng Niên; nàng có mẫu thân, bà ấy tên là Nguyễn Như; nàng còn có một vị huynh trưởng, huynh ấy tên là Đường Hoài Châu!

Đời trước, kẻ thù không đợi trời chung chĩa mũi nhọn vào nàng, chèn ép nàng khắp nơi chính là cha ruột của nàng!

Cuối cùng nàng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa mà khóc lên thất thanh trong sự sụp đổ.

Mọi kiên trì, mọi kiêu ngạo, mọi tín ngưỡng đều sụp đổ trong nghiệt ngã, cuộc đời của nàng đời trước chính là một trò lừa bịp, một chuyện cười.

Nàng càng khóc càng lớn tiếng, nước mắt ‘tí tách’ rơi thẳng xuống, nhanh chóng làm thấm ướt vạt áo của nàng.

“Cha, nương, ca ca….” Nàng khóc đến nỗi suýt không thở nổi, nhưng vẫn cất lên từng tiếng gọi người chí thân.

Cả người Ngôn Vũ chật vật ngã nhoài trên đất, thấy thế rốt cuộc cũng che mặt khóc rống, vừa khóc vừa nói: “Ta thật sự không biết, thật sự không biết. Thế nhưng, đợi khi ta biết thì mọi thứ đã muội rồi…”

Nàng thật sự không biết, không biết mình đang khỏe lên mỗi ngày, cái giá phải trả là nàng sẽ hồn bay phách tán. Nàng nghĩ rằng mình có thể tiếp tục thu mình ở một nơi kín đáo nhất, cảm nhận ấm áp mà nàng đem đến cho mình, cứ mãi như thế cho đến khi cơ thể này già đi, cho đến khi hồn về với cát bụi.

“Quân Dao, xin lỗi, ta thật sự không biết…”

Tia chớp cắt ngang qua bầu trời đen kịt như mực, ngay sau đó tiếng sấm lại lần nữa vang lên, bên ngoài mưa rơi ngày càng nặng.

Lam Thuần vẫn luôn ngoan ngoãn đứng dưới hiên ngắm màn mưa như trút nước, vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong phòng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng sấm cùng với tiếng mưa.

Nàng ta chần chờ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đẩy cửa bước vào: “Cô nương, mưa càng lúc càng….cô nương sao thế? Là ai bắt nạt người?!”

Thấy chủ nhân nhà mình ngồi dưới đất khóc lớn, nàng lập tức sợ hết hồn, không quan tâm đến chuyện khác nữa mà vội vã đi vào, cố hết sức dìu Đường Quân Dao dậy.

Đường Quân Dao dựa vào bả vai của nàng ta, vừa khóc vừa gọi: “cha, nương, ca ca”; chốc chốc lại kêu: “Ta muốn về nhà.”

Lam Thuần sốt ruột. Hầu hạ bên cạnh chủ tử lâu như vậy nhưng nàng chưa từng thấy nàng ấy khóc bao giờ? Lại còn khóc đến nỗi thương tâm thế này,thì quả thực đây mới là lần đầu tiên.

Nhất thời tay chân nàng ta trở nên luống cuống, chỉ có thể vụng bề vỗ lên lưng nàng để an ủi: “Được được được. về nhà, về nhà, đợi mưa ngưng thì chúng ta về nhà luôn.”

Khi Đường Tùng Niên về phủ, bầu trời khoác trên mình một dải cầu vồng tô điểm cho đất trời thêm màu thêm vẻ sau khi trải quá một trận gột rửa lớn.

Ông phủi những giọt nước mưa không biết đã dính trên bả vai từ lúc nào, nhấc bước đi về phía thư phòng. Từ xa nhìn về phía cửa thư phòng, ông trông thấy nữ nhi bảo bối của mình đang ôm má ngồi trên chiếc ghế nhỏ, không biết đang nghĩ cái gì.

Khóe miệng ông bất giác cong lên.

Cảnh tượng này thật sự có chút hoài niệm. Khi tiểu nha đầu còn rất nhỏ, có mấy lần con bé đến thư phòng tìm ông, nhưng ông không ở, còn bé cũng không dám tự tiện đi vào thế nên đành lấy chiếc ghế nhỏ ngồi canh trước cửa. Có lúc, con bé vừa nhét điểm tâm đầy miệng vừa yên lặng chờ đợi; có đôi khi, con bé sẽ nói chuyện với ca ca bằng giọng điệu ngọt ngào non nớt, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười êm dịu vui vẻ; thỉnh thoảng, con bé sẽ giống như ngày hôm nay, không làm gì cả mà chỉ ngoãn ngoãn ngồi ngây ra thế này.

Như thể chỉ trong nháy mắt, nha đầu bé nhỏ đã lớn khôn. Con bé trổ mã duyên dáng yêu kiều, còn đặc biệt chọn những bộ phận đẹp nhất trên người ông và phu nhân, càng lớn càng xinh đẹp, càng lớn càng càng tươi tắn, sau này nhất định sẽ có rất nhiều thằng nhóc thôi tha ngấp nghé con bé.

Ông cố tình làm cho tiếng bước chân to hơn, thu hút sự chú ý của tiểu cô nương, khi thấy tiểu cô nương bỗng nhiên đứng lên nhào về phía mình,  Đường Tùng Niên lập tức có cảm giác được yêu thương vồ vập mà vừa mừng vừa lo.

“Hôm nay tiểu nha đầu làm sao vậy? Giống như bỗng nhiên sống lại vậy, còn thích làm nũng hơn cả lúc bé.” Ông buồn cười nhìn nữ nhi đang cúi đầu bám cổ tay áo mình, nhịn không nổi mà vò đỉnh đầu của tiểu cô nương, làm cho mái tóc được nàng buộc gọn gàng rối tung cả lên.

Vốn tưởng rằng lúc này tiểu cô nương thể nào cũng không vui, nào ngờ con bé chỉ thủ thỉ một câu: “Ai thích làm nũng chứ…”

Nếu thật sự có thể sống lại lần nữa thì tốt rồi, như thế thì nàng có thể chân chính, hoàn toàn làm nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời nhất của ông, nàng sẽ gọi cha thật sớm, sẽ không cố tình đối nghịch với ông.

Đường Tùng Niên cười khẽ, nhân cơ hội vò đinh đầu con bé một lần nữa và cảm nhận cảm giác mềm mại qua những sợi tóc vương đầy tay ông.

“Có phải ca ca lại bắt nạt con không? Nói cho cha, cha giúp con giáo huấn hắn!”

Đường Quân Dao sụt sịt mũi, cố nén lại những giọt nước mắt vào trong, sau đó mới ngước mắt lên nhìn ông, êm ái nói: “Chuyện này không liên quan đến ca ca đâu ạ, con, con nghe nói vi chuyện hôn sự mà Nhị tỷ lúc nào cũng ở trong phòng mắng con, mắng rất khó nghe.”

Sắc mặt Đường Tùng Niên trầm xuống: “Kệ con bé đi, con bé như thế gọi là hại người không thành cuối cùng lại hại mình, tự chuốc lấy! Bảo Nha không cần lo nghĩ, con bé có ầm ĩ thế nào cũng không dám ầm ĩ đến trước mặt con.”

Vừa nghe thấy lời hắn nói, Đường Quân Dao biết ngay hắn đã biết chuyện xảy ra ở Dịch phủ ngày đó, nếu không sẽ không nói câu ‘hại người không thành cuối cùng lại hại mình’ như vậy.

Ngay sau đó, Đường Tùng Niên búng vào trán nàng một cái, khẽ cười và nói: “Con không phải kiểu người tâm trạng sẽ bị ảnh hường bởi một hai câu mắng sau lưng của người khác, nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra,  làm cho nữ nhi bảo bối của ta lạ thường như thế.”

Đường Quân Dao đã dần dần bình phục trở lại, nghe vậy mím môi cười, giả vờ giả vịt, nói: “Ôi chao, để cha phát hiện ra rồi!”

Đường Tùng Niên cười ha ha, chắp tay sau lưng đi vào phòng, nàng vội vã theo sau, niềm nở kéo ghế thái sư trước thư án ra cho ông, lại tự mình rót trà nóng cho ông, bấy giờ mới chậm rãi thu nụ cười lại: “Lúc nãy khi con nghỉ trưa đã nằm mơ, con mơ thấy con biến thành một người khác, trong mơ con không biết thân phận thật sự của mình, nên đã lúc nào cũng chống đối cha. Cha và ca ca không nhận ra con, nên cũng không hề nương tay với con….”

Đường Tùng Niên cười bất lực, thấy tiểu cô nương càng nói càng ủ rũ, càng nói càng tủi thân, ông tức giận nói: “Mơ thấy một giấc mơ kì cục khó hiểu mà đã dọa con thành ra thế này, nha đầu con rõ là ngốc! Trên đời này làm gì có phụ mẫu nào không nhận ra nữ nhi của mình? Cho dù con có biến đủ ba mươi sáu kiểu thì ta cũng nhận ra con!”

“Người không hề nhận ra!” Đường Quân Dao trợn mắt đầy tủi thân.

“Không thể nào, giấc mơ này của con bị ngược rồi, không tính!” Liên quan đến sự anh minh cơ trí của người làm cha nên đương nhiên Đường đại nhân không chịu nhận tội danh này, vì dỗ nữ nhi vui cũng không được.”

“Nhất định không nhận ra!”

“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng này!” Đường đạo nhân nói chắc như đinh đóng cột, không hề có ý nhường nhịn.

Tính khí nhỏ nhen của Đường Quân Dao lập tức bị ông khơi dậy, ý nghĩ muốn trở thành nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời nhất của ông giống như chim đậu trên cành, ‘phành phạch’ vỗ cánh bay đi.

Nàng chống nạnh, con mắt đen láy trừng ông: “Người không nhận ra!”

Đường Tùng Niên liếc mắt nhìn nàng, giả vờ không nghe thấy gì cả, cúi đầu thu dọn thư án.

Đường Quân Dao trừng mắt nhìn ông một lát, thấy ông ngó lơ mình, bỗng nhiên nàng cảm thấy cụt hứng, nhụt chí ngồi bịch xuống ghế.

Nhưng sau một trận cãi vã này, nỗi uất nghẹn và căm hận trong lòng nàng đã tan biến đi rất nhiều.

Nàng lẳng lặng nhìn Đường Tùng Niên đang nghiêm túc thu dọn hồ sơ, bất giác nghĩ đến đời trước.

Đời trước, vì Đường Tùng Niên luôn ủng hộ Bành Dục Yên làm Hoàng hậu, lại còn nhiều lần chèn ép nàng, vì thế nàng bèn liên thủ với đám quần thần do Khâu Trọng đứng đầu, không nhất trí với chủ chương của ông, ngấm ngầm gây ra rắc rối cho ông, tuy rằng không đến mức làm ông tổn thương đến gân cốt, nhưng cũng khiến cho ông sứt đầu mẻ trán vài lần.

Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện của đời trước tưởng chừng như một giấc mơ, còn ở đời này nó sẽ được viết lại hoàn toàn cùng với sự trở lại của nàng.

Đương nhiên, những người đã từng tính kế nàng, nàng sẽ không buông tha cho một ai!

Đêm hôm đó, đợi Lam Thuần lui ra ngoài sau khi dém chăn, thổi tắt đèn dầu và đổi dạ minh châu giúp nàng, nàng nhìn về phía sau rèm, bình tĩnh nói: “Ra đây đi, không cần trốn nữa.”

Một lát sau, bóng dáng của Ngôn Vũ chậm rãi bước ra từ sau bức màn, đi thẳng đến trước mặt nàng, nhìn nàng đầy sợ hãi: “Dao Dao.”

“Sau này cứ gọi ta là Đường cô nương đi!” Đường Quân dao nhàn nhạt nói.

Mắt Ngôn Vũ thoắt cái mù mịt hơi nước, nhưng vẫn không bật khóc, nàng lại hỏi: “Ngươi nói với ta tên của ngươi là Hứa Đinh Nhược, thế chuyện gì đã xảy ra với Hứa Đinh Nhược từng ở Đông cung của Thái tử, nay ở bên cạnh Dự vương? Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với đám người Phương Nghi và Huyền Thanh? Bọn họ muốn làm gì khi không tiếc giá nào kéo dài mạng sống và mệnh cách của ngươi ở đời trước?”

“Còn nữa, việc ta có thể thức tỉnh một cách kỳ lạ ở đời này có liên quan gì đến cách hồn ngươi ở đời trước xuất hiện ở đây không?”

Một loạt câu hỏi, không phẫn nộ, giọng điệu bình thản như thể nàng ta chỉ là một người xa lạ, Ngôn Vũ cảm thấy trái tim mình vô cùng khó chịu.

“Tách’ một cái, nước mắt trong mắt nàng cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống, nhưng vẫn cắn chặt cánh môi không để cho mình khóc ra tiếng.

Sau một hồi lâu, nàng ta mới nghẹn ngào nói: “Ta thực sự tên là Hứa Đinh Nhược, người trong phủ Dự vương là tỷ tỷ Hứa Đinh Uyển của ta, ta không biết vì sao tỷ ấy lại chiếm tên của ta. Ta cũng không quen đám người Phương Nghi hay Huyền Thanh gì cả, khi còn rất nhỏ…”

Nàng ta ngừng một chút, dường như nhớ đến chuyện gì đó khủng khiếp, cơ thể nàng ta run lẩy bẩy, hai tay nắm chặt khăn tay, mặt trắng bệch, giọng run lập cập: “Ta chỉ mơ hồ nhớ rằng, khi còn rất nhỏ, có rất nhiều người nói bên tai ta rằng ta sắp chết rồi, sau đó có người ôm ta chôn trong bùn đất. Ta rất khó chịu, muốn thoát ra khỏi cơ thể này, nhưng ta giống như bị thứ gì đó trói lại vậy, làm thế nào cũng không thể thoát ra được.”

Dường như nàng ta lại quay về cái ngày khủng khiếp khi bị người ta bóp chặt cổ họng, đau đớn đến nỗi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong, thế nhưng lại không có cách nào thoát ra được.

Đường Quân Dao nghẹn thở, nhớ đến những lời Tái Thần Tiên từng nói, nàng hiểu, có lẽ vào lúc nàng ta cận kề cái chết, khi linh hồn sắp sửa rời khỏi thân thể thì lại bị người ta trực tiếp vây hãm lại, không thể nào thoát khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play