Trên đường về phủ, Hạ Thiệu Đình như thể đạp mây mà đi, khuôn mặt thủy chung hiện ra nụ cười nhàn nhạt, khiến cho đồng liêu gặp hắn trên đường kinh ngạc không thôi, mọi người không nhịn được mà trêu ghẹo: “Hạ tướng quân gặp chuyện gì vui hả?”

Hạ Thiệu Đình mím môi, cố gắng đè khóe môi đang vểnh lên của mình, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần lại rực rỡ hơn thường ngày, thoạt nhìn đã biết tâm tình đang rất tốt, mọi người càng nhìn càng cảm thấy buồn cười không thôi, bỗng nhiên cũng bừng tỉnh: Mặc dù tên nhóc này chiến công hiển hách, nhưng chung quy vẫn chỉ là một thằng nhóc choai choai, chạc tuổi thằng con láo lếu ở nhà bọn họ, lúc nào cũng khiến bọn họ phải lo lắng, bận tâm.

Hạ Thiệu Đình về đến phủ, hắn làm thế nào cũng không thể khiến mình lấy lại bình tĩnh để xử lí công vụ, bên tai lúc thì vang lên câu nói ‘Chính là huỵnh ấy’, lúc thì loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi ‘Đình ca’  ngọt lịm kia.

Thật lâu sau, hắn không thể nhịn được nữa mà đỡ trán cười khẽ.

Đồ lừa đảo kia quả nhiên rất xấu xa, trêu chọc trái tim của hắn đến rối tinh rối mù.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc Kỳ Lân đeo ở trên người, nhớ lại cảnh tượng đồ lừa đảo tặng nó cho mình năm đó, khóe môi bất giác cong lên.

“Lần này phải nói lời giữ lời đấy, nếu đã có người trong lòng thì phải tìm cách để nắm chặt trong tay.” Một lúc lâu sau, hắn lẩm bẩm nói.

Lần này thì khác, không giống như khi hắn muốn nắm chặt tổ mẫu, mẫu thân, dì, và cô, bởi vì lần này đồ lừa đảo kia cũng sẽ tìm đủ mọi cách để nắm chặt hắn.

——————-

Dự vương cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng, vui vẻ trên khuôn mặt nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn thấp giọng đồng ý: “Được, ta sẽ không nói cho người khác, cũng không nói cho hắn biết.”

Đường Quân Dao cong mày nói câu cảm tạ, còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng đã bị Ngũ công chúa vội vàng chạy đến cường chế kéo đi.

“Qua đây qua đây, ta có chuyện muốn hỏi muội!” Ngũ công chúa nắm cổ tay của nàng đi như bay.

“Ôi chao, nắm đau tay muội rồi, nhẹ chút đi mà!” Giọng nói mềm mại lẫn tự trách của tiểu cô nương từ xa vọng lại.

“Không gãy được đâu, sợ cái gì chứ.” Sau đó là câu trả lời tùy tiện của Ngũ hoàng muội của hắn.

“Không gãy được nhưng mà đau á……….”

“Được rồi được rồi, không nắm tay muội nữa, mỏng manh thế không biết!”

…………..

Giọng nói của hai người càng ngày càng xa, Dự vương lòng đầy phiền muộn trông theo bóng dáng đã đi xa dần kia, vẻ mặt có chút cô đơn, cũng có chút cảm giác mất mát.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn cúi đầu thở dài một tiếng, sau đó cũng theo chân bọn họ rầu rĩ rời đi.

Khi đi qua một con đường nhỏ tĩnh mịch trong cung, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng trách mắng của cung nhân cách đó không xa truyền lại: “Nô tỳ to gan, ngươi chán sống rồi hả? Mà dám đụng vào cô cô!

“Cô cô tha tội, cô cô tha tội, cô cô tha tội……” Ngay sau đó là giọng run rẩy cầu xin tha thứ của một cung nữ trẻ tuổi.

Hắn nhíu mày tức giận, tiến tới vài bước, nhìn xuyên qua bụi hoa bên cạnh, hắn trông thấy phía trước không xa có ba cung nhân, trong đó có hai cung nhân đang đứng, người hơi trẻ trong hai người kia đang quở mắng một cung nữ mặc lục y, cung nữ mặc lục y kia quỳ trên đất không ngừng dập đầu xin tha thứ, bên cạnh y phục rơi đầy đất.

“Các ngươi đang làm gì thế?!” Hắn nghiêm mặt quát

Tính hắn ôn hòa khoan hậu, xưa nay hắn ghét nhất là hành động ỷ mạnh hiếp yếu này, lúc này nếu hắn đã tận mắt chứng kiến thì không thể bàng quang đứng nhìn.

“Dự vương điện hạ!” Hai vị cung nhân đang đứng vừa nhìn thấy hắn, sợ đến nỗi quỳ ‘bụp’ xuống đất.

“Cung nhân phạm lỗi tự có người dạy bảo nàng, khi nào đến lượt các ngươi lạm dụng tư hình ở đây!” Dự vương đã nhìn thấy vệt đỏ ở gò má trên nửa khuôn mặt của cung nữ mặc lục y khi nàng hốt hoảng hãi ngẩng đầu lên.

“Điện hạ, cung nữ Đinh Nhược, nàng ta, nàng ta đụng lung tung, cũng không……” Cung nhân lúc nãy giáo huấn  người lắp bắp muốn giải thích, nhưng Dự vương thẳng thừng cắt ngang lời nàng ta nói: “Nàng ta đụng vào vị quý nhân nào sao? Là vị quý nhân nào trong cung tai to mặt lớn như thế, con đường to như vậy mà để người khác đụng trúng!”

Cuối cùng, nữ quan quan từ đầu đến cuối không nói câu nào mặt trắng bệnh, vội vàng dập đầu nói: “Điện hạ thứ tội, Tú Nga nhìn thấy quần áo của chủ tử rơi đầy trên đất, trong lúc kích động mới giáo huân nàng ta, chứ nàng không phải cố ý làm vậy, xin điện hạ minh xét.”

Dự vương cười lạnh, song cũng không muốn dây dưa nhiều với các nàng, vì thế lạnh nhạt nói ‘Đứng dậy đi, lần sau không được làm vậy nữa’,  sau đó toan rời đi, nhưng khi hắn tình cơ bắt gặp ánh mắt của cung nữ Đinh Nhược thì chợt ngẩn người.

Có lẽ đối phương cũng không ngờ hắn sẽ nhìn về qua đây, vì thế đâm ra hoảng sợ, vội vàng cúi thấp đầu xuống không dám nhìn nữa.

“Ngươi ngẩng đầu lên.” Hắn khẽ siết chặt hai tay trong ống tay áo, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn.

Hứa Đinh Nhược nắm chặt cổ tay áo của mình, khẽ cắn cánh môi, mặc dù không biết lần này là phúc hay là họa, nhưng đối với nàng ta hiện nay mà nói, chỉ cần có thể rời khỏi nơi quỷ quái như cán y cục này thì đều là phúc.

Nàng từ từ ngẩng đầu lên, bởi vì căng thẳng nên càng cắn chặt môi dưới hơn, nàng lén lút liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng quay đi.

Dự vương hít thở không thông, trong một khoảnh khắc hắn nghĩ rằng mình đã nhìn thấy nữ tử trong bức tranh, nhưng khi quan sát kĩ hơn, hắn lại không thể giấu được vẻ thất vọng trên khuôn mặt của mình.

Không phải nàng ấy, không phải  nàng ấy, mặc dù thoạt nhìn có chút giống nhau, nhưng chung quy cũng không phải, nàng ta không có vẻ yêu kiều động lòng người của nàng ấy, cũng không có vẻ đẹp mỹ lệ khi nàng ấy khóc hay cười, cái vẻ đẹp khiến người ta không thể dời tầm mắt.

Hứa Đinh Nhược lén lút nhìn lên lần nữa thì bắt gặp vẻ thấy vọng trên mặt hắn, nàng lập tức hoảng hốt, dầu rằng không biết tại sao hắn có biểu cảm như vậy, nhưng nàng biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, nếu như để vuột mất, những ngày kế tiếp của nàng ở cán y cục sẽ càng chật vật hơn.

“Điện hạ, cầu xin điện hạ hãy cứu nô tì! Cầu xin điện hạ hãy cứu nô tì!” Nàng bỗng nhiên bổ nhào về phía Dự vương đang quay người rời đi, rồi tiên tục dập đầu.

Dự vương dừng bước, nhìn nữ tử đang quỳ trên đất không ngừng gật đầu, ấn đường của hắn bất giác cau lại: “Ngươi có việc gì cần bản vương cứu ngươi?”

“Cầu xin điện hạ hãy đưa nô tì rời khỏi đây, đời này nô tì nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn đức của điện hạ, cầu xin điện hạ cứu nô tì với!”

Dự cương đau đầu mà day thái dương: “Ngươi tên là gì? Ban đầu ngươi là người trong cung nào? Bây giờ đang làm việc ở đâu?”

“Nô tỳ tên là Hứa Đinh Nhược, vốn là thị nữ của Đông cung, bây giờ đang làm việc ở cán y cục. Nô tỳ không dám vọng tưởng có thể hầu hạ bên cạnh điện hạ, chỉ muốn cầu xin một chốn nương thân trong vương phủ.” Hứa Đinh Nhược ngửa mặt lên, đôi mắt mờ mịt hơi nước nhìn hắn thật sâu, ánh mắt đầy thỉnh cầu lại thêm giọng nói vô cùng bi thương cảm động.

Dự vương hơi ngẩn người, hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, không rõ có phải là ảo giác của hắn hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy ấn đường của nữ tử này quả thực có phần giống với nữ tử trong tranh của hắn, chẳng qua, nếu nhìn kĩ lại thì có thể dễ dàng phân biệt được, thực chất hai người này trông chẳng có gì giống nhau.

Hắn rủ tầm mắt, thật lâu không lên tiếng.

Hứa Đinh Nhược cuống lên, đặc biệt là khi nàng cảm nhận được hai người kia đang nhìn chòng chọc nàng bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, và nàng cũng hiểu rõ nếu như lần này mình không thể thoát khỏi cán y cục, những ngày tháng sau này của nàng nhất định là sống không bằng chết.

“Điện hạ…….” Nàng khẽ kêu lên đầy bi thương, mắt khẽ chớp vài cái, thoắt cái hàng mi dài đã thẫm đẫm những giọt châu trong suốt, nhìn trông vô cùng yếu đuối, đáng thương.

“Đứng dậy đi, ngươi đi theo bản vương về vương phủ, bản vương sẽ đánh tiếng với nội thị giám.” Cuối cùng, nàng nghe thấy câu trả lời giống như tiếng trời kia.

“Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ!” Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ, lại cuống quýt dập đầu về phía hắn thêm mấy cái nữa mới từ từ đứng dậy.

Nhân lúc đứng dậy, nàng quét mắt nhìn hai cung nhân kia một cái, trong mắt thoáng qua vẻ cay độc, nhưng khi đối mặt với Dự vương, nàng lại là cô nương yếu đuối đáng thương đang bất lực vì bị hà hiếp.

Nói đến Đường Quân Dao, sau khi bị Ngũ công chúa kéo về cung của nàng ta, nàng lập tức nghe thấy tiếng hỏi vội vàng của Ngũ công chúa: “Có phải trước đó muội đã quen cư sĩ Miễn Đàm rồi không?”

Đường Quân Dao chẳng những không trả lời mà còn hỏi ngược lại: “Tại sao công chúa lại hỏi như vậy?”

“Ta nghi mấy ngày nay hắn đang trốn tránh ta, ta đến phòng sách Hải Đường mấy lần đều không thấy bóng dáng hắn đâu. Ngay lúc nãy, ta nghĩ tới nghĩ lui, lần đầu tiên gặp mặt hắn ở phòng sách Hải Đường, muội cũng ở chỗ đó. Hơn nữa, khi ta nghĩ kĩ lại, khẩu âm của hắn nghe giống người bản địa Hà An, trước đây nhà các muội chẳng phải ở phủ Hà An sao?” Ngũ công chúa nói ra những nghi ngờ của mình.

Đường Quân Dao cảm thấy rát buồn cười. Xem ra cô nương khờ này cuối cùng đã lấy lại lí trí rồi, nàng còn nghĩ rằng nàng ta sẽ tiếp tục hưng phấn mà đắm chìm trong sùng bái vô hạn với cư sĩ Miễn Đàm cơ!

“Hắn vẫn chưa tiết lộ thân phận thật sự của mình cho tỷ sao?”  Nàng lại hỏi.

Ngũ công chúa ôm mặt rầu rĩ, ai oán nói: “Hắn cứ không chịu nói í! Đến cả tên thật cũng không chịu nói, bảo ta cứ gọi hắn là cư sĩ Miễn Đàm là được rồi. Không cần thiết phải nói cho ta nhà hắn chỗ nào, nguyên quá ở đâu, trong nhà còn có ai.

“Thế hắn biết thân phận của tỷ rồi hả?” Đường Quân Dao tiếp tục hỏi.

“Có lẽ chưa biết đâu, mỗi lần ta gặp hắn đều ăn mặc giống cô nương nhà bình thường, chưa từng để lộ thân phận.” Ngũ công chúa nghĩ thật kĩ rồi trả lời.

“Sao tỷ lại cảm thấy dạo này hắn đang cố ý trốn tránh tỷ?”

“Thì ta nghĩ thế này nè, rõ ràng có vài lần ta nhìn thấy hắn đi vào phòng sách Hải đường, nhưng khi ta vội vã chạy vào thì chủ tiệm lại nói hắn chưa từng đến đây. Rõ ràng hắn đã đến mà, hắn nghĩ ta mù chắc!” Ngũ công chúa vừa ấm ức vừa tức giận.

Đường Quân Dao nghĩ kĩ lại, đợt trước nàng bận chuyện của Ngôn Vũ với chuyện phát lệnh truy nã đám Phương Nghi, sau đó còn bận chăm sóc thiếu niên tướng quân ánh trăng của nàng nên quả thực không chú ý đến Đường Hoài Miễn, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Nhưng mà………Nàng chậm rãi mở miệng: “Tỷ đã bao giờ nghĩ rằng, có lẽ hắn đã đoán được thân phận của tỷ, cho nên mới tránh không gặp tỷ không?”

Ngũ công chúa lấy làm ngạc nhiên: “Làm sao hắn đoán được?”

Đường Quân Dao khẽ cười.

Tam ca đó của nàng từng vào nam ra bắc, kiến thức sâu rộng hơn cả tiểu Đường đại nhân, có lẽ lúc đầu huynh ấy không hoài nghi thân phận của Ngũ công chúa rồi, nhưng quen biết lâu ngày đương nhiên sẽ phát hiện ra. Dù sao cô nương khờ này cũng thẳng tính, không hề giỏi lừa gạt người.

Về phần lúc đầu hắn giấu giếm thân phận với Ngũ công chúa, thật ra cũng là một cách để hắn bảo vệ bản thân trước người mới quen, cũng là vì hắn đang giấu người nhà chuyện hắn viết tiểu thuyết, cho nên không tiện để lộ thân phận thật sự với người khác.

Ngũ công chúa thấy nàng không trả lời thì cũng không để ý, nản lòng nói: “Cũng đúng, hắn thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán được rồi. Muội nói xem hắn có ý gì vậy? Hắn đang ghét bỏ thân phận công chúa của ta sao?”

Đường Quân Dao: “………..Muội nghĩ hắn làm thế phần lớn là để tránh tị hiềm.”

“Tránh tị hiềm? Có gì mà phải tránh tị hiềm chứ! Ta thích hắn, ta còn nghĩ rằng, đợi khi hắn chịu chủ động nói ra thân phận thật của hắn cho ta, ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng mẫu hậu gả ta cho hắn!” Ngũ công chúa chống eo, hầm hừ nói ra ý đồ của mình.

Đường Quân Dao sửng sốt mà trợn trừng mắt. Cho nên, cô ngươi khờ này đã nhìn trúng Tam ca nhà nàng hả?

“Tiểu Đường Đường, muội nói cho ta hắn tên là gì đi? Nhà hắn ở đâu? Ta muốn đi tìm hắn để hỏi rõ ràng, người ta cũng có phải thú dữ đâu mà đến nỗi hắn phải tránh người ta như vậy chứ?” Ngũ công chúa kéo tay của nàng làm nũng hỏi.

Đường Quân Dao trầm mặc một lúc, đắn đo nói:” Tạm thời muội không thể nói cho tỷ.”

“Tại sao vậy? Tại sao không thể nói với ta?” Ngũ công chúa bất mãn dẩu mồm.

“Muội phải xem huynh ấy có ý gì đã, trong lòng huynh ấy nghĩ thế nào nữa. Dù sao cũng phải tôn trọng quyết định của huynh ấy chứ, không phải sao?” Nàng kiên nhẫn trả lời.

Ngũ công chúa nghĩ một lúc, rồi hiểu rõ lo lắng trong lòng nàng, nàng ta khẽ hừ một tiếng song cũng không gặng hỏi nữa.

Dù sao, người tiểu Đường Đường quen thì chủ yếu nàng cũng quen, người nàng không biết cũng chỉ có mấy người, nhất là nam tử, thì có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vì vậy, cho dù nàng ấy không nói, nàng cũng có cách để biết.

Đường Quân Dao cũng đoán ra ý nghĩ của nàng ta, nên nàng cũng biết rõ thân phận thật của Đường Hoài Mãn không thể giấu được lâu nữa, nàng chỉ không biết vị Tam ca kia của nàng rốt cuộc nghĩ thế nào về cô nương khờ này thôi.

Khi nàng rời cung về phủ, bèn trực tiếp đến thẳng Nhị phòng tìm Đường Hoài Miễn, nào ngờ trên đường đi lại gặp Tiền Thị và con dâu Giang Thị của bà ta, nàng bị Giang Thị kéo tay khen lên khen xuống, còn Tiền Thị đứng bên cạnh thì quét ánh mắt soi mói khắp người nàng, bà ta nhìn nàng đến nỗi nàng cảm thấy vô cùng tức giận.

“Cháu còn có việc nên không quấy rầy hai vị nữa.” Nàng lười nhác chào hỏi đôi mẹ chồng nàng dâu này, sau đó khách sáo hỏi thăm vài câu rồi rời đi.

Tiền Thị cau mày nhìn bóng dáng của nàng, cay nghiệt nói: “Con xem, cái mông con bé không đủ lớn, vừa nhìn đã biết không dễ sinh đẻ. Tính khí lại không tốt, một chút lễ phép cũng không hiểu, sau này nếu vào cửa Trần gia chúng ta, ta chắc chắn phải dậy lại quy củ cho con bé!”

Giang Thị bị lời nói huỵch toẹt của nàng dọa sợ, cuống cuồng nhìn ngó xung quanh, sau khi biết không ai chú ý tới bên này, nàng ta mới nhỏ giọng nói: “Nương, người nghĩ cái gì vậy! Dũng ca nghĩ viển vông thì thôi đi, chẳng lẽ ngay cả người cũng hồ đồ theo hắn? Vị này là người chúng ta dễ dàng lấy được sao?”

Tiền Thị không vui: “Nhà chúng ta muốn tiền có tiền, muốn đất có đất, muốn nhà có nhà, Dũng ca tuấn tú lịch sự, còn có một ông chú làm quan, có một cô cô làm cáo mệnh phu nhân, chẳng lẽ còn không xứng với con ranh này sao?”

Giang Thị đau đầu không thôi, cũng không biết nên khuyên bà ta thế nào.

Đầu tiên, không nói đến việc phẩm cấp của em rể có được tính là đại quan hay không, cho dù hắn có là quan nhất phẩm, thì Tam lão gia nhà họ Đường cũng không phải hạng tép riu gì, người ta đường đường là Thượng thư đại nhân, dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi, bình thường yêu thương còn không xuể, sau này kén rể kiểu gì cũng phải bắt bé lắm!

Lại nói, từ nhỏ cô nương kia đã ra vào cung, con cái hoàng thất, quan to lẫn quý nhân đều quen biết rất nhiều, còn cái thằng con không nên thân nhà nàng lấy cái gì để tranh với người ta chứ?

Đường Quân Dao không biết chủ ý của Tiền Thị, nàng bước nhanh đến vào viện của Đường Hoài Miễn, thấy hắn đang ngồi đờ đẫn bên cạnh cưa sổ, nàng bèn rón ra rón rén đi tới, lúc đi đến gần, nàng bỗng nhiên la to một tiếng, Đường Hoài Miễn sợ tới mức cả người run bắn lên, nhìn thấy là nàng, hắn tức giận nói: “Nha đầu xấu xa này, làm Tam ca sợ xỉu.”

Đường Quân Dao cười tít mắt đến gần bên cạnh hắn: “Tam ca đang nghĩ gì vậy? Nghĩ cái gì mà xuất thân thế, trông ngốc chết đi được.”

“Nào có nghĩ cái gì…….” Đường Hoài Miễn chột dạ mà né tránh ánh mắt của nàng.

“Đang nghĩ đến Ngũ công chúa ư?”

“Cái gì mà Ngũ công chúa với chả Lục công chúa, ta không…….Nàng là Ngũ công chúa sao? Chính là Ngũ công chúa được nuông chiều nhất trong cung sao?!” Đường Hoài Miễn giả bộ mơ hồ, nhưng lập tức tỉnh ngộ, mở to hai mắt không thể tin nổi.

“Chẳng lẽ huynh vẫn chưa biết thân phận của nàng ư?” Đường Quân Dao bất ngờ.

Đường Hoài Miễn nghẹn họng nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Ta chỉ đoán được thân phận của nàng chắc chắn không tầm thường, nhưng không hề nghĩ tới nàng chính là Ngũ công chúa đương triều, Ngũ Tĩnh An, đúng rồi, Ngũ công chúa Tĩnh An, sao đến bây giờ ta mới nghĩ tới nhỉ!”

(*) Ngũ công chúa 五公出 và 伍静安 Ngũ Tĩnh An, trong đó 五 và 伍 hán Việt đều là Ngũ.

Hắn vỗ vào gáy, nhìn trông đang vô cùng hối hận.

Đường Quân Dao hết nói nổi, Ngũ Tĩnh An……..Cô nương khờ kia đến cả một cái tên giả cũng lười đặt, còn người xưa nay thông minh như Tam ca lại không hề nhớ tới Ngũ công chúa ở trong cung.

“Thế dạo này huynh đang trốn tránh nàng ấy hả?” Nàng lấy lại bình tĩnh rồi hỏi.

Đường Hoài Miễn ngượng nghịu trả lời: “Ta nói thì muội không được cười nhạo ta nhá! Thì ta, thì ta đột nhiên cảm thấy, Ngũ cô nương, không, Ngũ công chúa hình như có ý với ta, thế nên, thế nên ta mới…….mới cảm thấy có chút mắc cỡ.”

Ngay sau đó hắn lại trừng mắt nhìn nàng nhấn mạnh: “Muội không được cười nhạo ta tự mình đa tình đâu đấy nhé! Ta nói cho muội biết, Tam ca của muội là cao thủ viết tiểu thuyết, cho nên tâm tư của cô nương vừa nhìn đã có thể nhìn ra ngay.”

Lát sau, hắn lại nhụt chí: “Nhưng nếu nàng là Ngũ công chúa, thì chắc là ta hiểu nhầm rồi!”

Đường Quân Dao thử thăm dò, hỏi: “Nếu huynh không hiểu nhầm thì sao?”

“Vậy thì phải càng cách xa nàng ấy hơn.” Đường Hoài Miễn trả lời nhanh như chớp.

“Tại sao phải cách nàng hơn?”

“Môn không đăng hộ không đối, còn dây dưa tới lui làm gì.” Đường Hoài Miễn có chút buồn bã nói.

Thật đáng tiếc mà, khó lắm mới gặp được một cô nương nói chuyện ăn nhịp với hắn như thế!

Lúc này Đường Quân Dao đã hiểu được nỗi đắn đo trong lòng hắn.

Vì thế, khi huynh ấy phát hiện cô nương khờ kia có ý với mình, có lẽ huynh ấy cũng có chút rung động, nhưng nào ngờ lại phát hiện ra xuất thân không tầm thường của cô nương ấy, với thân phận của hắn lúc này sợ rằng không xứng với nàng, cho nên hắn mới giải quyết dứt khoát, trực tiếp trốn tránh để không gặp nhau nữa.

Nàng cười khẽ: “Nhưng mà Tam ca này, có một chuyện huynh cần phải biết, Ngũ công chúa đã biết hai chúng ta quen nhau rồi. Dù huynh có trốn không gặp thế nào, sớm muộn gì nàng ấy cũng có thể biết được thân phận thật của huynh.”

Đường Hoài Miễn gục đầu: “Vậy thì đợi đến lúc đó lại nghĩ cách tiếp thôi!”

Thấy hắn buồn bã ỉu xìu như thế, Đường Quân Dao bật cười, song cũng không nói thêm cái gì nữa. Dù sao với tính cách của Ngũ công chúa, một khi đã nhận định ai, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, đến lúc đó hai người này sợ rằng vẫn còn dây dưa với nhau.

Đêm đến, Đường Quân Dao theo thói quen cầm chiếc khóa trường mệnh đã hỏng lật đi lật lại, Lam Thuần đang thu xếp giường đệm thấy thế bèn nói: “Cái khóa trường mệnh này hỏng rồi, cô nương không định cầm đi sửa sai? Có lẽ thứ này vẫn có thể sửa được,  không giống lá bùa hộ mệnh kia, chảy hỏng là hỏng.”

“Bùa hộ mệnh gì cơ?” Đường Quân Dao thuận miệng hỏi.

“Chính là cái kia đó, cái đặt trong rương í, buổi sáng lúc muội dọn dẹp thì nhìn thấy, nó bị cháy hỏng rồi, giữ lại cũng không dùng được, tại sao còn phải cất đi vậy?” Lam Thuần quay lại và đưa cho nàng một chiếc bùa hộ mệnh cũ.

Đường Quân Dao cầm lấy nhìn, nàng nhớ lại,  nghe nói đây là bùa hộ mệnh khi nàng còn bé đã thay nàng cản hung thần, sau đó bị nàng lấy từ chỗ Vương Thị tới dây, nó vẫn luôn do Bích Văn cất giữ, cũng không biết làm sao Lam Thuần tìm được nó.

“Cất lại đi! cũng chả chiếm bao nhiêu chỗ, với lại trước đây tổ mẫu đã căn dặn phải bảo quản thật kĩ, không được làm mất, nói thế nào thì nó đã từng thay ta chắn hung thần.” Nàng đưa nó cho Lam Thuần.

Lam Thuần nhận lấy, đặt nó dưới  bàn tròn bên cạnh rồi tiếp tục thu xếp chăn đệm.

Tiếng gõ phía xa chốc chốc lại vang lên, Đường Quân Dao nhắm mắt nằm trên giường, hô hấp đều đều. Cũng không biết qua bao lâu. Hà bao nàng đặt dưới gối bỗng nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt, có một làn khói xanh từ từ bay lên, lát sau, một bóng người lặng lẽ đứng bên cạnh giường, thất thần nhìn cô nương đang ngủ say trên giường.

“Dao Dao…..” Thật lâu sau, người nọ cất tiếng gọi khẽ, ánh trăng rọi khắp phòng và chiếu lên gương mặt của nàng ta, gương mặt kia chính là của Ngôn Vũ, vốn đã mất tích từ lâu.

Ngôn Vũ rủ mắt, buồn bã nhìn về phía khuôn mặt đang say ngủ trên giường.

“Xin lỗi ngươi, Dao Dao, đều là do ta đã làm liên lụy đến người. Nếu không phải tại ta, thì đời trước ngươi cũng không cần vất vả như vậy. Nay ngươi có thể giống như đời trước, vô tư thoải mái lớn lên trong sự yêu thương của cha nương và huynh đệ.”

Nói đến đây, trong mắt nàng ta đã ngấn lệ.

“Ta đáng lẽ nên chết sớm như đời này, thi thể chôn vùi trong đất vàng, linh hồn biến mất khỏi nhân gian, thể xác trở về với cái bụi. Chứ không phải giống như đời trước, mặc người thao túng, vây khốn linh hồn của ngươi bằng một cơ thể vốn không nên tồn tại trên đời này.”

Hai mắt đẫm lễ của nàng cuối cùng không kiềm chế nổi mà rơi ‘lách tách’ xuống.

“Dao Dao, ngươi phải nhớ kĩ, ngươi chính là Đường Quân Dao, đời trước hay đời này đều là Đường Quân Dao! Bất luận là đời nào, trên đời này cũng không hề có Hứa Quân Dao. ‘Hứa Quân Dao’ chẳng qua chỉ là trò cười, một âm mưu viển vông xa vời mà thôi.”

“Ngươi cũng phải nhớ kĩ, tên của ta Hứa Đinh Nhược, Hứa Đinh Nhược. Nhưng mà đời này, ta nguyện được gọi là Ngôn Vũ.”

Nước mắt của nàng rơi ‘tí tách tí tách’ một cách dữ dội, giọng điệu trở nên nghẹn ngào, nhưng sợ khóc ra tiếng đánh thức người trên giường nên chỉ đành cắn chặt khăn tay, nuốt tiếng khóc nức nở xuống dưới.

Thật ra nàng ta đã khỏi từ lâu, chỉ cần ở bên cạnh Dao Dao, cho dù vết thương có nghiêm trong đến thế nào đều có thể nhanh chóng khỏi bệnh. Bởi vì từ kiếp trước, nàng đã ẩn mình trong chỗ tối, sự tồn tại của nàng đều dựa vào linh hồn của Dao Dao và được nuôi dưỡng bởi linh hồn của nàng ấy.

Nàng chính là một kẻ cắp, một kẻ cắp từ đầu tới cuối, nàng dựa vào việc đánh cắp tuổi thọ của Dao Dao để nuôi dưỡng linh hồn yếu đuối của mình.

Nàng như vậy, sao còn mặt mũi để ở bên cạnh nàng ấy? Còn mặt mũi nào để hưởng thụ lòng tốt của nàng đối với minh? Ngôn Vũ mất đi ký ức có thể mặt dày mày dạn bám lấy nàng ấy, nhưng Hứa Đinh Nhược đã khôi phục lại ký ức thì không có tư cách ấy, cũng không có mặt mũi nào mà làm vậy!

Sau một lúc lâu, nàng lau qua loa nước mắt trên mặt, lại lần nữa nhìn thật kĩ khuôn mặt trên giường, cuối cùng quay người, lẳng lặng bay ra khỏi phòng.

“A Vũ!” Đường Quân Dao chợt tỉnh giấc, ‘ phần phật’ đẩy màn trướng ra, nhưng trong căn phòng rộng lớn này, trừ nàng ra không hề có bóng dáng của Ngôn Vũ.

“Cô nương làm sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng không?” Lam Thuần trực đêm ở ngoài phòng khoác áo vội vàng đi vào.

“Không sao không sao, chỉ là, chỉ là ta vừa nằm mơ thấy một người bạn rất lâu rất lâu rồi không gặp thôi.” Đường Quân Dao cố gắng nở nụ cười với nàng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác trống rỗng không thể giải thích được.

“Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, nói không chừng ngày mai cô nương có thể gặp lại người bạn kia đấy!” Lam Thuần không biết nàng đang nghĩ gì, nàng ta chỉ cười hì hì an ủi.

“Nếu được như thế thật thì tốt quá.” Đường Quân Dao nói lẩm bẩm, nàng lại nằm xuống giường trong sự chăm sóc tận tình của Lam Thuần. Một lát sau, nàng lấy hà bao ở dưới gối ra, lấy khóa trường mệnh trong túi ra rồi vuốt ve vết nứt trên mặt khóa.

“Rốt cuộc người thế nào rồi? Là do thương thế chưa khỏi, hay do ngươi tham ngủ? Sao nhiều ngày rồi mà cũng không thấy ngươi xuất hiện?” Nàng nhỏ giọng trách cứ.

Một lát sau, nàng thở dài một hơi, cất chiếc khóa trường mệnh vào trong hà bao, kéo chăn đắp lên người, chậm rãi  khép hai mắt lại.

Nhưng lần này nàng không thể ngủ được, cũng không biết đó có phải ảo giác của nàng không, mà nàng luôn cảm thấy có ai đó đang thút thít bên tai mình, nói với nàng hết lần này tới lần khác ‘Tên ta là Đinh Nhược.’.

Nhưng Đinh Nhược là ai? Là Hứa Đinh Nhược của Đông cung trước đây ư?

Mãi cho đến khi âm thanh từ xa vọng lại trở nên mơ hồ, nàng cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ mê man.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play