Sau khi Trường Thuận đưa đồ xong thì quay về phụng mệnh, Hứa Quân Dao nghe hắn nói sau khi Hạ Thiệu Đình xử lí xong công chuyện mới trở về phủ, vừa về đã không muốn gặp ai, chỉ ở trong phòng tự rót tự uống, nàng không khỏi nghĩ đến vẻ mặt kỳ lạ của hắn trước phủ Trấn Viễn tướng quân vào ban sáng, trong lòng âm thầm suy đoán, nhưng có đoán thế nào thì nàng cũng không thể ngờ được giữa Hạ Thiệu Đình và Đỗ Thành Trung có quan hệ huyết thống.

Nàng trông sắc trời rồi đi đến đến chỗ Nguyễn Thị, vừa đi qua vườn thì bắt gặp Đường Hoài Miễn đang ngâm nga một điệu hát.

“Tam muội về rồi à?” Đường Hoài Miễn cất tiếng hỏi với tâm trạng khá tốt.

Đường Quân Dao thấy hắn bèn nén cười: “Cư sĩ Miễn Đàm lại có ý tưởng gì cho tiểu thuyết mới rồi hử?”

Đường Hoài Miễn sợ đến mức mặt mày biến sắc, vội vàng nhìn nàng làm động tác suỵt, sau đó nhìn ngó bốn phía, khi xác nhận không có người nghe thấy lời nàng mới thấp giọng nói: “Tam muội muội, đã nói rõ là không thể để người khác biết rồi mà. Nếu như phụ mẫu huynh biết huynh học người ta viết tiểu thuyết, hai người họ chắc chắn sẽ mắng huynh chẳng làm được việc gì đàng hoàng nữa cho coi.”

Nhìn bộ dạng lén lút của hắn, Đường Quân Dao nhịn cười nói: “Được rồi, muội không nói, nhưng nếu huynh ra tiểu thuyết mới thì nhất định phải đưa cho muội trước đấy.”

“Cái này là đương nhiên, Tam muội là độc giả trung thành của huynh mà lại, tất nhiên phải đối xử thật tốt.” Đường Hoài Miễn đắc ý trả lời.

Vẫn là Tam muội muội nhà hắn biết thưởng thức, nào giống đám người dung tục kia, không biểu thưởng thức đã đành, đã thế còn không phân biệt được tốt xấu, lại còn dám nói tiểu thuyết hắn viết không phù hợp với lẽ thường, còn nói đứa trẻ lên ba viết còn hay hơn hắn nữa chứ.

Chó má! Rõ ràng là bản thân vểnh mông lên cũng không ị được, ấy thế mà vẫn khăng khăng trách mặt đất quá cứng!

Đường Quân Dao không nhịn được cười khi thấy hắn đắc ý tới mức thiếu chút nữa vẫy đuôi lên trời.

Song, nàng không hề nói với hắn rằng độc giả trung thành thật sự của hắn không phải là mình, mà chính là Ngũ công chúa đương triều.

Mỗi khi thấy Ngũ công chúa cầm tác phẩm của cư sĩ Miễn Đàm lên, đọc đến hăng say, thì hắn chẳng khác nào một tài tử hiếm có, được ca tụng là người không bám vào khuôn mẫu, phóng túng, không chịu gò bó; ấy vậy mà khi liên tưởng đến bộ dạng khôi hài của Tam ca nhà mình khi bị Nhị bá mẫu đuổi chạy chối chết là nàng thiếu chút nữa nhịn không nổi mà phì cười ra tiếng.

Đường Hoài Miễn tự tâng bốc mình trước ‘độc giả trung thành’ của hắn một lúc, cuối cùng mới nói: “Đúng rồi, lợi nhuận của chuyến hàng lần trước chúng ta đầu tư đã được đưa đến rồi, đợi lát nữa huynh sai người đưa cho muội, huynh cũng đưa cho Châu ca phần của đệ ấy rồi.”

“Được ạ, lần này kiếm được nhiều không?” Đường Quân Dao thuận miệng hỏi.

Đường Hoài Miễn cười hi hi, tự đắc nói: “Tất nhiên! Đã bao giờ Tam ca của muội nhìn sai chưa? Lần này kiếm được nhiều hơn lần trước hai thành.”(*)

(*) Hai thành: 20%

“Ta biết Tam ca là người đỉnh nhất mà, đi theo Tam ca chắc chắn không sai!” Đường Quân Dao mỉm cười khen hắn.

Đường Hoài Miễn nghe xong thì càng thêm đắc ý, hắn vỗ ngực một cái, tràn đầy khí phách nói: “Muội cứ đợi đấy, Tam ca sẽ giúp muội kiếm mượi dặm hồng trang về, để đại cô nương lẫn con dâu khắp kinh thành ai cũng phải ngưỡng mộ muội!”

“Như vậy muội đa tạ Tam ca nhé!” Đường Quân Dao thoải mái trả lời.

Đường Hoài Miễn cười ha ha. Từ trước đến giờ Tam muội có một điểm cực tốt, đó chính là không bao giờ ngại ngùng, con bé luôn hiểu rõ bản thân mình muốn nói cái gì, muốn có cái gì.

Từ khi xúc nhiều với Đường Hoài Miễn, Hứa Quân Dao mới phát hiện ra tên nhóc này có bản lĩnh kiếm tiền không thua gì cha của hắn.

Trong kinh thành thường có rất nhiều thương đội xuôi nam ngược bắc, sau đó họ sẽ mua một số đặc sản của địa phương rồi mang chúng về kinh thành để bán chênh giá, Đường Hoài Miễn nhìn thấy cơ hội kinh doanh trong đó, cho nên hắn kết giao vớikhông nhiều thương đội, còn kéo theo hai huynh muội Đường Hoài Châu và Đường Quân Dao suất tiền gia nhập, từ đó kiếm được khá nhiều lợi nhuận.

Kiểu làm ăn này không phải lần nào cũng kiếm được tiền, có đôi khi trăm cay nghìn đắng vận chuyển hàng hóa về, nhưng do đủ loại nguyên nhân này nguyên nhân kia, mà có những khi chẳng những không kiếm được đồng nào, thậm chí còn bị lỗ cả vào tiền vốn.

Nhưng Đường Hoài Miễn lại có một con mắt tinh tường, phàm là thứ mà hắn đã nhìn trúng, thì đến tám chín phần đều có thể kiếm được bội tiền, thế nên huynh muội Đường Hoài Châu đầu tư với hắn cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Đây cũng được coi là niềm vui ngoài ý muốn của Đường Quân Dao. Nói cho cùng có tiền trên tay muốn làm cái gì cũng dễ hơn.

Hai người đang nói thì trông thấy Đường Hoài Hưng và Đường Hoài Diệu của Đại phòng đang đi về phía này.

“Đại ca, Nhị ca.” Đường Hoài Miễn chủ động chào hỏi, Đường Quân Dao nhàn nhạt cất tiếng gọi theo.

Đường Hoài Diệu liếc nhanh qua nàng một cái, nhẹ giọng gọi: “Tam đệ, Tam muội.”

Nhưng Đường Hoài Hưng thì ngược lại, hắn quét ánh mắt hung ác về phía họn họ, sau đó coi như không thấy mà lướt qua người bọn họ.

“Lúc nào cũng chưng cái vẻ như ai nợ bạc hắn không trả, đáng ghét dã man!” Đợi hai huynh đệ Đại phòng đã đi xa, Đường Hoài Miễn mới phàn nàn, lát sau lại hạ giọng nói: “Kì lạ là, gân đây hắn không thèm đọc sách, cả ngày ở nhà cũng không biết đang bận cái gì, ta nghe nói hình như hắn gặp được quý nhân gì đó thì phải?”

Kể từ lần thi rớt kia, Đường Hoài Hưng nhìn ai cũng thấy đối phương đang cười nhạo mình, cho nên tính tình hắn ngày càng trở nên nắng mưa thất thường. Đặc biệt là Lý Thị, bà ta vốn nhìn trúng hộ gia đình kia cho hắn, nào ngờ sau khi biết hắn thi rớt, nhà kia đã cấp tốc đồng ý hôn sự với một nhà khác, tháng trước vừa gả nữ nhi đi.

Vì chuyện này mà Lý Thị tức đến nỗi bị ốm mấy ngày.

Đường Quân Dao chẳng có hứng quan tâm chuyện của Đại phòng, năm đó lão già nhà nàng từng khuyên Đường Hoài Hưng trước đừng quá chăm chăm vào kết quả, bởi vì,  tuy văn chương của hắn viết tốt, nhưng lại quá mức hoa mỹ, thiếu đi ‘sự thiết thực’ mà Bệ hạ muốn nhìn thấy nhất, ông đề nghị hắn đi đây đó vài năm để tăng thêm kiến thức, đợi khoa thi tiếp theo hẵng tham gia.

Nhưng tiếc là phu thê Đường Bách Niên và Đường Hoài Hưng cảm thấy lão già nhà nàng không thực tâm, sợ con của Đại phòng bọn họ có tiền đồ, chiếm hết danh tiếng, cho nên cố ý bảo Đường Hoài Hưng giữ nguyên kế hoạch tham gia thi, làm lão già nhà nàng tức đến nỗi đau cả ngực, song hắn lại nhân cơ hội này khơi dậy tình yêu và sự thương hại của mẫu thân, sau đó hắn lại trải qua những ngày được mẫu thân đặt ở vị trí đầu tiên trong lòng, đối xử với hắn hết một cách dịu dàng, ngọt ngào như đường mật.

Kết quả của việc Đường Hoài Hưng khăng khăng tham gia thi không ngoài dự đoán, người có tài như hắn ngay cả Đồng tiến sĩ cũng không thi đậu, khiến cho Đường Bách Niên và Đường Quân Du vô cùng thất vọng, còn hắn cũng bởi vì chuyện này mà suy sút một thời gian dài.

Mãi đến thời gian gần đây mới phấn chấn trở lại, nhưng mà hắn cũng không tập trung tinh thần vào sách vở để năm sau thi lại nữa, mà đã gặp được ‘quý nhân’, lẽ nào hắn định đi theo ‘quý nhân’ để mưu cầu công danh chăng?

Đường Quân Dao lắc đầu, không hề để trong lòng.

Khi nàng đến chỗ Nguyễn Thị, trông thấy nỗi buồn xuất hiện trên gương mặt vốn ôn hòa của nàng ấy thì lấy làm ngạc nhiên, Hứa Quân Dao đi đến kéo lấy cánh tay của nàng rồi làm nũng hỏi: “Ai chọc tức nương vậy ạ? Là phụ thân hay ca ca?”

Nguyễn Thị bị nàng chọc cười, một lát sau cười than một tiếng, giọng nói đầy vẻ bất lực:” Không liên quan đến phụ tử bọn họ, chẳng qua là….thôi vậy, ta cũng không quan tâm nổi.”

Đưởng Quân Dao càng lấy làm lạ, lập tức quăng cho Vãn Cầm đang đứng bên cạnh một ánh mắt thăm dò.

Vãn Cầm đã cảm thấy bất bình thay phu nhân nhà mình từ lâu, lúc này vừa thấy nàng nhìn mình thì nói ngay: “Còn không phải vì hôn sự của Đại cô nương ư! Trước đó phu nhân đã giúp Đại cô nương làm mối với một nhà, chính là vị công tử của một người họ hàng xa với gia đình của Uông phu nhân, bàn về gia thế, phẩm hạnh, tài học mọi thứ đều không chê vào đâu được, lúc đầu Đại phu nhân cũng đồng ý, vì thế phu nhân mới đứng ra chọn ngày lành để hai nhà gặp nhau, nào ngờ đến sáng sớm hôm nay Đại phu nhân đã hối hận, cuối cùng dẫn Đại cô nương đến phủ Trấn Viễn tướng quân chúc mứng!”

Rốt cuộc Đường Quân Dao đã biết xảy ra chuyện gì.

Lúc đầu Lý Thị không để tâm đến hôn sự của thứ trưởng nữ Đường Quân Nhu, cho nên mới để mặc thân mẫu của Đường Quân Nhu là Anh di nương cầu xin trước mặt Vương Thị, sau đó Vương Thị ra mặt nhờ Nguyễn Thị thay bà để ý gia đình phù hợp. Nguyễn Thị tính tình mềm mỏng, lại thật sự lo lắng cho hôn sự của mấy đứa nhỏ Đại phòng, vì thế cũng đồng ý  và dồn hết tâm sức giúp nàng ta thu xếp.

Nhưng không biết gần đây Lý Thị bị người nào thức tỉnh, khiến bà ta cảm thấy hôn sự của trưởng nữ vẫn có thể lợi dụng được, vì vậy lại thay đổi chủ ý. Hôm nay dẫn Đường Quân Nhu đến phủ Trấn Viễn tướng quân để chúc mừng Trấn Viễn tướng quân nạp thiếp, chủ ý của bà ta là muốn lợi dụng Đường Quân Nhu để bấu víu lên cành cao, về phần sau này Đường Quân Nhu làm thiếp hay làm thê cũng không hề nằm trong phạm vi suy nghĩ của bà ta.

Suy cho cùng sự kiện ở phủ Trấn Viễn tướng quân hôm nay sẽ chẳng có các thế gia phu nhân có thân phận cao quý tham gia.

Lòng tốt của Nguyễn Thị cứ thế mà trôi theo dòng nước, song nàng ấy cũng đau lòng vì Lý Thị đã chà đạp một đứa trẻ như thế, nhưng chỉ vì trở ngại thân phận nên không tiện nói gì, cuối cùng lại thành tức giận chính mình.

Nếu theo suy nghĩ của Đường Quân Dao, chuyện của Đại phòng thì kệ bọn họ làm ầm ĩ như nào cũng được, nhưng những lời này nàng không dám nói với Nguyễn Thị, để đỡ bị đối phương quở một trận.

Nàng chỉ có thể nói chêm chọc cười, pha trò để di chuyển sức chú ý của Nguyễn Thị, để nàng ấy không phiền lòng về chuyện của Đại phòng nữa; khi nhìn thấy nụ cười vừa bất lực vừa yêu chiều một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt của Nguyễn Thị, Hứa Quân Dao nũng nịu ôm cánh tay nàng ấy khoe mẽ một trận.

“Con đấy, thật sự càng lớn càng thích làm nũng, còn không bằng lúc nhỏ.” Nguyễn Thị giận dỗi gõ nhẹ lên trán nàng.

Nàng cứ thể mà giả ngu.

Mấy ngày liên tiếp, Ngôn Vũ không hề xuất hiện, nhưng Đường Quân Dao có thể cảm nhận được nàng ta không rời đi, đoán rằng con quỷ ngốc kia có lẽ đang suy nghĩ những lời nàng nói với nàng ta ở trên xe ngựa hôm đó.

Khoảng thời gian này nàng đưa đồ cho Hạ Thiệu Đình mấy lần, ví như có đợt nàng học làm bao cổ tay; có đợt Đường Hoài Miễn nhờ người giúp nàng tìm thuốc trị thương, tuy không phải đồ gì quá mức quý giá, nhưng mỗi lần nàng đều tốn rất nhiều công sức.

Đêm nay, trước khi nàng chuẩn bị ngủ thì cuối cùng Ngôn Vũ đã xuất hiện.

Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của nàng ta, Đường Quân Dao ngồi dựa vào thành giường, kéo chăn đặp lên người, trông có vẻ muốn cùng nàng ta nói chuyện: “Có phải ngươi có chuyện muốn hỏi ta không?”

Ngôn Vũ rối rắm nắm chặt khăn tay, một lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Dao Dao, người giống hệt ta trong mơ là ngươi sao?”

“Ngươi thấy sao?” Đường Quân Dao không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Ta nghĩ đó chính là ngươi, mặc dù ta không hiểu sao ngươi lại có dáng vẻ kia, nhưng ta vẫn cho rằng người đó chính là ngươi.” Ngôn vũ trả lời với vẻ ngờ vực.

Đường Quân Dao nhìn nàng ta nhưng không nói gì cả.

Ngôn Vũ bặm môi, nhìn ánh mắt có vẻ chần chừ của nàng, hồi lây sau mới thấp giọng hỏi: “Tại sao Dao Dao không cần Dự vương nữa? Dự vương tốt với ngươi như vậy, ta nhìn thấy hết rồi, trong mơ vào lúc ngươi không vui chính hắn đã dỗ ngươi vui vẻ; lúc ngươi bị bệnh, cũng chính hắn là người bón thuốc cho ngươi; ngươi bị người ta hại rơi xuống nước, vẫn là hắn nhảy xuống cứu ngươi.”

Nàng ta thì thào nói ra từng cảnh tượng mà bản thân đã thấy trong mơ, cho dù nàng ta không nghe thấy người trong mơ đang nói gì, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được hắn thật sự tốt với Dao Dao thông qua từng cử chỉ từng lời nói hành động.

“Nhưng mà lần này, tại sao ngươi không cần hắn nữa?” Sau cùng, nàng ta hỏi lại lần nữa với vẻ khó hiểu.

Đường Quân Dao im lặng nhìn nàng ta, nghe nàng ta nhẹ giọng nói hết những chuyện mà nàng đã trải qua ở đời trước, khi nàng ta lần thứ hai hỏi nàng ‘ vì sao không cần Dự vương nữa’, nàng thở dài một tiếng thật nhẹ, thậm chí bên môi còn khẽ cười.

“Đúng là một cô nương ngốc, tất cả đều là giả, những thứ tốt đẹp mà ngươi nhìn thấy toàn bộ là đều là giả! Ngươi chỉ nhìn thấy hắn đối xử với ta tốt, nhưng lại không nhìn thấy để được hắn đối xử tốt, ta đã phải tốn biết bao công sức, tính kế bao nhiêu người.”

“Hắn quả thực đối xử tốt với ta, nhưng đồng thời hắn cũng đối xử tốt với những người khác. Lòng tốt của hắn có thể chia thành rất nhiều phần, cái mà ta có được chẳng qua chỉ là một phần trong số ấy, có lẽ một phần này của ta được nhiều hơn người khác một chút, nhưng vẫn không hoàn chỉnh.

“Lòng tốt mà hắn cho, cũng là cho Dao Nhi, người mà hắn tự cho là hồn nhiên, lương thiện như Bạch Liên trong ao, chứ không phải cho một Hứa Quân Dao lòng dạ độc ác, bài trừ dị kỷ.(*)

(*) Bài trừ dị kỷ: Loại bỏ và trừ khử người hoặc nhóm người không cùng ý kiến, suy nghĩ hoặc không cùng phe phái với mình.

Người kia, tính tình ôn hòa hiền hậu, cũng thích ngây thơ diễm lệ, các cô nương coi hắn thành thứ duy nhất trên thế gian, nếu nàng đã muốn tranh giành sự sủng ái của hắn để sống yên trong cung thì đương nhiên phải đón ý hùa theo sở thích của hắn, lúc nào cũng đống vai nữ tử như vậy trước mặt hắn.

Về phần có thật lòng hay không? Có thể nàng đã từng, cũng có thể trước giờ chưa từng, ai biết chứ? Dẫu sao, diễn xuất cao siêu nhất trên đời này chính là lừa được cả bản thân mình.

Nàng đã từng không hiểu, nhưng sau khi trải qua lần ‘Bị buộc phải rời cung để dưỡng bệnh’, thì nàng đã hiểu ra tất cả. Có lẽ trước đó nàng còn có thứ ‘thật lòng’ xa xỉ kia; nhưng sau này đã không còn gì nữa.

Ngực Ngôn Vũ đột nhiên đau đớn, tựa như đồng cảm sâu sắc, nước mắt ‘ tách tách’ rơi xuống: ” Hắn đã từng làm tổn thương ngươi phải không? Đã từng khiến ngươi rất đau lòng đúng không?”

Đường Quân Dao thở dài, cầm khăn tay của nàng ta giúp nàng ta lau nước nước mắt: “Chưa nói tới tổn thương, càng không cần phải nói tới làm ta đau lòng, đó chẳng qua là vào những tình huống đặc thù, hắn đưa ra một lựa chọn bình thường mà lại hợp lí, còn ta cũng nhận thức rõ vị trí của bản thân cho nên sẽ không đau lòng.”

Nàng mắc  ‘bệnh nặng’, ngay cả thái y cũng không chẩn đoán ra nguyên do, còn hắn thì sắp đến ngày đăng cơ, đương nhiên không thể vì một thị thiếp bé nhỏ mà làm lỡ đại sự, cũng không tiện đưa nàng, một người ‘bệnh gần như không thể trị’ vào cung, cho nên mới để nàng ở ngoài cung dưỡng bệnh, việc này cũng chẳng có gì phải oán trách cả.

Mà nàng cũng vì một trận ‘bệnh’ đó mà có thể tránh được cuộc chiến chốn hậu cung sau những ngày đầu Dự vương lên ngôi, cũng để bản thân có thời gian ẩn núp và giành được cơ hội chiến thắng.

Đó thật sự là Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường! (*)

(*) Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.

Ngôn Vũ nghe xong lại khóc càng dữ dội hơn, vừa khóc vừa nói: “Thế, thế Đình ca có đối xử tốt với ngươi hơn Dự vương không?”

Đường Quân Dao giật mình, lập tức cười nói: “Ta không biết, nói chung sẽ như vậy!”

Ai biết được chuyện mai sau chứ? Nhưng mà có một điều chắc chắn, nếu chọn Hạ Thiệu Đình, nàng tốn bao nhiêu công sức thì chắc chắn sẽ nhận lại nhiều hơn so với Dự vương ở đời trước.

Ngôn Vũ khóc thút thút thít thít, cũng không biết nàng ta đã nghe lọt tai lời nàng chưa.

——–

Dự vương chòang tỉnh trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt trắng như tờ, ngực cũng quặn đau.

Một hồi lâu sau, cơn đau đớn kia mới từ từ khuây đi, hắn thở hổn hển, lau qua loa mồ hôi trên trán, ấn vào vùng ngực vẫn còn khiếp sợ của mình, dường như hắn vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn như bị kim đâm kia.

Ngay vừa rồi, hắn mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ hắn đang ôm một nữ tử đã chết và âm thầm rơi lệ, bất kể hắn có gọi thế nào, nữ tử kia cũng không hề đáp lại hắn một tiếng.

Hắn không nhớ rõ dung mạo của nữ tử kia, chỉ nhớ rằng mình đã ôm nàng trong ngực cùng với nỗi ân hận sâu sắc.

Hắn day nhẹ thái dương, ngồi dựa vào đầu giường rồi cố gắng xoa dịu những suy nghĩ hỗn loạn.

‘Lách tách’ tiếng bấc đèn cháy vang lên kéo hắn bừng tỉnh theo, ngay sau đó hắn lại nghe thấy âm thanh mơ hồ truyền lại, một chút lại một chút.

Hóa ra bây giờ đã là canh tư….

Hắn xoay người lại, đang định nằm xuống ngủ tiếp, lại bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, hắn ngước mắt nhìn lên thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ yếu xa lạ đang đứng bên cạnh giá đa bảo(**).

Hắn hoảng sợ, đang muốn quát hỏi ‘Ngươi là ai’, thì lại nhìn rõ diện mạo của đối phương, lúc đó hắn chẳng khác gì bị sét đánh, cả người bàng hoàng ngay tại chỗ.

Chính là nàng! Chính là dung mạo như vậy!

Nơi trống vắng trong tim hắn bỗng chốc được lấp đầy, hắn bất chấp sợ hãi, không kịp cả đi giày đã vội vội vàng vàng đi theo bóng dáng ấy: “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong phủ bản vương?”

Hắn vươn tay muốn chạm vào đối phương, nhưng lại chạm vào khoảng không, hắn chăm chú nhìn kĩ lại chỉ thấy trước mắt trống trơn không bóng người.

Hắn vẫn cố gắng đảo mắt tìm kiếm bốn phía, nhưng cả phòng ngoài bản thân hắn ra thì chẳng còn bóng người.

Hoạ Quyên gác ở gian ngoài nghe thấy tiếng động, vội khoác y bào đi vào: “Điện hạ ngủ dậy rồi sao? Có cần cái gì không ạ?”

Dự vương cố nén cảm giác thất vọng trong lòng, lắc đầu nói: “Không sao, nàng cứ ngủ tiếp đi!”

Đợi sau khi Họa Quyên lui xuống, hắn nằm trên giường trăn trọc, thật lâu mà vẫn không cách nào thiếp đi, thế nên  hắn đành ngồi dậy khoác áo, rồi đi đến trước thư án, nhấc bút nhúng mực, đoạn suy nghĩ một lúc, sau đó dựa vào trí nhớ và mong muốn ở sâu trong nội tâm, từng nét từng nét phác họa dung mạo của nữ tử trên trang giấy trắng như tuyết.

Mặt hạnh, lông mày như núi xa, đôi mắt trong sáng, mũi thẳng thanh tú, môi đỏ như đóa hoa mê người….

(*) Lông mày như núi xa: là lông màu đen nhánh, đậm cong. Giống câu trong Kiều vậy.

Thật lâu sau, hắn hạ bút xuống, ngắm nhìn nữ tử trong tranh cuối cùng hài lòng nở nụ cười.

Không tệ, chính là dung mạo này, người kia nên có diện mạo thế này. Chỉ là….trên thế gian thật sự tồn tại nữ tử có diện mạo này sao? Mặt hắn trở nên mờ mịt.

Sáng sớm ngày hôm sau, nội thị đến giúp hắn dọn dẹp sách vở nhìn thấy bức họa hắn chưa kịp cất đi, hắn ta cười nói: “Bức này tranh này điện hạ vẽ đẹp hơn nhiều so với bức mấy hôm trước nô tài trông thấy.”

Dự vương đang được Họa Quyên hầu hạ thay quần áo, nghe hắn nói thế thì lòng chợt căng lên, vội hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cũng từng thấy nữ tử trong tranh?”

“Chỉ thấy qua tranh thôi ạ, nữ tử trên bức tranh đó rất giống nữ tử trong bức tranh này của điện hạ.” Nội thị nghĩ một lát rồi trả lời.

“Ngươi thấy bức tranh đó ở đâu? Hiện giờ bức tranh đó ở nơi nào? Ngươi tìm về đây để bản vương xem xem.”

“Nó ở trong một phường vẽ nhỏ, bức tranh đó đã được vẽ nhiều năm rồi, họa sĩ cũng không phải bậc thầy có tiếng tăm gì, cho nên chủ tiệm vứt nó ở trong xó, mấy ngày trước nô tài ra ngoài làm việc nên mới tình cờ nhìn thấy. Nếu điện hạ muốn nó, nô tài sẽ đi tìm nó về.”

Bây giờ, Đường Quân Dao đang soi gương để trang điểm, Ngôn Vũ đứng bên cạnh nàng, hai tay buông thõng thành thật nói: “Dao Dao, đêm qua ta lại đến phủ Dự vương.”

“Đi đến đó làm gì? Lại mơ thấy cảnh tượng gì nên muốn đến chứng thực à?” Đường Quân Dao nâng hoa lụa trên tóc, thuận miệng hỏi.

“Vốn ta định đến đó mắng hắn một trận, nhưng lại thấy hắn hình như vừa mơ thấy ác mộng, đang rất khó chịu nên đành tha cho hắn. Nhưng mà ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không đi nữa đâu.” Ngôn Vũ làm bộ tức giận, sau đó nhanh chóng vui vẻ bồi thêm một câu: “Bọn hắn chẳng có gì tốt đẹp, thế nên sau này chúng ta ở với nhau đi!”

Đường Quân Dao liếc nàng ta một cái, thấy nàng ta lại trở về với vẻ ngoài ngốc nghếch, khờ khạo, thì thấy buồn cười, cố ý nói: Thế đâu có được, sau này ta phải ở cùng Đình ca, ta còn phải sinh cho huynh ấy rất nhiều rất nhiều con, tạo nên một gia đình rất lớn rất lớn.

Nàng vừa nói trong lòng, vừa đi ra ngoài.

Ngôn Vũ lập tức không bằng lòng đuổi theo: “Dao Dao chớ có xung động, bây giờ ngươi vẫn còn nhỏ mà! Nói không chừng tương lai còn xuất hiện người tốt hơn Đình ca ….”

“Đình ca là người tốt nhất trên đời rồi, không có ai tốt hơn huynh ấy nữa đâu, ta nhìn trúng huynh ấy rồi, nhất định phải là huynh ấy!” Đường Quân Dao cố ý chọc giận nàng ta, không ngờ rằng Đường Hoài Châu đúng lúc đang đi tới, hắn đã nghe thấy hết những lời nàng vừa nói.

Huynh muội hai người trợn mắt nhìn nhau, mặt Đường Hoài Châu như thấy quỷ, sau một lúc lâu mới đồng tình nói: “Đình ca cũng quá là xui xẻo, thế mà để nữ ma vương muội nhìn trúng.”

Sau đó chợt bừng tỉnh: “Lần đó bảo sao muội lại đối xử với huynh ấy dịu dàng săn sóc như thế, hóa ra là có chủ ý này!”

Dầu da mặt Đường Quân Dao có dày đến đâu, cũng hơi mắc cỡ khi bị huynh trưởng nghe thấy những lời nàng nói, nhưng khi nghe thấy lời hắn nói kế tiếp, nàng lại trở nên thản nhiên, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động.

Tuy nói đời này nàng hạ quyết tâm phải quấn lấy Hạ Thiệu Đình, nhưng hiện giờ hắn có địa vị cao, công việc bề bộn. Còn nàng là nữ tử nội trạch, cũng khó tìm được nhiều cơ hội gần gũi với hắn, nếu như có được sự trợ giúp của Đường Hoài Châu thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, nàng cười hi hi tiến lên, giọng nói tràn đầy cám dỗ: “Ca ca, phụ thân và mẫu thân giúp huynh nhìn trúng tỷ tỷ Vi gia, huynh biết hay chưa? Huynh có muốn lén lút gặp Vi gia tỷ tỷ kia để xem tỷ ấy thế nào không? Tốt tính hay không? Có dễ chung sống hay không? Nếu huynh muốn muội có thể giúp huynh đấy!”

Đời trước, Đường Hoài Châu cũng lấy Vi Ánh Trúc, nữ nhi của Đại học sĩ Vi Lương, Đường Quân Dao không có ấn tượng sâu sắc với Vi Ánh Trúc, chỉ nhớ đây là một phu nhân trầm tĩnh, quy quỷ và không thích nói chuyện. Nhưng mà đời trước đa số quý phu nhân trong triều ở trước mặt nàng đều như vậy, nên cũng chẳng có gì lạ.

Đường Hoài Châu muốn làm bộ không để ý, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại phiếm đỏ, lỗ tai tự giác vểnh lên nghe ngóng đã bán đứng nội tâm của hắn, làm Đường Quân dao thấy mà cười thầm một trận.

Làm gì có thiếu niên nào không mơ mộng chuyện tình yêu? Nào có thiếu niên nào không tò mò về thê tử tương lai của mình? Tiểu Đường đại nhân cũng không phải ngoại lệ.

Quả nhiên, tiểu Đường đại nhân tương lai hẵng giọng, giả vờ không để ý nói: “Đợi lát nữa huynh hẹn Đình ca và một người bạn đến núi Kinh Giao Đồng thưởng phong.”(*)

(*) Cây phong mùa lá rụng.

“Tốt lắm, ca ca là công tử của nhà Thượng thư, ra ngoài không thể thiếu gã sai vặt theo hầu được.” Mặt mày Đường Quân Dao cong cong.

“Đúng là như vậy!” Đường Hoài Châu nghiêm túc tiếp lời, hai huynh muội nở một nụ cười tâm chiếu bất tuyên.(*)

(*)Tâm chiếu bất tuyên: trong lòng đã rõ nhưng không nói ra; lòng đã hiểu lòng.

Lại nói về Hạ Thiệu Đình đúng hẹn đến núi Kinh Giao Đồng, hắn không nhịn được mà đưa mắt nhìn gã sai vặt luôn cúi gằm mặt bên cạnh Đường Hoài Châu, luôn cảm thấy hắn ta trông rất quen mắt.

Cho đến khi gã sai vặt tiến lên dâng trà, chớp mắt tinh nghịch với hắn, lúc này hắn mới bừng tỉnh, buồn cười không thôi, đoạn bất lực nói với bạn tốt: “Đệ lại thuận theo muội ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play