“Đây là nha đầu Quân Dao đấy hả? Mấy năm không gặp mà đã thành đại cô nương rồi đấy! Trông rất có phong thái của thiên kim tiểu thư nhà quan, đúng là không giống với người khác.” Hứa Quân Dao vừa vào phòng của Vương Thị thì đã bị một người phụ nữ lạ mặt kéo tay.

Nàng cười dè dặt, nhanh chóng rụt tay lại và nhìn Nguyễn Thị bằng ánh mắt dò hỏi.

Nguyễn Thị mỉm cười, nói: “Đây là thím họ, Trần gia của con.”

Thím họ Trần gia? Hứa Quân Dao suy nghĩ, hóa ra người phụ nữ này là con dâu của Tiền Thị, họ hàng của bên Đại phòng, theo nàng nhớ thì hình như nhà mẹ đẻ của nàng ta họ Giang.

“Nhiều năm không gặp, tiểu nha đầu làm sao mà nhớ được chứ.” Lúc này Tiền Thị cũng cười nói.

Hứa Quân Dao thoáng nhíu mày.

Nhiều năm không gặp, bà ta đã bớt huênh hoang đi rất nhiều. Nhớ năm đó, mỗi lần nàng thấy bà ta thì lần nào bà ta cũng chỉ gà mắng chó, chưa bao giờ thấy bà ta hòa nhã với Tam phòng bọn nàng cả.

Nàng nhìn một nữ nử trẻ tuổi lạ mặt đang ngồi bên cạnh Tiền Thị, Nguyễn Thị nhìn ra hoài nghi của nàng bèn cười nói: “Đây là cô họ Ngưng Trinh Trần gia.”

Hứa Quân Dao hiểu ra, xem ra đây chính là nữ nhi nhỏ tuổi của Tiền Thị. Mấy năm trước, nàng nghe nói Tiền Thị từng lão bạng sanh châu(*), sinh ra được một cô con gái, vì thế tuổi của nữ tử này và huynh trưởng nàng ta chênh nhau khá nhiều, chẳng qua là nàng không có cơ hội gặp mặt mà thôi.

(*) Lão bạng sanh châu: già rồi còn đẻ, văn vẻ hơn thì là đẻ lúc tuổi già.

Hứa Quân Dao thấy ấn đường của vị cô họ này có vài phần kiêu ngạo, nhưng có lẽ đã từng chịu thiệt thòi gì đó nên đã bắt đầu học được cách khiêm tốn.

Hứa Quân Dao luôn cho rằng, kiêu ngạo không phải chuyện gì xấu, sợ là sợ cái kiểu cố tình bành trướng thói kiêu ngạo ấy thành tự phụ, ví dụ như Đường Hoài Hưng của Đại phòng chẳng hạn.

Thằng nhóc đấy quả thực có chút tài học, ngay cả lão già thối hay xoi mói người khác cũng phải khen ngợi hắn.  Nhưng mà Hứa Quân Dao không thích cái thái độ không coi ai ra gì của hắn, hoặc có thể là do hắn đã chịu nhiều thiệt thòi trên tay nàng lúc nhỏ, nên khá kiêng dè nàng. Hơn nữa hai bên cũng đã lớn dần, cho nên mấy năm này hai người luôn chung sống yên ổn với nhau.

Đương nhiên, cái gọi là chung sống yên ổn chẳng qua chỉ là hai bên đều coi như không nhìn thấy đối phương.

Lâm Thị cũng cười vẫy nàng đến bên cạnh mình, kéo nàng lại hỏi han vài câu, ấn tượng của Hứa Quân Dao về nàng ấy cũng không tồi, nàng giả vờ nhu thuận hỏi gì đáp nấy, thấy Tiền Thị và Giang Thị cũng bắt đầu nói chêm vào, trong lòng nàng không kiên nhẫn nên nhanh chóng tìm một cái cớ rồi quay về phòng.

Nguyễn Thị biết tình tình của nữ nhi, nàng nở nụ cười bất lực và vội vàng dàn xếp.

Nay không bằng xưa, hôm nay cả nhà Trần gia đến Đường phủ là để tìm nơi nương tựa, mà Đường phủ có đủ khả năng sống trong kinh thành đều dựa vào một mình Đường Tùng Niên, thế nên không ai dám thể hiện sự bất mãn ra mặt với người của Tam phòng.

Giang Thị là người khéo léo, biết đẩy đưa; nàng ta thuận theo lời nói của Nguyễn Thị mà khen Hứa Quân Dao đến nỗi Nguyễn Thị vừa  chột dạ vừa vui vẻ.

“Ơ? Tam muội muội là tiểu cô nương xinh đẹp kia ư? Ta biết ngay mà, Tam muội muội khi lớn nhất định sẽ càng ngày càng đẹp, trên đời này không có tiểu cô nương nào đẹp hơn muội ấy cả.” Nàng đang đi ra khỏi viện của Vương Thị thì gặp ngay Châu ca đang dẫn theo một thiếu niên có khuôn mặt khá giống với Lâm Thị đi tới.

Thiếu niên miệng ngọt như bôi mật, Hứa Quân Dao không thể nhịn được cười trước lời nói của hắn.

Châu ca tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, mắng: “Miệng lưỡi trơn tru!”

Miễn ca không giận mà cười hi hi, hắn biến ra một cái túi thơm được gia công tinh xảo rồi đưa nó tới trước mặt Hứa Quân Dao, đoạn nháy mắt, ra vẻ thần bí nói: “Tam muội muội, cho muội cái này nè. Đây là quà mà ta lén lút chuẩn bị cho muội đấy, người khác còn lâu mới có nha.”

Người khác mà hắn đang ám chỉ chính là hai tỷ muội Đường Quân Du và Đường Quân Nhu của Đại phòng.

“Đây là thứ gì vậy?” Hứa Quân Dao tò mò cầm lấy, nàng mở ra nhìn thì thấy bên trong không phải hương liệu thảo dược, mà là một viên dạ minh châu to bằng nắm tay đưa bé mới sinh, Hứa Quân Dao thích đến mức không muốn buông tay, bàn tay không ngừng lật lên lật xuống.

“Một viên dạ minh châu to như này, huynh lấy ở đâu vậy?” Châu ca kinh ngạc hỏi.

“Năm trước ta cùng phụ thân đi theo thương đội mấy chuyến nên có được nó. Yên tâm yên tâm, đồ có nguồn gốc không rõ ràng ta không dám tặng cho Tam muội muội đâu.” Miễn ca nhìn hắn cam đoan, sau đó lại cười hỏi Hứa Quân Dao: “Tam muội có thích không?”

“Thích chứ, viên minh châu to thế này mà đặt trong phòng thì đêm đến không cần phải thắp đèn nữa.” Hứa Quân Dao sao có thể không thích cho được.

Kể từ khi Ngôn Vũ ngốc nghếch đi theo bên người, nàng đã quen với việc ban đêm thắp đèn trong phòng khi đi ngủ, nay có viên dạ minh châu thì sẽ thuận tiện hơn.

Miễn ca cười tít mắt khi thấy nàng thích, hắn hỏi: “Nếu muội đã thích,  vậy thì gọi Tam ca ca đi.”

Hứa Quân Dao gọi ngay không chút do dự: “Tam ca ca!”

Ngay cả lão già thối mà nàng cũng gọi là cha bao nhiêu năm rồi, bây giờ gọi thêm một tiếng Tam ca ca thì có tính là gì.

Miễn ca vui đến nỗi cười không khép được mồm, còn Châu ca tức giận nói: “Muội ấy vốn nên gọi huynh là Tam ca, thế mà huynh vẫn muốn dỗ dành muội ấy lại còn tặng muội ấy một món quà giá trị như vậy.”

“Không đáng là bao, đồ ta kiếm được, ta thích cho ai thì cho.” Miễn ca ngẩng đầu nói một cách tự hào.

Đường Chương Niên quả thực là một thương nhân giỏi,  thêm nữa, mấy năm nay không có Đường Bách Niên xoi mói sai khiến hắn một cách bừa bãi, lại còn có một phần quan hệ mà Đường Tùng Niên để lại trước khi lên kinh, vì thế hắn lấy hết can đảm đi làm. Ấy thế mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã tích lũy được không ít tài sản, thậm chí giá trị sản nghiệp mà Đường Tùng Niên giao cho hắn cũng tăng lên gấp đôi.

Tiền đã đầy túi thì đương nhiên cũng phải quan tâm đến việc ‘làm rạng rỡ tổ tông’. Lúc này, điều có thể làm rạng rỡ tổ tông chính là chăm chỉ đọc sách để tương lai gặt hái được công danh trên trường thi, bất kể thế nào cũng phải làm cho Nhị phòng có thêm mùi vị của văn nhân.   

Nguyện vọng này của Nhị phòng đương nhiên rơi xuống người Đường Hoài Miễn. Lần này Lâm Thị dẫn theo nhi tử lên kinh, một phần vì muốn đổi một môi trường đọc sách tốt hơn cho nhi tử, nhân tiện hy vọng có thể nhờ cậy quan hệ của Đường Tùng Niên để tìm tiên sinh tốt cho nhi tử, hoặc là tìm một số thư viện tốt.

“Tam ca, các huynh và đám người Trần Thị hẹn nhau cùng lên kinh à?” Hứa Quân Dao thuận miệng hỏi.

“Xùy, chúng ta làm sao với tới Trần gia bọn họ, nào dám hẹn bọn hạ chứ! Chúng ta gặp nhau trên đường vào kinh, nhà ta khởi hành từ phủ Hà An, bởi vì đi đường thủy nên hơi chậm. Mặc dù một nhà bọn họ khởi hành sau, nhưng lại đi đường bộ, cho nên mới gặp nhau.” Miễn ca bĩu môi.

Lát sau hắn ngó trái ngó phải, thấy xung quanh không có người mới vẫy tay gọi hai huynh muội Châu ca, ý bảo bọn họ lại gần một chút.

“Các ngươi có biết vì sao bọn họ muốn vào kinh nương nhờ bác cả không?” Hắn ra vẻ thần bí hỏi.

“Có gì mau nói!” Châu ca tức giận trợn mắt.

“Tính tình vừa nóng nảy vừa hung dữ, tiểu Tứ đệ không đáng yêu như hồi bé nữa rồi.” Miễn ca nhìn em họ với ánh mắt tiếc nuối, sau đó nhận lại một cái nhìn hầm hầm của đối phương, hắn vội giơ tay xin hàng, nói: “Nghe nói ở thành Ung Châu bọn họ đắc tội với ai đó, nếu không đi e rằng sẽ mất mạng như chơi, cho nên cả nhà bọn họ mới đến đây nương tựa.”

“Đắc tội người nào?” Hứa Quân Dao tò mò hỏi.

“Cài này thì ta cũng không rõ nữa, vốn nhà bọn ta không qua lại cùng nhà bọn họ, song ta lúc nào cũng theo phụ thân đi khắp trời nam đất bắc, hơi đâu mà để ý chuyện nhà bọn họ chứ. Nương ta cả ngày không ra khỏi cửa, lúc ta với cha ta không ở nhà, nàng hầu như không gặp người ngoài, nên cũng chẳng hóng được chuyện gì.”

Hứa Quân Dao rơi vào trầm tư. Hèn chi Tiền Thị và con dâu của bà ta lại trở nên khách sao như vậy. Hóa ra là vì nguyên nhân này.

Lần này, Nhị phòng chỉ có hai mẹ con Lâm Thị và Miễn ca đến, Đường Chương Niên không thể đi được vì còn phải ở lại phủ Hà An để làm ăn, cho nên hắn để phu nhân Lâm Thị đưa nhi tử lên kinh, cũng là để chăm coi nhi tử học tập và gặp hái công danh.

Cả nhà Trần Thị đến đây vì muốn tìm chốn nương tựa, Trần Quảng Lễ đưa mẫu thân Tiền Thị, thê tử Giang Thị, nhi tử Trần Triệu Dũng và muội muội ruột Trần Ngưng Trinh đến nhờ cậy huynh đệ Đường Bách Niên.

Hứa Quân Dao không thích cả nhà Đường Bách Niên, cũng không thích cả Trần gia. Miễn là bọn họ không chọc đến nàng, thì nàng vẫn sẽ khách khí với bọn họ.

May mà bây giờ Tiền Thị cũng biết nàng là thư đồng của công chúa, Hứa Quân Dao đã là người mà các nàng không thể chọc vào từ lâu, không những không dám chọc vào, mà còn tìm cách để làm thân.

Còn Trần Ngưng Trinh, nàng ta cứ cách dăm ba bữa lại lấy cớ đến Tam phòng tìm Nguyễn Thị, lúc thì nói chuyện với Nguyễn Thị, lúc thì tìm Nguyễn Thị thêu thùa may vá. Nguyễn Thị tính tình hiền lành, trên cơ bản ai đến nàng đều không từ chối, cho nên Trần Ngưng Trinh tận lực lấy lòng, trong thời gian thường xuyên qua lại hai người đã dần dần trở nên thân thiết.

Còn có Giang Thị khôn khéo, Hứa Quân Dao cũng gặp nàng ta mấy lần ở trong phòng Nguyễn Thị, mỗi lần Giang Thị gặp nàng đều khen lấy khen để, nàng ta khen nàng lên trời dưới đất, mỗi câu nói còn không quên phụ họa, Ngôn Vũ thỉnh thoảng bay ra nghe được còn phải tấm tắc khen ngợi, song cũng khiến cho Hứa Quân Dao âm thầm tặc lưỡi.

Người thành tinh quả nhiên là người thành tinh, mồm miệng của Trần Ngưng Trinh mà đem so với mồm miệng khéo léo của Giang Thị thì hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.

Tuy nhiên, sau đó nàng dần hiểu tại sao Trần Ngưng Trinh lại lấy lòng Nguyễn Thị, hóa ra Tiền Thị đưa nàng ta vào kinh với ý định để nàng ta gả cho một gia đình nào đó ở Kinh Thành, phỏng chừng mong muốn của nàng ta là nữ nhi có thể gả cao, vì thế, để làm được điều này thì đòi hỏi phải có sự trợ giúp của Nguyễn Thị – Thị lang phu nhân.

Hứa Quân Dao không hề quan tâm cả nhà Tiền Thị có ý định gì, mấy ngày nay nàng đang ở trong phủ tìm một thị nữ thích hợp, những hạ nhân trong phủ có tin tức nhanh nhạy, có người tìm cách xuất hiện trước mặt nàng, có người tìm đến Bích Văn để đi cửa sau, thủ đoạn đầy rẫy, Hứa Quân Dao thấy mà không ngừng bất lực.

Bởi vì bên cạnh nàng còn có nữ quỷ Ngôn Vũ một tấc không rời, nên nàng không muốn chọn một thị nữ quá thông minh đi theo, chỉ cần đối phương trung thành hết mực, thông minh hay không chỉ là thứ yếu.

Ngày hôm đó, nàng ở trong phòng vẽ nửa canh giờ, sau đó ngắm nghía một hồi mới gật đầu hài lòng.

“Có đẹp không?” Nàng thuận miệng hỏi Ngôn Vũ đang ngồi ôm má bên cạnh.

“Đẹp lắm, đẹp lắm, không còn cái nào đẹp hơn nữa đâu.” Chuyên gia tâng bốc Ngôn Vũ nể mặt trả lời.

Hứa Quân Dao khẽ cười, nàng đặt bức tranh sang một bên, xoa bóp cánh tay một lát rồi dẫn Ngôn Vũ đến vườn hoa tản bộ.

Một người một quỷ thong thả đi trên con đường lát đá xanh trong vườn, Hứa Quân Dao chợt cảm thấy đói, đúng lúc nhìn thấy một nha đầu có gương mặt tròn đang bê hộp thức ăn đi qua, nàng lập tức vẫy tay gọi nàng ta đến.

Nha đầu đó dường như hơi do dự, nhưng sau cùng vẫn bước chậm rì rì đến.

“Ngươi đang xách cái gì vậy? Đưa đến cho ai?” Khi thị nữ vừa đến gần, Hứa Quân Dao đã cất tiếng hỏi.

“Trong này là bánh, nô tỳ mang đến cho Tam cô nương ạ.” Nha đầu thành thật trả lời.

Hứa Quân Dao nghĩ nghĩ, mọi ngày vào lúc này Bích Văn đều chuẩn bị bánh cho nàng ăn, vì thế nàng nói: “Ngươi đặt nó trong đình đi, chút nữa ta ăn.”

“Không được đâu, thím nói cần phải đưa đến phòng của Tam cô nương và giao cho Thanh Hà cô cô ạ.” Ai ngờ nha đầu này lại một mực từ chối.

Thanh Hà chính là nhị đẳng nha đầu trong phòng Hứa Quân Dao, bình thường khi Bích Văn không ở hoặc có việc bận quấn thân thì nàng ấy sẽ hỗ trợ thu dọn gian phòng.

Hứa Quân Dao vô cùng nhạc nhiên: “Ngươi biết ta là ai không?”

“Tiểu thư là Tam cô nương ạ.”

Hứa Quân Dao lấy làm lạ: “Ta là Tam cô nương, đồ cũng là mang đến cho ta, bây giờ ta thích dùng nó trong đình không được sao?”

“Thím nói phải đưa nó đến phòng của Tam cô nường và giao cho Thanh Hà cô cô ạ.” Nha đầu kia nhắc lại một cách lúng túng, song chỉ đơn giản là nói lại mà không hề có ý định nhượng bộ.

Vốn Ngôn Vũ đang tò mò quan sát nàng ta, nghe vậy cười khanh khách: “Ngươi ngốc quá đi, ngốc chết mất!”

Lúc trước vẫn luôn là Hứa Quân Dao mắng nàng ngốc, lúc này cuối cùng nàng cũng có cơ hội mắng người khác ngốc rồi, cái cảm giác này….cũng đã ra phết.

Hứa Quân Dao chợt hiểu ra: Hóa ra là một cô nương ngốc nghếch thụ đông, chỉ ghi nhớ những lời dặn dò của thím là phải mang đồ giao cho Thanh Hà cô cô, cho dù cuối cùng đồ ấy cũng được Thanh Hà đưa cho mình, nhưng cái đầu thiếu linh hoạt của cô nương ngốc này lại không hiểu được điều ấy, chỉ biết nghe lời thím là phải đưa đồ này cho Thanh Hà cô cô mà thôi, bất kể ai cũng không đưa.

Nàng cảm thấy có chút buồn cười, đoạn cười khanh khách nói: “Tốt lắm, vừa đúng lúc ta cũng phải về phòng, chúng ta đi cùng nhau vậy!”

Nha đầu thấy nàng không tức giận mà còn cười tít mắt, hơn nữa không hề chửi mình ngu giống những người khác, nàng ta nở một nụ cười ngây ngô tràn đầy cảm kích.

Hứa Quân Dao vừa đi vừa hỏi: “Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Bây giờ đang làm người hầu ở đâu?”

“Ta tên là Hàm Nựu, mười ba tuổi, bây giờ đang làm giúp việc cho thím ở sau bếp.” Nha đầu thành thật biết gì nói nấy.

Hứa Quân Dao ‘hì hì’ phì cười ra tiếng.

Cái tên này đặt vô cùng thích hợp,

Ngôn Vũ lại cười khanh khách một trận: “Hàm Nựu, Hàm Nựu,….”

(*) Hàm Nựu: Cô bé ngốc nghếch.

Chỉ trong thời gian chưa đến một khắc ngắn ngủi, Hứa Quân Dao đã hỏi rõ ràng lai lịch của Hàm Nựu.

Hóa ra, người thím mà Hàm Nựu luôn mồm nhắc đến không phải thím ruột, mà là thím hàng xóm tốt bụng.  Nàng ta thấy gia đình nàng không còn ai, hơn nữa một đứa trẻ ngốc nghếch khờ dại như Hàm Nựu rất dễ bị người khác ức hiếp, vì thế mới nảy sinh lòng trắc ẩn và cầu xin sự cho phép của Hạ ma ma bên cạnh Vương Thị, sau khi có được sự đồng ý nàng ta đưa Hàm nha đầu vào Đường phủ, xem như là cho nàng một chốn nương thân.

Trong lúc nói chuyện, hai người một quỷ quay lại phòng của Hứa Quân Dao.

Thanh Hà thấy cô nương về liền chạy ra đón, khi được nghe kể Hàm Nựu một mực đưa bánh cho nàng mà nhất quyết không đưa cho Tam cô nương, sắc mặt Thanh Hà thay đổi, rồi gõ mạnh lên đầu Hàm Nựu và quở: “Đúng là nha đầu ngốc, vốn dĩ đây là đồ mang cho Tam cô nương, nếu Tam cô nương đã muốn dùng, tại sao ngươi lại không cho hả? Còn làm phiền Tam cô nương tự mình đi một chuyến nữa chứ!”

Hàm Nựu cúi gằm đầu không dám nói lại một câu, cũng không dám trốn tránh, xem ra bình thường toàn bị người ta đối xử như vậy.

“Được rồi, nàng làm như thế cũng không sai, đồ này vốn là nàng vốn phụng mệnh đưa tới cho ngươi, thế nên dù thế nào cũng không thể giao cho người khác.”

Thanh Hà cũng đồng ý và rút tay về.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của thím giao cho, Hàm Nựu cũng không ở lại lâu, đoạn xách chiếc hộp đã trống không rời đi, Hứa Quân Dao nhìn theo bóng lưng của nàng và nét mặt trầm tư.

Nha đầu nàng muốn chẳng phải người  không thông minh nhưng khá trung thành như này sao?

Sau khi tin tức Tam cô nương có tiền đồ nhất trong phủ chọn trúng Hàm nha đầu ngốc của phòng bếp truyền ra, mọi người không dám tin những điều mình vừa nghe thấy. Ai cũng biết nha đầu ngốc kia đầu óc thụ động không linh hoạt, mặc dù làm việc miễn cưỡng gọi là nhanh nhẹn, nhưng mồm miệng thật sự rất ngốc, nhìn ngang nhìn dọc thế nào đều không thích hợp làm người được chọn. Sao Tam chô nương lại chọn trúng nàng ta chứ?

Nhưng cho dù bọn họ có không cam lòng hay không phục thế nào, thì vẫn phải nhìn Hàm Nựu một bước lên trời,  nhìn nàng ta chuyển thẳng đến nhà trên, chính thức trở thành nhất đẳng nha đầu bên cạnh Tam cô nương.

Khi Nguyễn Thị nhìn thấy Hàm Nữu, nàng cũng rất lo nữ nhi chọn trúng một nha đầu không tốt, nhưng Hứa Quân Dao cứ khăng khăng chọn nên nàng cũng đành thôi. Sau vài ngày quan sát, mặc dù nha đầu ngốc kia ăn nói vụng về, đầu óc cũng không linh hoạt nhưng được cái tay chân khá nhanh nhẹn, việc nào được giao cũng làm đâu ra đấy thậm chỉ còn làm rất tốt, nên Nguyễn Thị cũng dần dần yên tâm.

“Nhưng cái tên Hàm Nựu này nên đổi đi, nghe thế nào cũng thấy không thích hợp.” Nàng ôm nữ nhi lại rồi dặn dò.

Hứa Quân Dao dựa vào bờ vai của nàng, làm biếng nói: “Con chọn tên khác cho nàng ấy rồi ạ, gọi là ‘ Thuần’, lại bởi vì nàng ấy vốn họ Lam, nên gọi là Lam Thuần.”

“Lam Thuần, Lam Thuần….Cái tên này con đặt hay lắm, nghe thuận tai hơn cái tên Hàm Nựu kia nhiều.” Nguyễn Thị lẩm nhẩm mấy lần, cũng cảm thấy cái tên này cũng rất tốt.

“Đấy là điều hiển nhiên, Dao Dao là đỉnh nhất mà!” Chuyên gia tung hứng Ngôn Vũ lại hiện ra và nói với vẻ mặt tự hào.

Mà cũng chính lúc này, căn nhà mà Thiên Hi đế ban cho tân nhiệm Định Viễn tướng quân Hạ Thiệu Đình cũng đã được chọn xong, phủ của Hạ Thiệu Đình chỉ cách Đường phủ nửa con phố, sau khi nghe được tin này Hứa Quân Dao vui sướng ngất ngây.

Từ sau ngày gặp nhau ở trong cung, nàng vẫn mãi không có cơ hội gặp thiếu niên tướng quân, mà Hạ Thiệu Đình dạo gần đây cũng rất bận, Thiên Hi đế thường xuyên kiểm tra binh pháp của hắn, còn đặc biệt mời thầy đến dạy võ toàn diện cho hắn, thay đổi hoàn toàn cách đánh liều mạng trên chiến trường của hắn.

Hạ Thiệu Đình chịu đựng tất cả mà không rên lên tiếng nào.

“Bệ hạ coi hắn như đệ tử thân truyền rồi!”  Những triều thần thông minh ắt nhận ra được điều này, không khỏi thở dài cảm thán.

Có thể được đương kim Thánh thượng đích thân giảng dạy binh pháp, vị Định Viễn tướng quân trẻ tuổi này đúng là có phước phần của tổ tiên phù hộ cho, song cũng thấy rõ được tài năng thiên phú của chàng thiếu niên này, nếu không sẽ không thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ.

Ai nấy cũng âm thầm ghen tị và ngưỡng mộ nhà họ Hạ có thể sinh được một nhi tử xuất sắc đến vậy, về nhà nhìn thấy mấy thằng con ‘không nên thân’ của mình chỉ hận không thể nhét vào bụng phu nhân để sinh lại lần nữa.

Thế là, gần đây ở Kinh thành nổi lên một làn sóng học tập, ngay cả ‘đám ăn chơi trác táng’ vốn ngày thường có thể nhàn tản đi dạo chơi khắp nơi, chỉ cần không gây chuyện cho phụ thân thì về cơ bản sẽ không ai quan tâm bọn họ làm gì, nhưng nay đám đó đều bị nhốt ở trong phủ, ‘ nghiêm túc và thành thật’ cầm sách học bài.

Đương nhiên, đối với Đỗ Thành Trung mà nói, đến cả cơ hội nhét ‘thằng con bất tài’ kia vào bụng phu nhân mình để sinh lại cũng không có.

Lúc này, Đỗ Thành Trung  lơ đễnh nghe Vân Thị nói về những sính lễ cần chuẩn bị để đưa cho con dâu tương lai, thỉnh thoảng hắn trả lời qua loa vài câu lấy lệ, nhưng thực ra tâm chí đã bay về phía tòa nhà nơi hắn sắp xếp cho Lăng Tương ở từ lâu,  trong đầu âm thầm tính thời gian.

Không biết trong bụng Lăng Tương lần này có tin gì hay không, theo lý hắn đan

g tuổi tráng niên, Lăng Tương lại còn trẻ tuổi, hai người muốn có con nhất định không phải chuyện gì khó mới đúng,

“…..Thiếp nghĩ rồi, con dâu sinh đứa đầu tiên sẽ để thằng bé theo họ Đỗ, ý chàng thế nào?” Vân Thị thăm dò.

Đỗ Thành Trung cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vừa nghe những lời nàng nói môi mỏng đã mím lại.

Có phải nàng ấy muốn để lại toàn bộ của cải mà hắn liều mạng hơn nửa đời người cho máu mủ của chồng trước không? Thế hắn được cái gì?

Hắn lập tức bật dậy, vứt lại câu ‘trong doanh còn có việc’ đoạn quay đâu rời đi.

Vân Thị ngạc nhiên, bọn họ đã là phu thê nhiều năm, làm sao nàng không biết hắn đang không vui, chỉ là nàng không hiểu mình đã chọc giận hắn chỗ nào? Rõ ràng nàng đang làm chuyện tốt mà.

Vân Thị nhíu mày, nhớ lại trong khoảng thời gian hai người chung sống, sau đó kinh ngạc phát hiện phu quân gần đây càng ngày càng bận rộn ‘công sự’, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít, số lần phu thê thân mật có thể đếm được bằng mười đầu ngón tay.

Nàng dĩ nhiên không hoài nghi phu quân sẽ có người khác, dù sao năm đó vì một câu thăm dò của mình, ngay cả những thiếp thất lẫn thông phòng đã hoài cốt nhục của hắn cũng bị hắn đuổi đi sạch sẽ, sau đó hắn còn đối xử rất tốt với nhi tử của nàng và chồng trước, coi thằng bé như con ruột, sau này bọn họ có nữ nhi, con bé cũng được hắn yêu thương như trân bảo.

Nam nhân như vậy, làm sao nàng có thể nghi ngờ hắn sẽ phản bội mình.

Có lẽ gần đây thật sự rất bận. Nàng an ủi chính mình như vậy.

Phùng Duy Lượng nhíu mày nhìn nghĩa phụ đang vội vàng ra ngoài, chợt nhớ đến không lâu trước đấy hắn từng tình cờ bắt gặp Đỗ Thành Trung uống rượu trên thuyền hoa, lòng hơi xao động.

Chẳng lẽ phụ thân nuôi người ở bên ngoài sao?

Nhưng nghĩ một lúc hắn cũng chẳng để ý nữa.

Nam nhân gặp dịp thì chơi là chuyện rất bình thường, mẫu thân có đẹp đến đâu, chung quy cũng đã có tuổi, thêm nữa cũng đã đối diện nhiều năm dù sao sẽ có lúc ngán, phụ thân thỉnh thoảng ra ngoài nếm thử hương vị mới mẻ cũng không phải chuyện gì to tát.

Huống hồ…..dù phụ thân có làm gì đi chăng nữa chỉ cần không mang về cho hắn một đệ đệ khác mẹ là được.

Nhưng mà hắn không nghĩ đến, vốn Đỗ Thành Trung ra khỏi cửa với tâm trạng không vui, nhưng vừa đến chỗ Lăng Tương đã nhận được một tin vui ngập trời. Đó chính là Lăng Tương có thai rồi!

Sau bao nhiêu năm,  cuối cùng cũng có nữ nhân hoài thai cốt nhục của hắn, Đỗ Thành Trung vui mừng khôn xiết, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Vốn Lăng Tương có chút chột dạ nhưng khi thấy thế thì yên tâm hơn.

————–

Khi Hứa Quân Dao bước vào tẩm cung của Ngũ công chúa đã thấy nàng ta đang nằm ỳ trêm giường, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết mà nàng ta cho người len lút đi tìm, đọc đến hăng say.

Nàng thuận mồm hỏi: “Lúc nãy muội thấy ma ma bên cạnh Dự vương dáng vẻ hơn hở vô cùng, nhưng không biết có chuyện gì tốt mà vui thế?”

“Ngũ hoàng huynh đã thành người lớn rồi chứ gì nữa!” Ngũ công chúa trả lời một cách thản nhiên.

“Thành người lớn á?” Hứa Quân Dao nhất thời không kịp phản ứng.

Ngũ công chúa càng nói càng hăng, đến cả tiểu thuyết cũng không đọc nữa, đoạn vẫy nàng đến bên cạnh và nói với vẻ gian xảo: “Muội không hiểu cái gì gọi là người lớn hả? Về đây ta dạy muội, chính là có thể cái kia rồi!”

“Mẫu thân đã chọn người đưa đến chỗ Ngũ hoàng huynh rồi, để hắn cái kia cái kia, chính là việc xấu hổ giữ phu thê í….” Nói đến đây, Ngũ công chúa vốn dĩ luôn lớn mật, lúc này cũng phải đỏ mặt, chẳng qua đôi mắt lại sáng long lanh lạ thường.

Hứa Quân Dao cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, song trong lòng nàng có chút bứt rứt.

Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi hắn còn là người trong hoàng thất. Đời trước nàng cũng là một trong số những nữ tử bên cạnh Dự vương, lúc đó nghĩ cũng chẳng thấy có gì không thích hợp. Không biết có phải đời này nàng đã quen nhìn lão già thối tuy quyền cao chức trọng nhưng bên cạnh chỉ có một mình Bao phu nhân rồi hay không, mà hễ nghĩ đến chuyện sau này mình phải chia sẻ phu quân với nữ tử khác là trong lòng nàng cảm thấy hơi khó chịu.

Song lại nghĩ, nàng cho rằng suy nghĩ này của mình thật sự không thể chấp nhận được, cứ hễ có phi tần nào sinh ra ý nghĩ muốn độc sủng thì cuối cùng chẳng ai có kết cục tốt đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play