Những chuyện xảy ra trong Văn Hoa quán đã nhanh chóng được cung nhân bẩm báo cho Hoàng hậu.

Hoàng hậu nghe xong không khỏi thở dài:”Con bé Nghĩa Thanh này…”

“Sau việc Mục Chiêu Nghi chọc giận thánh nhan, vì lo lắng cho mẫu phi nên trong lòng Tam công chúa không mấy dễ chịu, trong lúc nóng nảy mới làm ra chuyện như thế. Thương cho Đường tiểu cô nương …” Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nói.

Hoàng hậu gật đầu, dặn dò:” Khi nào tan học, các ngươi mang mấy cuộn gấm Chức Hà mà bệ hạ ban thưởng vào mấy ngày trước đưa tới Đường phủ, rồi chọn một vài bông hoa cài đầu chuẩn bị cho Tĩnh An, cùng với chuỗi ngọc châu trong hộp nữa…”

Dừng một chút Hoàng hậu lại nhanh chóng bổ sung thêm:” Sau đó phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị một ít bánh ngọt mà tiểu Đường Đường thích đưa tới Đường phủ.”

Đại cung nữ ‘dạ’ một tiếng, rồi lui xuống chuẩn bị.

Nương nương không hề nói một lời trách móc Tam công chúa, nhưng qua hành động trấn an Đường tiểu cô nương lần này, Hoàng hậu đã thể hiện thái độ không hài lòng với Tam công chúa.

Ròng rã cả ngày hôm ấy, dù Tam công chúa có nghẹn một bụng lửa giận, cũng không thể trút ra đâu được; nàng ta nhìn tiểu nha đầu đang được mọi người xúm lại an ủi, trong một khoảng khắc nào đó, nàng đã tự hỏi liệu có phải mình đã đẩy con bé đó không.

Nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Không thể nào, nàng rõ ràng còn chưa chạm vào con bé đó!

“Biết đâu con bé bị điện hạ dọa sợ, không đứng vững nên mới bị ngã chăng?” Gia Bình huyện chủ đưa ra một khả năng.

“Làm sao có thể? Ta cũng có phải con hổ ăn thịt người đâu?” Tam công chúa không chịu thừa nhận.

Con bé đó làm gì mảnh mai tới mức dọa một cái đã ngã?

Gia Bình huyện chủ bĩu môi.

Cái bộ dạng ban nãy của ngươi cũng chẳng khác con hổ là bao.

Nhưng mà những suy nghĩ này nàng ta chi dám nói ở trong lòng, càng nghĩ nàng ta càng hối hận vì đã làm thư đồng của Tam công chúa. Nàng mà đi theo Tứ công chúa hoặc Đại công chúa thì tốt biết mấy!

Hứa Quân Dao cũng không ngờ rằng mình giả vờ khóc một trận lại được nhận được mấy cuộn gấm Chức Hà mà bao nhiêu phi tần hậu cung cầu mà không được; trong lòng nàng vui mừng khôn xiết, kiềm lòng không đặng mà đưa tay vuốt ve mấy cuộn gấm, sau đó kéo một đoạn ra ướm trên người mình. Nhìn bộ dạng nhỏ bé học làm đỏm của tiểu nha đầu khiến cho Vương Thị và đám Bích Văn phải che miệng.

Nguyễn Thị thì ngược lại, trên mặt nàng chẳng có chút vui vẻ nào cả, đôi môi mím chặt, nàng nhìn dáng vẻ không tim không phổi cười khanh khách của nữ nhi lòng đau thắt lại.

Phần thưởng càng hậu hĩnh, thì càng chứng tỏ nữ nhi của nàng ở trong cung đã phải chịu uất ức lớn. Đây là nữ nhi mà nàng yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù không thân phận không cao quý bằng hoàng thân quốc thích nhưng trong lòng nàng sự tồn tại của con bé còn quan trọng hơn cả công chúa hoàng thất.

“Một cuộn cho nương, một cuộn cho bà nội, con giữ lại một cuộn để khi nào lớn may quần áo.” Tiểu nha đầu vô tri nói ra suy nghĩ của mình, vui vẻ phân phát ba cuộn gấm Chức Hà quý giá.

Nguyễn Thị vừa nghe trong lòng càng thêm đau lòng hơn. Đôi mắt của Vương Thị thậm chí còn ươn ướt, bà ôm đứa cháu gái nhỏ vào lòng, yêu thương nói:”Bà nội lớn tuổi rồi, không dùng được chất liệu này nữa, cuộn của ta để cho Bảo Nha lớn lên may quần áo.”

Hứa Quân Dao nghĩ nghĩ, cũng không khách sao với bà ấy nữa.

Dù sao với tính cách của nương lão già thối, nói không chưng mấy ngày nữa lại bị Đại phòng dỗ dành rồi đoạt mất; chẳng thà mình giữ lại còn hơn, sau này lúc làm quần áo tiện thể làm cho bà ấy là được.

Nguyễn Thị cũng không lấy, nàng bảo Thúy Văn cất đồ vào nhà kho, sau này đưa cho tiểu nha đầu.

Buổi chiều sau khi Đường Tùng Niên trở về, nàng kể lại cho phu quân nghe chuyện Hoàng hậu ban thưởng, sau đó lo lắng nói:” Bảo Nha còn nhỏ như vậy, bình thường ở nhà còn không chịu được một tí ấm ức nào; bây giờ con bé còn vào cung, trong cung nhiều quý nhân như thế, con bé tuổi còn nhỏ…”

Nàng thở dài, nói tiếp:”Làm gì có chuyện vô duyên vô cớ ban thưởng, hôm nay ở trong cung không biết con bé đã phải chịu uất ức gì?! Thiếp hỏi nhưng con bé không nói.”

Đường Tùng Niên cau mày, cũng cảm thấy lo lắng, hắn suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gọi con bé đến hỏi chuyện.

Hứa Quân Dao nhảy chân sáo vào phòng với tâm trạng vui vẻ, cất giọng lanh lảnh hỏi:” Người gọi con ạ?”

Đường Tùng Niên thấy con bé cười vui vẻ như thế lo lắng trong lòng cũng với đi phần nào; hắn vẫy tay về phía tiểu nha đầu ý bảo con bé lại đây.

Hứa Quân Dao cũng không so đo với động tác giống như gọi mèo của hắn, mặt mày hớn hở lại gần:” Làm gì vậy, làm gì vậy?”

Nhìn gương mặt tươi roi rói của nữ nhi, Đường Tùng Niên cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi cả một ngày đều tan biến hết, hắn xoa đầu con bé và nói:” Ngày mai Bảo Nha còn muốn vào cung không?”

“Muốn ạ! Trong cung nhiều thú vui lắm ạ!” Hứa Quân Dao giả bộ ngây thơ đáng yêu, ánh mắt sáng rực, cười tít cả mắt trả lời.

Không có một chút miễn cưỡng không vui, ngược lại còn tràn ngập mong đợi, có thể thấy con bé ở trong cung không phải chịu chút uất ức nào.

Sau khi quan sát sắc mặt của nữ nhi, Đường Tùng Niên mới an tâm hơn.

Tiểu nha đầu của Tam phòng vừa mới từ trong cung trở về, đồ mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng đã ngay lập tức được đưa tới phủ. Ấy thế mà tam phòng lại bình yên đến lạ, có lẽ lòng đố kỵ của Lý Thị đã đạt đến một trình độ nhất định nên lần này nàng ta hoàn toàn cảm thấy bình thường.

Còn có một nguyên nhân khác là bởi vì gần đây nàng ta đang bận đấu đá với tiểu thiếp mới của Đường Bách Niên, nên chẳng có hơi đâu đi quan tâm chuyện của Tam phòng.

Đường Bách Niên vô cùng sủng ái tiểu thiếp mới này, đến cái độ mà nàng ta muốn gì được nấy. Hơn nữa nữ tử này cũng khá có thủ đoạn, càng ngày càng khiến cho Đường Bách Niên chết mê chết mệt.

Lý Thị càng ngày càng hận nàng ta vì mấy lần nàng đến tìm nàng ta gây phiền phức đều không thành, đã thế còn phải chịu thiệt. Thiếp thất Hà Thị trước nay vẫn luôn được sủng ái, vì không cam lòng bị cướp mất sủng ái nên lần này nàng ta cũng dốc toàn lực để tranh đấu với tiểu thiếp mới này.

Kể từ đó, thê thiếp của Đại phòng nổ ra một trận hỗn chiến, chướng khí mù mịt khắp nơi; Vương Thị thấy mà thở dài lắc đầu, Nguyễn Thị nhíu mày không thôi.

Hứa Quân Dao thì khác, nàng vui vẻ xem náo nhiệt, nhưng xem được một lúc thì đã mất hứng. Bởi vì nàng thấy thủ đoạn tranh đoạt của thê thiếp đại phòng quá thấp, hoàn toàn không thể nào lọt vào mắt nàng.

Sau khi biết tin Tam công chúa làm loạn ở Văn Hoa quán, Mục Chiêu Nghi tức đến nỗi khóc lóc một trận.

Bất cẩn thế không biết! Đã đến lúc này rồi,  không giúp được gì thì thôi, lại còn mang về cho nàng thêm một đống rắc rối.

Nàng ta lại càng thêm hối hận vì năm đó không chọn đứa nhỏ hơn. Nhưng ai mà biết được một tiểu nha đầu sắp chết đến nơi lại có thể bình an vô sự trưởng thành, lại còn được bệ hạ yêu chiều như vậy.

Suốt một tháng sau đó, Thiên Hi đế chưa một lần đến Tây Khánh cung, cũng không triệu Mục Chiêu Nghi tới thị tẩm; cung nhân của cung Tây Khánh ai cũng tâm sự trùng trùng, bọn họ lo lắng không biết có phải chủ tử đã hoàn toàn thất sủng rồi không.

Nhưng không biết Mục Chiêu Nghi làm thế nào để lấy lại bình tĩnh, thay vì đóng cửa phòng không gặp ai, nàng ta lại chăm chỉ đến cung Phượng Tảo hơn, điều này khiến cho những vị phi tần muốn xem truyện cười của nàng ta phải thất vọng một phen.

Hoàng hậu âm thầm thở dài khi nhìn thấy dáng vẻ luồn cúi của nàng ta, cũng có lòng bảo nàng ta không cần phải như thế, cơn giận dữ của bệ hạ đến cũng mau mà đi cũng mau, hơn nữa dạo gần đây bệ hạ bận rộn chuyện triều chính cũng không rảnh quan tâm đến chuyện hậu cung.

Nhưng Mục Chiêu Nghi là người vô cùng khôn khéo, nàng ta biết cách tận dụng bổn phận của mình mà không khiến cho đối phương cảm thấy bị quấy rầy, hay xoi ra một chút khuyết điểm nào cả. Dần dà, Hoàng hậu cũng nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng hơn.

Khi đồ mà Thiên Hi đến ban cho cung Tây Khánh được đưa đến, đôi mắt Mục Chiêu Nghi đỏ lên xém chút nữa rớt nước mắt.

Mặc dù cung nào cũng được ban thưởng, nàng không phải là người duy nhất, nhưng bệ hạ không bỏ sót nàng đã chứng tỏ dáng vẻ luồn cúi của nàng trong mấy tháng này đã có tác dụng, bệ hạ đã không còn giận nàng nữa.

“Chúc mừng nương nương, chỉ cần nương nương tiếp tục kiên trì thêm chút nữa, bệ hạ nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.” Đồ Y mỉm cười, vui vẻ nói.

Mục Chiêu Nghi kéo tay nàng ta, cảm kích nói:”Lần này may nhờ có người, nếu ngày đó không có ngươi nhắc nhở đê bản cung ra tay từ chỗ Hoàng hậu, thì chỉ sợ lúc này không biết còn có bao nhiêu người cười nhạo bản cung nữa!”

“Nô tỳ không dám nhận lời này của nương nương.” Đồ Y tỏ ra hết sức lo sợ nói.

Mục Chiêu Nghi càng nhìn càng thấy vừa lòng.

Tốt lắm, vừa có chút khôn vặt lại an phận hiểu chuyện, người như nàng ta có thể yên tâm dùng. Sau một lúc lâu, nàng nghĩ tới hai vị tài nhân tuổi tác xấp xỉ mình ở lần lượt phía đông và phía tây của cung Tây Khánh, nàng từ từ thu lại nụ cười trên mặt mình, ấn đường nhíu chặt lại.

Bất kể thừa nhận hay không, nàng quả thật không sánh bằng những tiểu cô nương mười tám đôi mươi, vả lại còn không sinh được một nam một nữ nào, Tam công chúa bây giờ nàng nuôi dưỡng cũng không phải chỗ dựa vững chắc, cứ cái đà này đến khi nàng hoa tàn ít bướm thì phải làm sao đây?

Không được, nàng phải nghĩ cách khác mới được.

Nàng nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía thị nữ đang khiêm tốn rũ mắt trước mặt, cẩn thận quan sát đánh giá dung mạo của đối phương. Tuy dung mạo của nàng ta không tính là xuất chúng, nhưng cũng có sức hấp dẫn đặc biệt riêng, Mục Chiêu Nghi không khỏi đăm chiêu suy nghĩ.

Thay vì để người khác được lợi, chi bằng bồi dưỡng người của mình. Đồ Y chẳng qua cũng chỉ là một nô tỳ, cho dù có được sủng ái nhất thời của bệ hạ, cũng sẽ không gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho mình.

Nếu như nàng ta có thể hoài được long chủng và sinh được một nhi tử thì….Ánh mắt Mục Chiêu Nghi sáng lên, trong lòng đã vạch ra chủ ý.

Mặc dù Hứa Quân Dao luôn ở bên Ngũ công chúa khi ở trong cung, nhưng nàng vẫn luôn âm thầm chú ý đến động tĩnh của cung Tây Khánh, chuyện Mục Chiêu Nghi tỏ ra luồn cúi trước Hoàng hậu cũng không thể qua được mắt nàng. Nàng không thể không thừa nhận, Mục Chiêu Nghi cuối cùng cũng thông minh được một lần, và tìm được đúng đường đi.

Thái Tông hoàng đế không chỉ yêu thương mà còn rất coi trọng Hoàng hậu, lần trước hắn nổi giận với Mục Chiêu Nghi mười phần thì tới chín phần là do nàng ta đã nhắc tới Hoàng hậu. Bất kể nàng ta vô tình hay cố ý, tóm lại cuối cùng nàng ta vẫn chọc giận long nhan và đẩy mình vào khốn cảnh.

“Dao Dao, Đồ Y, chính là Đồ Y trong cung của Mục Chiêu Nghi nương nương ý, lúc nãy ta vừa nhìn thấy nàng ở điện Minh Túy.” Ngôn Vũ không biết đã bay ra từ lúc này, lại gần nàng nhỏ giọng nói.

‘ Cái này có gì lạ đâu, nàng ta vốn là cung nữ, lại không bị cấm đi ra ngoài, ngươi nhìn thấy nàng không là chuyện rất bình thường sao?’ Hứa Quân Dao uể oải cầm miếng bánh lên cắn một miếng.

“Lúc ta nhìn thấy Đồ Y, nàng ta đang nói chuyện với Hoàng đế bệ hạ!” Ngôn Vũ bay vòng quanh nàng.

“Ngươi nói cái gì cơ?” Cuối cùng Hứa Quân Dao cũng lấy lại hứng thú.

“Ta không nghe được gì cả, nhưng ta thấy hình như tâm trạng của Hoàng đế không tồi.” Ngôn Vũ trả lời.

Hứa Quân Dao thầm nghĩ: Chẳng lẽ Đồ Y không đợi nổi nữa nên muốn ra tay với Thái Tông hoàng đế?  Tuy bây giờ không phải thời điểm tốt nhưng cũng không tính là quá tệ.

Nàng có chút phân vân, nhất thời không thể xác định được có nên ra tay cản đường Đồ Y, và phá hỏng kế hoạch của nàng ta hay không?! Suy đi nghĩ lại, chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên, có lẽ nàng còn có thể suy đoán từ những việc Đồ Y đã trải qua ở đời trước.

Nếu tất cả vẫn tiến hành theo quỹ đạo của đời trước, nói không trừng một ngày ngào đó Đồ Y sẽ gặp được ‘Hứa Quân Dao’ của đời trước.

Nghĩ thông suốt chuyện lần này, nàng lại ngồi tựa vào thành ghế, vung vẩy đôi chân ngắn tủn và tiếp tục cắn miếng bánh ngọt thơm ngon.

Ngôn Vũ thấy nàng không quan tâm đến chuyện này đành bay ra ngoài tìm thú vui mới.

Sau hơn nửa tháng, cung Tây Khánh cuối cùng cũng đón được thánh giá tới, Mục Chiêu Nghi kích động đến nỗi bàn tay run lẩy bẩn, khó khăn lắm mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại và đi ra tiếp giá.

Cơn tức giận của Thiên Hi đế đã tiêu tan từ lâu, lại thấy đoạn thời gian này Mục Chiêu Nghi tôn kính Hoàng hậu hơn nên một chút tức giận cuối cùng đều tiêu tan hết, tối hôm đó quyết định bãi giá ở cung Tây Khánh.

Lần này Mục Chiêu Nghi đã học được cách ngoan ngoãn, ngoài tận tình chăm sóc ra thì không dám nói thêm lời nào không liên quan, Thiên Hi đế hỏi tình hình học tập gần đây của Tam công chúa, nàng ta chỉ thành thật trả lời, sau đó nói vài lời khen ngợi con bé hiểu chuyện, biết điều.

Thiên Hi đế chốc chốc gật đầu, tinh thần cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Mục Chiêu Nghi thấy thế nhẹ nhàng thở ra, sau khi cung nhân đã chuẩn bị xong nước nóng nàng ta kính cẩn mời bệ hạ tắm gội, thay quần áo.

Thiên Hi đế đứng dậy, dưới sự tận tình chăm sóc của cung nhân tiến vào phòng tắm, khi cơ thể ngâm trong làn nước có độ ấm vừa phải, hắn khép hai mắt thở dài một tiếng đầy thoái mái.

Ngoài điện, Mục Chiêu Nghi lạnh lùng nhìn gương mặt sửng sốt của Đồ Y:”Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Chẳng lẽ bản cung còn phải chỉ ngươi cách làm hả?”

Đồ Y liên tục nói lắp:” Không, không không, nô tỳ, nô tỳ không có ý này ạ. Nhưng nươnng nương, lâu lắm rồi bệ hạ mới tới, người nên….”

“Bản cung muốn làm cái gì không đến lượt ngươi vung tay múa chân!” Mục Chiêu Nghi không kiên nhẫn nói.

Trong trong lòng nàng cũng không mấy dễ chịu khi phải nhường bệ hạ, người mà nàng đã chờ rất lâu cho một nữ nhân khác. Đã thế đối phương còn không biết điều, cứ cố tình trì hoãn khiến cho nàng càng bực thêm.

Đồ Y không ngờ rằng nàng ta sẽ để mình đi hầu hạ hoàng đế, mặc dù nàng quả thực có tâm tư tranh sủng để trèo cao, cũng đã ngầm vạch kế hoạch, nhưng vẫn chưa có ý định hành động, ai ngờ rằng Mục Chiêu Nghi đã tự mình nhường cơ hội này đến trước mặt nàng.

Vừa nghĩ nàng đã biết Mục Chiêu Nghi đang muốn làm gì, trong lòng hừ lạnh.

Nàng chắc chắn sẽ không để nàng ta đạt được mục đích, nhưng một cơ hội tốt như vậy nàng cũng sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, nàng không cho phép mình bị Mục Chiêu Nghi đẩy lên long sàng như một món hàng, cho nên đêm nay nàng sẽ chỉ hoàn thành bổn phận của một nô tỳ, không thể dâng lên sự trinh bạch của bản thân một cách mơ hồ.

Dẫu sao cái giá đó quá rẻ, một khi có được rồi nam nhân sẽ không biết quý trọng nữa. Chỉ có mập mờ như có như không mới là cách làm tốt nhất.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng giả bộ tủi thân cúi người, tỏ ra phục tùng rủ mắt đi về phía phòng tắm, sau đó nàng đẩy cửa phòng tắm và bước vào trong ánh mắt vừa hận vừa chua xót của Mục Chiêu Nghi.

Mục Chiêu Nghi hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống cảm giác đố kị trong lòng, thấp giọng hỏi đại cung nữ bên cạnh:”Đã bỏ đồ vào trong chưa?”

“Nương nương yên tâm, nô tỳ đã bỏ vào rồi ạ!”

Mục Chiêu Nghi gật đầu, trong lòng khó chịu như bị kiến cắn.

Trong phòng tắm, Thiên Hi đế đang nhắm mắt nghỉ ngơi, gần đây chính sự bề bộn, hắn đã rất lâu không được nghỉ ngơi tử tế, bây giờ được nước nóng xông người làm cả người hắn cảm thấy hơi buồn ngủ.

Đột nhiên hắn cảm nhận được một đôi tay mềm mại đang phủ tên lưng hắn, Thiên Hi đế tưởng là Mục Chiêu Nghi  vì thế cũng không thèm để ý. Sau đó hắn lại cảm nhận được đôi tay ấy đang cầm khăn tắm giúp hắn chà lưng một cách cẩn thận. Sức lực như thế quả thực không phải là thứ mà Mục Chiêu Nghim một phi tần sống trong nhưng lụa có thể có được.

Lúc hắn đang định mở mắt ra xem người đến là ai, đột nhiên ngưởi thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, hạ vị căng lên, toàn thân hắn chợt tỉnh táo trở lại.

“Rào’ một tiếng, hắn xoay người đứng lên, thuận tay kéo lấy y bào choàng lên cơ thể, sau đó dùng sức đẩy cung nữ mặt đỏ bừng bừng ra, tức giận khiển trách:” Tiện tỳ to gan!”

Đồ Y bị hắn đẩy một cái, cả người mất thăng bằng ngã soài trên đất. Sau khi lấy lại tỉnh táo, nàng ta quỳ rạp xuống đầy sợ hãi, dập đầu nói:” Bệ hạ thứ tội, nô tỳ không biết gì hết….”

“Người đâu, người đâu rồi!” Nhưng Thiên Hi đế nào có kiên nhẫn nghe nàng ta nói hết, hắn ta đạp cửa bước ra, lớn tiếng gọi người.

Một đêm này, chủ tử các cung nghe nói bệ hạ lại nổi giận đùng đùng rời khỏi cung Tây Khánh, nhưng lần này và lần trước không giống nhau, lần này bệ còn truyền khẩu dụ giáng Mục Chiêu Nghi xuống làm Mục Sung Dung, cấm nàng ta bước chân ra khỏi cung Tây Khánh nửa bước, không có ý chỉ thì không được ra.

Hôm sau khi Hứa Quân Dao vào cung, trong cung lúc này đã không còn Mục Chiêu Nghi mà chỉ có Mục Dung Sung.

Hứa Quân Dao nhướng mày, nàng sai Ngôn Vũ đi lượn hậu cung một vòng để thu thập các tin đồn liên quan đến vụ việc ở cung Tây Khánh đêm hôm qua. Sau khi Ngôn Vũ hóng được dưa liền quay về kể lại từng cái cho Hứa Quân Dao nghe, sau một hồi sàng lọc thông tin, nàng kết hợp tính tình của Đồ Y và Mục Chiêu Nghi lại với nhau, không, phải là Mục Sung Dung mới đúng, nghĩ vậy nàng cười một cách mỉa mai.

Thì ra là thế, đoán chừng Đồ Y của đời trước cũng giống như đêm qua, nàng ta phải chịu tổn thất nặng nề trong tay Mục Dung Sung, kẻ tự cho mình là thông mình; sau việc này Đồ Y phải từ bỏ ý định trở thành phi tần của Thái Tông và đến Đông cung của Thái tử để tìm một lối thoát khác.

Đột nhiên nàng cảm thấy mình giống như một khán giả đang xem màn biểu diễn đầy chật vật của đám người Phương Nghi và Đồ Y, tiết mục này cũng cho nàng một trải nghiệm không tồi.

Mỗi ngày cứ thế trôi qua, trải qua mấy tháng chung sống, lúc đầu các vị công chúa và thư đồng còn có chút xa lạ nay đã dần trở nên quen thuộc. Có lẽ bởi vì dưỡng mẫu bị giáng chức nên trong lòng Tam công chúa không thoải mái, nàng ta lúc nào cũng xụ mặt ra, trừ những lúc nói chuyện với Gia Bình huyện chủ ra, nàng ta chẳng đếm xỉa ai cả, nhìn ai cũng thấy không thuận mắt.

Những người đang ngồi đây trừ Hứa Quân Dao có xuất thân thấp nhất ra, ai ai cũng là thiên chi kiều nữ, vì thế chẳng ai tự nguyên niềm nở với một kẻ đang mặt xưng mày xỉa. Lúc đầu Đại công chúa còn chủ động nói chuyện với nàng ta vì dù sao nàng cũng là Hoàng trưởng tỷ nhưng nàng ta cứ thích ra vẻ xa cách, làm Đại công chúa tức giận không thôi.

Tam công chúa thấy chẳng ai quan tâm đến mình thì càng thêm tủi thân, trong lòng tức giận càng nhìn Hứa Quân Dao cô càng thấy ngứa mắt, nhưng lại kiêng kị Ngũ công chúa bảo vệ con bé vô cùng kín kẽ, khiến nàng không có cách nào gây sự.

Hứa Quân Dao nhìn mấy tiểu cô nương đang giận dỗi, cãi vã lẫn nhau một cách đầy thích thú; nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, nên chưa xảy ra xung đột lợi ích quá nhiều, cho dù thỉnh thoảng có cãi nhau hay giận dỗi thì cũng chỉ là xích mích nhỏ giữa những đứa trẻ với nhau, không có gì ghê sớm cả.

Chỉ là khi nhau lớn lên, xung dột lợi ích ngày càng nhiều hơn, cho dù là khuôn mặt tươi cười hớn hở cũng phải cân nhắc xem nụ cười của đối phương có ý nghĩa gì khác không.

Nàng liếc nhìn Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ đang khẽ nói chuyện với nhau. Bây giờ nụ cười trên mặt hai nàng vẫn mang theo vẻ chân thành, chỉ sợ lớn thêm mấy tuổi nữa….

“Tiểu nha đầu nhìn ta làm gì thế?” Từ Uyển Thanh phát hiện ra ánh mắt của nàng, cười hỏi.

Hứa Quân Dao nhìn nàng cười ngọt ngào:”Ngắm Uyển Khanh tỷ tỷ xinh đẹp.”

Thấy Bành Ngọc Kỳ cũng nhìn về phía mình, nàng linh hoạt bồi thêm một câu:”Còn ngắm cả Ngọc Kỳ tỷ tỷ xinh đẹp nữa.”

Được một tiểu nha đầu ngây thơ đáng yêu khen ngợi cả hai nữ tử Từ và Bành đều không nhịn được bật cười.

“Xem cái miệng bôi mật ngọt sớt của muội kìa, chẳng trách Ngũ công chúa lại thích muội như thế.” Bành Ngọc Kỳ cười nói.

“Tiểu Đường Đường không bôi mật ta cũng thích.” Ngũ công chúa thò đầu ra trả lời cực nhanh, sau đó quay đầu lại tiếp tục múa bút thành văn.

Lúc nãy Đại công chúa và Nhị công chúa đã bàn bạc xong sẽ cùng nhau ra vườn chơi đá cầu, nhưng vì Ngũ công chúa vẫn chưa làm xong bài tập nên các nàng quyết định đợi Ngũ hoàng muội, bao giờ viết xong rồi cùng đi.

Đại công chúa và Nhị công chúa không có ý kiến, tuy Tam công chúa và Tứ công chúa không hài lòng nhưng hai hoàng tỷ đều đồng ý nên các nàng cũng thôi.

Nghe Ngũ công chúa nói vậy Nhị công chúa cười trêu nói:” Vẫn đi hóng người khác nói chuyện được cơ à? Chắc sắp làm xong bài tập rồi hả?”

“Sắp rồi sắp rồi ạ, Nhị hoàng tỷ đừng ồn ào, còn thiếu một trang nữa thôi, chỉ một trang nữa thôi ạ.” Ngũ công chúa cầm bút ngoáy như bay, Tứ công chúa tò mò lại gần nhìn xem, ngay lập tức tặc lưỡi.

“Ngũ hoàng muội đang viết cái gì vậy?”

Rồng bay phượng múa, nói đây là bùa chú chắc cũng có người tin.

Nhưng Ngũ công chúa chẳng rảnh đáp lời nàng ta.

Đại công chúa cũng tò mò đến nhìn, đầu vừa cúi xuống đã thấy Ngũ công chúa viết xong một chữ “Điệp’ cỡ lớn, nàng nhìn thật lâu không thốt nên lời.

Tam công chúa hừ một tiếng, nàng đã nhìn thấy mấy trang ‘chữ như gà bới’ kia từ lâu.

Chẳng mấy chốc, Ngũ công chúa đã viết xuống một nét chữ cuối cùng, nàng ném bút lông xuống, vui vẻ phủi tay nói:”Viết xong rồi!!!”

Hứa Quân Dao không nô đùa cùng các nàng.Vì nàng nhỏ tuổi nhất nên hai vị công chúa lớn tuổi nhất lo lắng nàng sẽ bị thương, còn Tam công chúa và Tứ công chúa chê nàng chân tay ngắn tủn chẳng giúp ích được gì mà chỉ gây cản trở, bọn họ có một gánh nặng là Ngũ công chúa đã đủ rồi.

Hứa Quân Dao cũng không để bụng, nàng ngắt một chút hoa cỏ ngồi trên ghế đá bện vòng hoa.

Nàng học bện vòng hoa từ một vị ma ma già trước khi vào cung ở đời trước, chẳng qua bây giờ mười ngón tay mũm mĩm này không được linh hoạt, làm vòng hoa không được bện chặt khiến cho nó không đẹp như vòng hoa nàng làm ở đời trước.

Nhưng chỉ với nhiêu đây đã khiến cho Từ Uyển Thanh ngồi yên lặng bên cạnh nàng phải kinh ngạc không thôi, ngay cả Bành Ngọc Kỳ và Trịnh Nghiên ở đằng xa cũng phải chạy đến xem vì tò mò.

“Dao muội muội, không ngờ muội còn biết làm cái này.” Bành Ngọc Kỳ ngạc nhiên nói.

Hứa Quân Dao nhếch môi cười, dùng giọng nói đắc ý pha chút ngây thơ của trẻ nhỏ trả lời rành mạch:” Muội còn biết nhiều thứ nữa cơ!”

Từ Uyển Thanh bật cười khanh khách, Gia Bình huyện chủ đang muốn đến xem nghe thấy thế bèn hừ một tiếng đầy khinh thường, sau đó quay mặt đi chỗ khác.

Bên kia, ban đầu Ngũ công chúa đang chơi rất hăng say nhưng bây giờ nàng đang nhìn quả cầu bị mắc ở trên cây với vẻ mặt lúng túng, một tiểu cung nữ phụng mệnh đi lấy công cụ để chọc quả cầu xuống cầm theo một cái  roi ngựa dài chạy về.

Tứ công chúa vừa thấy đã mắng tới tấp:”Đúng là đần độn, ngươi cầm cái roi ngựa về có tác dụng gì hả? Chẳng lẽ ngươi có thể dùng nó để đánh rơi nó hả?”

Tiểu cung nữ khoảng chừng mười tuổi, nàng có gương mặt tròn xoe, nghe vậy lí nhỉ nói:”Nhưng mà, nhưng mà nô tỳ chỉ tìm thấy cái này thôi ạ!”

“Đi tìm tiếp đi, tìm xem có gậy gộc hay cây tre cây trúc gì không.” Đại công chúa nói.

“Để muội đánh nó xuống cho!” Ngũ công chúa tinh nghịch lấy chiếc roi ngựa từ trong tay của tiểu cung nữ; sau đó nhắm vào quả cầu đang mắc ở kẽ cành cây dùng sức quất một cái thật mạnh, ‘ai yaaa’ một tiếng kêu đau đớn vang lên, Ngũ công chúa chẳng những không đánh rơi được quả cầu mà còn bị roi quất vào người, cuối cùng đau đến nỗi nhe răng trợn mặt.

“Ta đã nói không được đâu, mà cứ không tin. Giờ chịu thiệt rồi thấy chưa?!” Nhị công chúa tức giận nói.

“Đáng đời, ai bảo muội ngốc!” Tứ công chúa hả hê nhìn Ngũ hoàng muội.

“Để muội giúp các tỷ lấy nó xuống!” Bỗng nhiên, một âm thanh mềm mại vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Hứa Quân Dao đã đi đến đây từ lúc nào, trên tay nàng đã cầm chiếc roi ngựa mà lúc nãy Ngũ công chúa vứt xuống đất.

“Đừng đừng đừng, muội tuyệt đối không được làm! Ngũ hoàng muội vừa mới bị đau rồi, muội không thể tiếp tục làm thế nữa.” Đại công chúa vội cã ngăn cản.

“Cứ để con bé làm, để con bé còn trổ tài chứ!” Tam công chúa hừ nhẹ.

“Dao muội muội, việc này muội không làm được đâu, không cẩn thận là làm chính mình bị thương đấy.” Đám người Từ Uyển Thanh vội vàng tiến lên ngăn cản.

Hứa Quân Dao nở một nụ cười với các nàng, sau đó nhân lúc không ai chú ý làm mặt quỷ với Tam công chúa, thoắt cái đã được chiêm ngưỡng gương mặt biến sắc của nàng ta. Sau cùng, Hứa Quân Dao vung tay lên, mọi người chỉ nghe thấy hai tiếng ‘vút’ ‘vụt’ tiếp đó ai nấy cũng trừng mắt nhìn quả cầu rơi xuống đất cùng với vài nhánh cây bị gãy.

Các vị công chúa:”…”

Đám thư đồng:”…”

Nội thị vội vàng đi gây trúc:”….”

Chỉ có ngũ công chúa sửng sốt trong chốc lát, sau đó xông về phía tiểu nha đầu đang dùng một đôi tay ngắn phủi lá cây dính trên người, nàng ta vừa ôm chầm lấy Hứa Quân Dao vừa cười vừa hét:”Tiểu Đường Đường!!!! Muội đỉnh quá điiii!!!”

Trùng hợp hả? Tất cả đều là sự trùng hợp phải không? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại nhìn tiểu nha đầu béo mập đang được Ngũ công chúa ôm vào lòng, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nảy lên một suy nghĩ.

Nhưng bất kể mọi người nghĩ thế nào, ‘những ngày vui vẻ, hạnh phúc’ ở trong cung của Hứa Quân Dao với tư cách là thư đồng của Ngũ công chúa đã chính thức bắt đầu.

Thời gian thấm thoát trôi qua, ba năm sau, ở huyện Bình Động của Lâm An phủ, một nơi cách xa kinh thành, ở ngõ sáu thành Đông của nhà họ Tằng, Hạ Thiệu Đình mười ba tuổi là đệ đệ của tân nương tử, lúc này hắn cõng trên lưng biểu tỷ của mình, đi từng bước ra cửa, sau đó đặt nàng lên kiệu hoa.

Phía sau hắn là Hạ nương tử trông có vẻ ốm yếu xanh xao, nàng rưng rưng nước mắt nhìn kiệu hoa đi xa dần.

“Cô ơi chúng ta về phòng thôi!” Thiếu niên tiến đến dìu nàng ấy, thấp giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play