Lúc nàng đưa mắt nhìn qua thì chỉ thấy nụ cười duyên dáng đúng mực của Lương hoàng hậu, đang nói chuyện với một lão phu nhân tóc bạc trắng.

Cảnh Xương đế Triệu Nguyên Hựu trừ sắc lập Lương Dục Yên làm Hoàng hậu ra, còn phong cho hai vị thị thiếp vẫn luôn hầu hạ mình là Hứa Đinh Uyển cùng Họa Quyên làm Mỹ nhân, hậu cung to lớn là thế nhưng hiện tại cũng chỉ có ba người này.

Sau khi yết kiến xong, các cáo phụ lần lượt lui ra ngoài điện, trong điện chỉ còn Lương phu nhân, mẫu thân của hoàng hậu được nán lại.

Sắc mặt Lương phu nhân không sao tốt cho nổi, đặc biết là khi nhìn thấy khuôn mặt mười năm như một của Nguyễn Thị, trong lòng bà ta càng khó chịu hơn.

Sao mệnh của phụ nhân này tốt thế không biết! Tuy phu quân của bà ta quyền cao chức trọng, nhưng trong nhà không có lấy một thị thiếp, mỗi ngày bà ta đều thanh thản mà sống, bảo sao nhìn lại trẻ như vậy!

Còn cái vị mà mình gả cho kia, cái gì cũng kém Đường đại nhân, duy chỉ có thị thiếp trong nhà là nhiều hơn Đường đại nhân thôi.

Không, bà cũng có một thứ mạnh hơn Nguyễn Thị này, đó chính là bà có một nữ nhi làm mẫu nghi thiên hạ, điều này Nguyễn Thị có đuổi thế nào cũng không theo kịp.

“Tháng này còn có kinh nguyệt không?” Bà trấn tĩnh lại, nói với nữ nhi vài câu rồi lại hỏi đến chuyện mình quan tâm nhất.

Lương Dục Yên bất đắc dĩ: “Nương, tuy người ta nói thiên tử chỉ cần chịu tang ba tháng, nhưng nếu thật sự có hỉ trong một năm quốc tang này, đối với điện hạ, với nữ nhi, thậm chí là cả đứa bé đều không phải chuyện tốt.”

“Ngài đừng chỉ nghe mấy lời mợ ngài nói, giờ không tranh thủ lúc bên cạnh bệ hạ không có nổi mấy người mà mau chóng hoài tiểu hoàng tử. Đợi đến hết kỳ quốc tang này, hậu cung của bệ hạ sẽ đầy ắp, người mới tiến vào kiểu gì cũng câu mất tâm trí của bệ hạ, đến lúc đó ngài muốn hoài cũng khó.” Lương phu nhân cau mày nói.

Lương Dục Yên muốn nói những lời này không phải mợ nói với nàng, nhưng sau khi nghe xong câu nói về người mới của Lương phu nhân, nàng lập tức cảm thấy khó chịu.

Sao nàng không biết chuyện này được chứ, nhưng không hoài được thai thì nàng còn có thể làm gì đây? Mấy năm qua, nữ tử bên cạnh bệ hạ chỉ có Họa Quyên từng hoài thai một lần, song lại không thể giữ được.

Cũng chính vì vậy mà Họa Quyên luôn có một vị trí nhất định trong lòng bệ hạ, nàng ta vẫn liên tục được ân sủng suốt những năm qua, điều này khiến cho Họa Quyên càng thêm kiêu ngạo càn quấy, ngay cả người từng làm Thái tử phi thậm chí hiện giờ là Hoàng hậu như nàng cũng không để vào mắt.

Lần này, nếu không phải nàng ngăn cản từ trong thì bệ hạ còn muốn sắc phong cho Họa Quyên làm Tiệp dư.

Còn cả Hứa Đinh Uyển kia nữa, rõ ràng mặt mũi dáng dấp đều hơn hẳn Họa Quyên, cũng có chút bản lĩnh, nhưng lại không thể chèn ép được Họa Quyên, đúng là lãng phí chút bản lĩnh kia của nàng ta.
Tuy Đường Quân Dao phát hiện ra Lương hoàng hậu có vẻ không thích mình, nhưng nàng cũng không để trong lòng.

Từ khi Ngũ công chúa xuất giá, trong cung đã không còn ai quen thuộc, cũng không còn người mà nàng muốn thân cận, từ đấy nàng cũng không thường xuyên ra vào hoàng cung như trước đây nữa, nhờ vậy mà giảm bớt được rất nhiều phiền phức.

Còn Lương Dục Yên, dù đã trở thành Hoàng hậu cao quý, nhưng nàng ta cũng thể hành động theo ý thích của bản thân. Nàng chỉ cần làm đủ những lễ tiết cần có thì sẽ không bị người ta moi được chút khuyết điểm nào.

Còn vì sao Lương Dục Yên lại thay đổi thái độ, Đường Quân Dao cũng không rảnh để truy xét đến cùng. Đời trước, nàng mượn tay Lương Dục Yên để trở về hoàng cung, còn Lương Dục Yên thì muốn mượn tay nàng để đối phó với Lệ phi Hồ Yên Nghi; thế nên giữa hai người đã có một sự hợp tác ngắn ngủi, song đây cũng không phải là sự hợp tác bền vững, vì từ ngày nàng dần đắc sủng đến khi trở thành người đứng đầu hậu cung thì nó đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Từ trước đến giờ Lương Dục Yên chẳng phải người không minh gì, nàng ta mẫn cảm, đa nghi, trong nội tâm còn có cả sự nhu nhược cùng gàn bướng; điều này khiến cho nàng ta không thể biểu lộ sự nghi ngờ cùng lo lắng của mình trước mặt người khác, dù nó đã nghẹn thành một đống trong lòng.

Còn phu quân Triệu Nguyên Hựu của nàng ta, dù hắn có tính tình ôn hòa thế nào, nhưng chung quy cũng không phải người hết sức tỉ mỉ; thêm nữa, hắn còn là vua của một nước, vừa cao quý vừa bề bộn việc công, đương nhiên sẽ không rảnh để săn sóc cho tâm tư của từng phi tần.

Thật ra, những người nặng tình như Triệu Nguyên Hựu rất dễ chung sống, chỉ cần không chạm đến giới hạn của hắn, thì hắn vẫn có thể đảm bảo sự tôn trọng mà Hoàng hậu cần có.

Nay Lương Dục Yên đã trở thành Hoàng hậu cao quý, nàng ta chỉ cần ngồi vững trong cung, làm hết chức trách và bổn phận của Hoàng hậu, không can thiệp vào tranh chấp của phi tần, thì đời này nàng ta vẫn sẽ ngồi vững ở vị trí của Hoàng hậu.

Nhưng đời trước nàng ta lại bị Hồ Lệ phi bức bách đến nỗi loạn tâm, hồ đồ đưa ra vô số nước cờ sai lầm, cuối cùng chọc giận Triệu Nguyên Hựu, khiến Triệu Nguyên Hựu phải phế hậu bằng mọi giá.

Mặc dù nhờ triều thần liều chết can gián mà nàng ta giữ được hậu vị, nhưng nàng ta đã đánh mất trái tim của hoàng đế, một vị Hoàng hậu bị Hoàng đế ghét bỏ, cho dù có được danh phận thì cũng sống không bằng chết.

Sau đó, nàng ta bị giam trong cung Phượng Tảo một năm, trong một năm đó buồn bực mà chết.

Còn đời này, nàng không biết Lương Dục Yên sẽ đi đến bước đường nào. Hiện giờ cách thời điểm Hồ Yên Nghi vào cung càng ngày càng gần, hơn nữa, hậu cung của đời này còn có thêm một ẩn số là Hứa Đinh Uyển, cho nên cuộc chiến tranh sủng trong hậu cung sẽ ầm ĩ đến mức nào, Đường Quân Dao thật sự không thể đoán trước được.

Lúc này, Nguyễn Thị đang kéo tay nàng, nghiêm túc dặn dò nàng phải chú ý nhiều hơn, không được làm ra cái gì trong thời kỳ quốc tang này.

Nàng đương nhiên hiểu rõ ‘ cái gì’ ở đây là chỉ con cái, những dân chúng bình thường thì không nói làm gì, nhưng với địa vị hiện nay của Hạ Thiệu Đình và Đường Tùng Niên, nhất cử nhất động của hai người đều bị vô số ánh mắt dán vào, nếu nàng thật sự hoài thai trong thời kỳ quốc tang ắt sẽ không thoát khỏi một cuộc công kích bằng văn chương.

“Nương yên tâm, bọn con sẽ biết chừng mực ạ.” Nàng nghiêm túc trả lời.

Dù sao cũng chỉ còn nửa năm nữa, trong thời gian này nàng sẽ điều thân thể thật tốt, để ngày sau còn sinh hạ một em bé khỏe mạnh, kéo dài huyết mạnh của Hạ gia.

Mẹ con hai người nói chuyện được một lát thì thấy Hạ Thiệu Đình đến đây đón thê tử về phủ.

Xe ngựa chạy đến cổng lớn phủ tướng quân, màn xe bị vén lên, Đường Quân Dao nhìn người đang đứng chìa hai tay về phía mình với chòng mắt láo liêng, nàng chợt nảy ra một ý xấu, thả người nhào về phía chàng, sau đó thì rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.

“Nghịch ngợm!” Hạ Thiệu Đình ôm ngang thê tử bảo bối, khuôn mặt đầy vẻ bất lực.

Đường Quân Dao vòng hai tay lên cổ chàng, hai chân đong đưa vung vẩy, cười tít mắt nhìn chàng, nàng rất thích nhìn vẻ mặt vừa bất lực vừa cưng chìu khi chàng nhìn mình.

“Thiếp cứ nghịch, cứ thích nghịch ngợm đấy!” Nàng ngửa mặt làm nũng, cố tình chống đối chàng.

Hạ Thiệu Đình khẽ bật cười, chàng nhìn trái ngó phải, nhân lúc không có người để ý liền cắn nhẹ lên cánh môi nàng một cái, sau đó bế nàng đi trên con đường nhỏ vắng người qua lại, để tránh đám thuộc hạ của hắn trông thấy, khiến vẻ uy nghiêm của hắn không sót lại mống nào.

Phạm Quảng đang đi tới trông thấy cảnh này không khỏi thở dài thườn thượt, quay sang nói với Tào Thăng bằng vẻ tiếc hận: “Từ khi tướng quân thành thân, ngài ấy đã bị tiểu phu nhân nắm chặt trong tay rồi.”

Lại bỗng dưng phát cáu: “Thế nên người đời mới nói ‘Mỹ nhân là mồ chôn anh hùng’, lời này nói cấm có sai!”

Tào Thăng lườm hắn một cái, phẩy góc áo, uể oải nói: “Thế thì ngươi cứ tiếp tục làm người thức thời cả đời này đi!”

Ngừng một lát, hắn lại hớn hở nói: “Ta phải xin phu nhân giúp ta tìm một mỹ nhân mới được, lúc rảnh rỗi còn có mỹ nhân để cùng say cùng ngủ, đấy mới đúng là thú vui lớn nhất của đời người…..”

Phạm Quảng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bóng lưng của người huynh đệ tốt đang phóng khoáng bỏ lại mình mà đi, thật lâu không nói nên lời.

Vào đêm chính thức kết thúc kỳ quốc tang, Đường Quân Dao sai người chuẩn bị một bàn đầy thức ăn và rượu, nàng dày công tắm gội ăn bận trang điểm, rồi đợi Hạ Thiệu Đình trở về.

Hạ Thiệu Đình vừa vào cửa đã thấy phu nhân ăn bận đẹp đẽ, nhàn nhã tiến lên đón mình. Có lẽ, chàng đã quen với cách ăn bận mộc mạc thanh nhã của nàng trong suốt một năm qua, hôm nay đột nhiên nhìn thấy nàng lộng lẫy như đóa phù dung, khuôn mặt chàng nhất thời không giấu được vẻ kinh ngạc.

“Có đẹp không?” Đường Quân Dao hài lòng với phản ứng của chàng, nhưng vẫn cầm làn váy xoay một vòng trước mặt chàng, hơi ngửa mặt cười rạng rỡ và hỏi.

Chàng gật đầu, ánh mắt thiết tha nhìn nàng.

Đường Quân Dao nhón mũi chân, vòng tay qua cổ chàng, hờn dỗi nói: “Vậy thì chàng nói ta đẹp đi, nói mau!”

Hạ Thiệu Đình ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng theo bản năng, hương thơm quen thuộc lại quanh quẩn bên mũi chàng, khiến chàng bất giác đắm say, thuận theo đáp lại: “Đẹp lắm.”

Nghĩ ngợi một xíu, chàng thức thời bồi thêm một câu: “Bảo Nha là tiểu tiên nữ đẹp người đẹp nết.”

Đường Quân Dao nghe xong lập tức sững ra.

Ớ? Nàng còn chưa chuốc rượu chàng mà, sao chàng ấy đã nói những lời dễ nghe như thế……..

Hạ Thiệu Đình cười khẽ, mạnh mẽ ôm bổng nàng lên, khiến ánh mắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình, bấy giờ chàng nhìn bản thân nhỏ bé trong đôi mắt long lanh của nàng, dịu dàng nhắc lại lần nữa: “Bảo Nha là tiểu tiên nữ đẹp người đẹp nết.”

Rõ ràng nàng thích dụ người ta nói câu này nhất, trước đấy còn dụ hắn nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này chàng nói trong lúc tỉnh táo lại làm nàng bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng.

“Có phải chàng giấu thiếp uống rượu ở bên ngoài không?” Mặt nàng đỏ bừng, chỉ nghĩ được lý do này.

“Không có, vừa xuất cung ta đã về ngay, không đi đâu hết.”

Trong nhà có kiều thê đang đợi, hắn chỉ muốn về thật nhanh, đâu còn lòng dạ nào mà lang thang bên ngoài.

Đường Quân Dao ngửi lấy ngửi để người hắn như một con cún, khi xác định không có mùi rượu mới yên lòng, song vừa ngẩng đầu lên thì đôi môi của nàng đã bị chàng ngậm lấy.

Nàng mềm mại dựa vào lòng chàng để tiếp nhận cơn mưa phùn rả rích. Khi chàng định dừng lại, nàng lơ đãng khiêu khích một chút, rồi thỏa mãn nhận ra cơ thể của chàng đang cứng đờ, sau một tiếng thở dốc, lại là một nụ hôn ập đến như vũ bão khiến cho nàng xụi lơ trong lòng chàng.

Thật lâu sau, Hạ Thiệu Đình mới thở hổn hển mà buông lỏng nàng ra, nhưng hai tay vẫn khóa chặt lấy vòng eo của nàng, hắn liếc nhìn thức ăn và rượu được chuẩn bị kì công trên bàn, chống trán mình lên trán nàng, thanh âm mang theo ý cười, cất giọng khàn khàn hỏi: “Đồ lừa đảo, có phải nàng lại ủ mưu gì không?”

“Ơ? Chàng phát hiện ra rồi à?” Đường Quân Dao ra chiều ngạc nhiên, ôm lấy cổ chàng, lướt nhẹ một cái hôn lên đôi môi mỏng ấy, rồi hồn nhiên nói: “Thiếp muốn quyến rũ chàng, làm chàng không khống chế được, sau đó sinh cho chàng một đứa con……”

Hạ Thiệu Đình chỉ cảm thấy mình sắp ngừng thở rồi, đồ lừa đảo này vừa mềm mại, ngọt ngào, lại còn nói những lời tan chảy này bằng ngữ khí nũng nịu, khiến chàng hận không thể dâng cho nàng mạng của mình.

Chàng bỗng nhiên dùng lực, bế ngang nàng lên trong tiếng kêu sửng sốt của nàng.

“Ơ kìa, chàng còn chưa dùng bữa kia mà!”

“Bữa tối có thể dừng lại, vì chuyện hương khói truyền thừa quan trọng hơn.”

Đường Quân Dao cười khúc khích, nhìn bộ dạng vội vàng của chàng, nàng cố tình õng ẹo nói: “Vậy có phải là thiếp đã quyến rũ thành công rồi không?”

Hạ Thiệu Đình dừng bước, nhìn khuôn mặt yêu kiều trong lòng, nhíu mày nói: “Đồ lừa đảo như nàng mà còn cần quyến rũ sao?”

Đường Quân Dao hiểu ngụ ý trong lời chàng nói, cười càng thêm khoái chí.

Đúng rồi, ở trước chàng nàng không cần dùng bất cứ thủ đoạn nào cả, mà chỉ cần làm những điều thuận theo lòng mình là được, cũng không cần lo lắng chàng sẽ bỏ rơi hay phớt lờ mình khi tức tối, bởi vì, cho dù chàng có tức tối chuyện chuyện gì, khi màn đêm buông xuống kiểu gì cũng nằm bên cạnh nàng, ôm nàng say ngủ.

Nàng rất thích phu thê chung sống như thế này.

Vừa qua thời kỳ quốc tang, đã có triều thần dâng tấu xin bệ hạ bổ sung hậu cung để kéo dài con nối dõi của hoàng thất, các trọng thần như Đường Tùng Niên, Khâu Trọng, Vi Lương đều đồng loạt tán thành. Dù sao, bệ hạ thành hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, nay đã đến lúc cần phải nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề thừa tự rồi.

Triệu Nguyên Hựu suy nghĩ một lát liền chuẩn tấu.

Cảnh Xương năm thứ ba, cuối cùng hậu cung trống trải đã nghênh đón một nhóm phi tần mới.

Đường Quân Dao đặt cuốn kịch bản mới trong tay xuống và thở dài một tiếng.

Đời này, cuối cùng cuộc chiến chốn hậu cung của triều đại Cảnh Xương đã chính thức được kéo màn, nhưng lần này, nàng chỉ là một người đứng xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play