Ngày mai Hạ Thiệu Đình phải giao đánh với một viên lão tướng của Đông Địch và cũng là cựu Hộ quốc đại tướng quân của Đông Địch. Đông Địch quốc liên tục tổn hao binh tướng, quân đội Đại Tề dần dần tới gần Vương đô, còn triều đình Đông Địch đã không còn đại tướng có thể dùng được, cho nên không thể không mời viên lão tướng này.
Mặc dù đối phương đã ẩn cư nhiều năm, nhưng Hạ Thiệu Đình cũng không dám coi thường ông, hắn vẫn chuẩn bị đầy đủ cho một trận đánh ác liệt.
Song, có một điều khiến hắn khá bất ngờ là, hôm sau, khi hắn cưỡi chiến mã xuất hiện trước trận chiến, nghe đâu có một vị lão tướng trên người mang nửa dòng máu trung nguyên, lấy ‘Lỗ’ làm họ. Khi ông nhìn thấy hắn đã hết sức sững sờ, sau đó thúc ngựa tiến lên và cao giọng hỏi: “Vị tướng quân này, cậu họ Sở phải không?”
Hạ Thiệu Đình ngây người, ban đầu hắn tưởng ông đang hỏi vị tướng lĩnh nào bên cạnh mình, nhưng rồi lại phát hiện ra đối phương đang nhìn vè phía mình, vì thế hắn giương cao giọng đáp lời: “Bản tướng họ Hạ, không phải họ Sở!”
Vẻ mặt của Lỗ tướng quân hiện rõ vẻ bất ngờ, đôi môi ông mấp máy như thể đang nói gì đó, nhưng vì khoảng cách quá xa nên Hạ Thiệu Đình cũng không nghe rõ lời ông nói, chỉ thấy đối phương bỗng nhiên giơ tay ngăn cản thân vệ bên cạnh, sau đó một mình thúc ngựa đi về phía này.
“Tướng quân, ông ta muốn làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ông ta muốn đơn thân độc mã động thủ với chúng ta sao?” Phạm Quảng cau mày nói.
Trong lúc nói chuyện, Lỗ tướng quân đã đến khoảng trống giữa hai quân, ông ghìm dây cương lại và giọng nói: “Hạ tướng quân có thể tiến lên nói vài câu không?”
Hạ Thiệu Đình suy tư chốc lát, rồi lắc nhẹ giây cương toan tiến lên, nhưng lại bị Tào Thăng kéo chặn lại: “Tướng quân không thể đi, cẩn thận có trá!”
“Không sao, ta tự có chừng mực.” Hạ Thiệu Đình nhỏ giọng nói.
Hắn còn muốn giữa lại cái mạng này để trở về lấy đồ lừa đảo khiến người ta giận sôi máu kia, thế nên hắn rất quý trọng cái mạng này, sẽ không tùy tiện mang mạng sống của mình ra làm trò đùa.
Lúc nãy hắn đã để ý nét mặt vị Lỗ tướng quân kia có vẻ không bình thường, nhất là khi ông hỏi mình có phải họ Sở không, nét mặt của ông ta khi đó có chút kích động.
Hắn họ Hạ là thật, nhưng mẫu thân của hắn lại họ Sở.
Thấy hắn kiên trì như thế, đám tướng lĩnh Tào Thăng cũng không tiện làm phật ý hắn, chỉ đành âm thầm lệnh cho tiễn thủ chuẩn bị tốt, còn những tướng sĩ khá tập chung tinh thần quan sát hai người kia.
“Giống, quả nhiên là giống! Cậu nói ngươi họ Hạ, thế trong nhà cậu có ai họ Sở không?” Lỗ tướng quân thấy hắn tiến tới, thoạt tiên là quan sát kỹ gương mặt hắn, sau đó run giọng hỏi.
“Gia mẫu họ Sở.” Hạ Thiệu Đình không hề giấu ông.
“Ta biết ngay mà! Nương cậu họ Sở, khuê danh là Vân Tương. Hồi đó, khi ông ngoại cậu đặt tên cho nương cậu, ta cũng ở đó.” Lỗ tướng quân càng nói càng kích động, nếu không phải ở chỗ này không tiện thì ông đã tiến lên kéo lấy tay hắn rồi hỏi ra nhẽ.
Hạ Thiệu Đình cau mày, nghe ý của đối phương thì hình như ông ta quen biết ông ngoại của hắn? Cũng có thể ông ta có quan hệ gì đó với ông ngoại hắn?
Thế nhưng hắn không phải là người có lòng hiếu kỳ. Huống chi, hắn từng vô cớ có thêm một vị phụ thân ruột, sau đó còn bị Đường Tùng Niên ghét bỏ vì thân thế quá phức tạp, nên giờ hắn không hề có hứng thú với những chuyện thế này.
Quan trọng nhất là, so với những người khác thì hắn càng tin mẫu thân của hắn hơn.
Lúc sinh tiền, mẫu thân chưa từng nhắc đến bất kì điều gì về sinh phụ của hắn, cũng như chưa từng đề cập đến chuyện của ông ngoại với hắn, cho dù mẫu thân không nhớ hay bà không muốn nói thì hắn đều tôn trọng quyết định của bà.
Lỗ tướng quân thấy vẻ mặt bình thản của hắn thì trong lòng lấy làm khó hiểu, nhưng khi ông nghĩ đến lập trường của hai bên nên đành bất lực nói: “Cậu nghĩ rằng ta đang lừa cậu à? Thực không dám giấu, bản lĩnh bày binh bố trận của ta đều do ông ngoại của cậu chỉ dạy cả đấy. Chẳng qua, ta thật sự không ngờ rằng, mười mấy năm sau sẽ có một ngày ta lại cùng cháu ngoại của ông ấy gặp nhau trên chiến trường đao thương này!”
Hồi tưởng lại bạn cũ khiến ngữ khí của ông ta có phần buồn bã, Lỗ tướng quân thở dài một hơi, sau đó nắm chắc cây thương tua đỏ, giục ngựa lui vài bước, rồi lấy mũi thương chỉ vào hắn nói: “Hạ tướng quân, rút đao đi! Để ta nhìn xem bản lĩnh của cậu!”
Hạ Thiệu Đình nắm chặt trường đao trong tay, cất cao giọng nói: “Cho dù ông cùng ông ngoại quá cố của ta có quan hệ như thế nào, thì hôm nay ta và ông đều đã mỗi người một chủ, bản thân ta sẽ không thủ hạ lưu tình, lão tướng quân, mời!”
Nói xong, hai chân hắn kẹp chặt bụng ngựa, vung trường đao ra nghênh chiến.
Đám Phạm Quảng Tào Thăng thấy hai người đang bình tĩnh nói chuyện thì bỗng nhiên động thủ đánh nhau. Thoạt nhìn thì có vẻ đối phương chỉ muốn đấu tay đôi với tướng quân nhà mình, chứ ông ta không hề để tướng sĩ phía sau tham chiến, cho nên bọn họ cũng tạm thời án binh bất động, nhìn chằm chằm hai người đang giao đấu quyết liệt trên chiến trường.
“Này? Lão già kia cũng có chút bản lĩnh đấy! Không ngờ ông ta có thể đấu ngang tay với tướng quân!” Phạm Quảng kinh ngạc nói.
Tào Thăng không lên tiếng, nhưng hắn cũng đã nhìn ra. Nếu chỉ bàn về võ nghệ thì Hạ tướng quân thắng một bậc, nhưng đối phương lại có kinh nghiệm đối địch phong phú hơn, ông ta có vô số động tác thật giả lẫn lộn, trong khoảng thời gian ngắn Hạ tướng quân cũng không thể làm gì được ông ta, cho nên mới dẫn tới cục diện đấu ngang tay.
Hạ Thiệu Đình càng đánh càng hiểu rõ lần này mình đã thật sự gặp phải đối thủ khó nhằn, tuy còn chưa lĩnh giáo bản lĩnh bày binh bố trận của đối phương nhưng trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện vài phần mong đợi.
Đang nghĩ như vậy, đối phương đã nhảy ra khỏi vòng chiến sau khi vung một thương đánh vào hư không, ông ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Tốt, không hổ là cháu ngoại của người kia, Ba Lỗ Khắc chết trên tay cậu cũng không oan.”
Ba Lỗ Khắc là người kế nhiệm chức Hộ quốc đại tướng quân của ông ta, hắn đã chết dưới trường đao của Hạ Thiệu Đình trong một trận chiến trên chiến trường, điều này đã ép Đông Địch vương phải tái bộ nhiệm vị lão tướng đã thoái ẩn nhiều năm vì trong triều không còn đại tướng nào có thể dùng được nữa.
Hạ Thiệu Đình đưa tay lau mồ hôi trên trán, thấy đối phương sau khi nói xong những lời này thì trực tiếp gõ kẻng thu binh. Hành động này của đối phương khiến Hạ Thiệu Đình lập tức nhíu mày, cảm thấy trận đánh hôm nay thật sự đã vượt qua ngoài dự liệu của hắn. Mà lúc này tại kinh thành, Đường Chương Niên, Nhị huynh của Trung thư lệnh Đường Tùng Niên, bỗng nhiên quyên góp cho triều đình bảy phần gia sản, nhằm giúp đỡ triều đình mua vật tư vận chuyển đến tiền phương. Thiên Hi đế long nhan lộ rõ vẻ hớn hở, chẳng những hạ chỉ sắc phong Đường Chương Niên làm Thành Cẩm bá, mà còn ban cho Đường Hoài Miễn nhi tử duy nhất của ông xuất thân tiến sĩ, đồng thời ban hôn cho Đường Hoài Miễn cùng Tĩnh an Ngũ công chúa.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tin này đã gây xôn xao cho triều đình và dân chúng, ai cũng cảm thấy Đường Chương Niên quyên bảy phần gia sản này là điều vô cùng đứng đắn.
Bảy phần gia sản đổi lấy một chức tước, mặc dù chỉ là chức suông, nhưng suy cho cùng nó vẫn là tước vị! Ngoài kia có bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán còn tranh không nổi. Trừ tước vị ra, còn có tiền đồ của nhi tử và một cô con dâu là công chúa được sủng ái nhất. Vụ mua bán này tính thế nào cũng vẫn có lời,
Nhiều người cho rằng hành động này của Đường Chương Niên chắc chắn là do Đường Tùng Niên bày kế cho; có người to gan còn đứng trước mặt Đường Tùng Niên hỏi thẳng chuyện này, thế nhưng Đường Tùng Niên chỉ vuốt râu mà cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Khi Khâu Trọng đi từ điện chầu ra, đúng lúc nhìn thấy có đại thần đang thăm dò ý tứ của Đường Tùng Niên, còn Đường Tùng Niên chỉ cười mà không nói năng gì, ông ta thấy mà không khỏi cười khẩy một tiếng.
Lão cáo già này thật đúng là vừa gian xảo vừa hám vinh, chuyện này chẳng qua chỉ là cái cớ để bệ hạ ban hôn, chẳng có liên quan gì tới ông ta sất, thế mà ông ta cứ muốn dát vàng lên mặt mình, cứ ra vẻ thần thần bí bí, như thể có bản lĩnh phi thường gì đó, có thể để huynh trưởng trong nhà một bước lên trời.
Đường Tùng Niên liếc thấy bóng dáng của ông ta, cười gọi: “Khâu đại nhân.”
Trên mặt Khâu Trọng cũng nhanh chóng xuất hiện một nụ cười, đáp lời: “Đường đại nhân.”
Thái độ của hai người vừa thân thiết lại rất mực hiền hóa, như thể bọn họ là bạn bè có quan hệ thân thiết vậy. Đâu còn thái độ gay gắt, không ai nhường ai như lúc nãy ở trong điện chầu.
Tước vị, ban hôn nhưng thứ này đều không tệ, Đường Quân Dao cũng đã đoán được trước, vì dù sao Thiên Hi đế cũng không nỡ gả nữ nhi cho một nhà dân thường, cho nên ông ấy chắc chắn sẽ ban cho Đường Chương Niên một ân điển, như thế mới thuận lý thành chương mà ban hôn.
Song, nàng lại không nhịn được cười khi biết Thiên Hi đế còn ban thưởng cả xuất thân tiến sĩ cho Đường Hoài Miễn.
“Xem ra bệ hạ cũng biết Tam ca là người lười biếng, có thể trúng cử đã đạt đến giới hạn rồi.”
Đường Hoài Miễn bị nàng cười đến mắc cỡ, thế nhưng vẫn cười hi hi vài tiếng: “Bệ hạ thật sự tâm lí quá luôn. Đã như vậy, cha ta cũng không còn lí do gì để bắt ta đọc sách suốt ngày nữa.”
“Khá đó!” Đường Hoài Châu cười mắng.
Cuối cùng cũng được toại nguyên, tâm trạng của Đường Hoài Miễn cực kỳ tốt, nên hắn mặc cho hai huynh muội bọn họ chế nhạo mình thế nào cũng được, còn hắn chỉ cười ha hả, không hề tức giận.
Của hồi môn, đồ cưới, trang sức và các vật dụng khác của Ngũ công chúa đều đã được Hoàng hậu chuẩn bị sẵn khi bà còn sống. Còn Đường Chương Niên và Lâm Thị chỉ có một đứa con duy nhất là Đường Hoài Miễn, thế nên họ cũng đã chuẩn bị mọi thứ để hắn lấy vợ từ lâu.
Thiên Hi đến vốn không muốn để hai người thành hôn quá sớm, nhưng hôm đó khi thái y viện theo lệ đến bắt mạch bình an cho ông, sắc mặt thái y nọ dần trở nên nghiêm trọng.
Trái tim ông giật thót, lập tức cười khổ, cũng không đợi hắn mở lời đã cất tiếng hỏi: “Trẫm còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Thái y khẽ đáp: “Lâu là một năm, nhanh thì nửa năm.”
Thiên Hi đế thở dài một tiếng: “Một năm ư……..”
Chí lớn chưa thực hiện được mà đã phải rời xa trần thế, suy cho cùng ông vẫn có cảm thấy không cam lòng. Hơn nữa thủ đoạn của Thái tử còn quá non nớt khiến ông càng thêm bất an.
“Trẫm biết rồi, chuyện này đừng để Thái tử biết.” Ông lấy lại bình tĩnh, trầm giọng căn dặn.
Thái y thưa vâng, rồi lại khẽ căn dặn một phen. Nếu là ngày xưa, chắc Thiên Hi đế chỉ nghe cho có rồi thôi, nhưng lần này ông ấy lại nghe vô cùng chăm chú, âm thầm ghi nhớ từng câu thái y dặn dò.
Cho dù thế nào, ông phải nghĩ cách để mình sống lâu hơn một chút, chí ít thì ông phải sống đến ngày có thể nhìn thấy Thái tử có khả năng một mình chống đỡ, đại quân chinh phạt Đông Địch của triều đình thắng trận trở về.
Lòng ông có rất nhiều chuyện phải lo lắng, cho nên khi Khâm thiên giám hỏi ông ngày thành hôn của Ngũ công chúa, ông bèn chọn một ngày gần nhất.
Thật khéo là, ngày thành hôn mà ông chọn cho Ngũ công chúa còn sớm hơn ngày thành hôn của Đường Hoài Châu và Vi Ánh Trúc hẳn một tháng.
Thiên Hi đế đồng ý để Đường Hoài Miễn và Ngũ công chúa thành hôn sớm, khiến Đường Hoài Miễn vui đến nỗi chạy hai vòng khắp vườn, hành động của hắn làm cho đám người Đường Quân Dao cười không ngớt mồm.
Ngay cả Đường Chương Niên và Đường Hoài Châu cũng phì cười, rồi cùng tức giận mà trừng mắt nhìn thằng ranh này một cái.
Mặc dù Lâm Thị cũng cười, nhưng ấn đường lại nhuộm vẻ âu sầu, Đường Quân Dao vừa nhìn là nhận ra ngay.
Đường Quân Dao suy nghĩ một lát rồi hiểu ra.
Tam thẩm đang lo sau khi Ngũ công chúa vào cửa, giữa mẹ chồng nàng dâu sẽ chung sống không hòa thuận. Con dâu có xuất thân cao như thế, người làm mẹ chồng đương nhiên rất áp lực.
Lại thêm, sau khi Ngũ công chúa xuất giá sẽ có phủ công chúa của mình, đến lúc đó nếu nhi tử cũng chuyển đến đó thì sau này hai mẫu tử cũng không tiện gặp nhau. Vừa nghĩ như thế, làm sao bà không sầu lo cho được.
Đường Quân Dao biết, đối với những chuyện thế này thì người ngoài có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng, mọi chuyện còn phải đợi sau khi Ngũ công chúa gả vào, mẹ chồng nàng dâu chính thức sống chung mới biết được là tốt hay xấu, lúc đó Tam thẩm tự khắc phân biệt rõ ràng.
Nhị phòng có được tước vị, lại còn có một người con dâu là công chúa, tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Đường Bách Niên đang ốm liêt giường. Ông hét lên ‘aaa’ với cái mồm méo xệch, đôi mắt đỏ hoe trợn tròn, chân tay vẫn có thể sử dụng bình thường không ngừng vùng loạn.
Anh di nương được Lý Thị bắt đến đây chăm sóc ông ta, khi thấy bộ dạng của ông ta như vậy thì sợ hết hồn, nhưng bà ta cũng không dám tiến lên, chỉ lui sang một bên chờ đợi.
Lý Thị bức vào, bà ngoảnh mặt làm ngờ trước ánh mắt căm hận đang nhìn mình của ông ta, chỉ thản nhiên nói: “Mai là ngày đại hôn của Hoài Miễn, cả ngày ta đều không ở nhà. Yên tâm, Nhị đệ và Tam đệ không giống ông, ông có thể vô tình nhưng bọn họ sẽ không vô nghĩa, nên có……..”
“Không, không, không được, được đi!” Đường Bách Niên nhìn bà ta chằm chằm, phải gian nan lắm mới thốt ra được một câu.
Lý Thị không hề bất ngờ trước phản ứng của ông ta, nghe thế cũng chỉ cười khẽ một tiếng, ngữ khí đầy châm biếm: “Không được đi? Đã đến ngày hôm nay, ông vẫn muốn chọc giận bọn họ sao!”
Bà ngừng một lát, giọng nói đầy ác ý: “Nhưng ta cứ không làm theo ý ông đấy! Không những ta sẽ đi mà còn đi đàng hoàng, nở mày nở mặt mà đi, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lấy Đại phòng ra để công kích bọn họ!”
“Tiện, tiện……” Đường Chương Niên bị bà chọc tức đến độ gân xanh đập loạn, tay trái chân trái vẫn có thể cử động ra sức vùng vẫy toan đánh bà, nhưng ngay cả góc áo của bà ông ta cũng chẳng thể chạm tới.
Lý Thị từ trên cao liếc xuống ông ta, nhếch mép khinh thường, sau đó quay người lạnh lùng phân phó Anh di nương đang thu người bên cạnh: “Chăm sóc lão gia cho tốt!”
Anh di nương khẽ thưa vâng, không dám nói ra nửa lời phản bác.
Lý Thị vừa đi ra cửa liền nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Đường Hoài Hưng, bà ta nghe thấy hắn khẽ hỏi: “Hoài Miễn thật sự sắp làm phò mã rồi sao?”
Sau khi gãy chân, hắn vẫn luôn nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, thế nên không hề hay biết chuyện của Nhị phòng.
“Hoài Miễn chẳng những sắp lấy công chúa, mà Nhị thúc của con cũng đã trở thành Thành Cẩm bá gia rồi.” Lý Thị bình tĩnh nói.
“Vậy, vậy sao….” Đường Hoài Hưng mặt mày tái mét, mồm lẩm bẩm.
Phụ tử Nhị phòng mà hắn luôn khinh thường, không ngờ bọn họ đã chạm đến độ cao mà hắn không thể với tới?
Sao sự việc lại phát triển đến nông nỗi ngày hôm nay? Rõ ràng học vấn của hắn tốt hơn Hoài Miễn, thậm chí còn tốt hơn cả Hoài Châu, nhưng tại sao hắn càng lăn lộn càng kém, đến cả Hoài Miễn cũng không sánh bằng?
Nửa tháng sau ngày thành hôn của Đường Hoài Miễn và Ngũ công chúa, tiền phương truyền về tin tức Đông Địch đầu hàng, tin này làm cho Đường Quân Dao đang giúp Nguyễn Thị chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới của huynh trưởng ngây ngẩn cả người.
Đầu hàng ư? Đời này Đông Địch đầu hàng ư?
Song nàng cũng chẳng nghĩ nhiều, nàng chỉ cần biết nếu chiến tranh đã kết thúc thì Đình ca có thể quay về rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT