Đường Hoài Châu nghe xong giận quá hóa cười: “Thế Đại bá phụ và Đại đường huynh đâu? Chẳng lẽ họ lại cho phép nhà các ngươi sỉ nhục nữ nhi Đường gia vậy sao?”

Trần Triệu Dũng nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Kẻ đề nghị đưa Quân Du đến phủ Tín vương không phải ai khác mà chính là phụ tử Đường Bách Niên!”

Đường Quân Du đang co mình trong khóc cuối cùng cũng bật khóc hu hu, tiếng khóc tuyệt vọng đến mức làm cho một người trước nay không ưa gì Đường Quân Du như Đường Hoài Châu cũng phải cảm động.

Cha không ra cha, huynh không ra huynh, đáng lẽ hai kẻ này phải trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng ta, nhưng giờ đây bọn họ lại biến thân thành đao phủ đẩy nàng ta vào vực thẳm tuyệt vọng.

Đường Hoài Châu quả thực không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, nhưng khi hắn nhìn thấy Đường Quân Du vùi người vào lòng Trần Triệu Dũng liên tục kìm nén tiếng khóc thì không thể không tin tất cả những việc này đều là sự thật.

Hai phụ tử Đại phòng kia thật sự đã làm loại chuyện không bằng cầm thú này.

“Biểu đệ, nay chúng ta đã đi đến bước đường cùng rồi, nương ta thả Quân Du, cha ta ắt sẽ không bỏ qua cho bà ấy mà ta lại không thể bỏ mặc bà ấy được. Quân Du đành phải trông cậy vào đệ, ta chỉ mong nàng ấy tìm được nơi an ổn để sống, không để bọn họ tìm thấy là được.” Hai mắt Trần Triệu Dũng đỏ bừng, nghẹn ngào cất tiếng cầu xin.

Đường Hoài Châu đang định nói thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Đường Hoài Diệu vang lên ở phía sau: “……….Muội muội.”

Trong nháy mắt, hắn thấy Trần Triệu Dũng vùng lên như trông thấy kẻ thù, thoắt cái đã bảo vệ Đường Quân Du ở phía sau mình, hắn giận dữ mà thét: “Cút! Dù chết ta cũng không giao nàng ấy cho ngươi đâu! Các ngươi là đám súc sinh, các ngươi chắc chắn sẽ gặp báo ứng!”

Đường Quân Du thu mình lại sau lưng phu quân, nắm chặt lấy cánh tay của hắn, cơ thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi.

“Ta…………” Đường Hoài Diệu dường như muốn giải thích gì đó, thế nhưng khi hắn nhìn thấy muội muội coi mình như thú dữ thì những lời muốn nói trong lòng lại không thể nào thốt nên được.

Trần Triệu Dung thấy hắn không tiến lên thì lập tức nắm tay Đường Quân Du xoay người toan chạy.

“Đừng đi bên kia, cha đệ đang dẫn người tìm kiếm bên đấy!” Đường Hoài Diệu quýnh lên, vội vàng gọi bọn họ lại.

Trần Triệu Dũng lập tức dừng lại, nhất thời không biết có nên tin lời hắn nói không.

Nếu hắn ta nói thật, giờ hắn chạy về bên đấy chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Nhưng giả như hắn chỉ muốn trấn an mình để đợi đám người kia tìm đến thì phải làm sao?

Hắn lưỡng lự một lúc, song vẫn sít sao bảo vệ Đường Quân Du ở sau lưng, trừng ánh mắt tràn đầy phòng bị về phía Đường Hoài Diệu.

“Ta không lừa đệ đâu, từ khi cha đệ phát hiện không thấy muội ấy đã sang nhà ta tìm, cha ta cũng dẫn người đi tìm cùng ông ấy, họ đã tìm hết mười tám hẻm của phố Đông phía trước rồi, cũng đã đến phủ biểu dượng (*) tìm, bây giờ họ đang dẫn người tới nhà Tam thúc tìm kiếm.” Đường Hoài Diệu chua sót nói.

(*) Biểu dượng: chồng của cô,

Trần Triệu Dũng căng thẳng, sau một hồi thất thần liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía Đường Hoài Châu.

Cuối cùng Đường Hoài Châu cũng chậm rãi nói: “Chuyện của nhà Đại bá và nhà họ Trần ta vốn không muốn quan tâm, để tránh lại bị Đại bá phụ đến nhà bảo chúng ta lo chuyện bao đồng………”

Mặt Trần Triệu Dũng lập tức trắng bệch, lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe Đường Hoài Châu thản nhiên nói: “Thế nhưng, dưới gối nam nhi có hoàng kim, Trần biểu huynh đã thật lòng muốn nhờ, chúng ta lại còn là thân thích với nhau, thế nên ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

Trần Triệu Dũng vừa mừng vừa sợ, hắn lập tức kéo Đường Quân Du đến cạnh hắn, trông như đang tìm kiếm sự bảo vệ.

Đường Hoài Châu lườm bọn họ một cái, rồi lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Hoài Diệu, cười nhạt: “Hổ dữ không ăn thịt con, sự độc ác và trơ trẽn của gia đình huynh quả thực đã nằm ngoài dự đoán của ta, đổi mới hoàn toàn nhận thức của ta.”

Đường Hoài Diệu vô cùng nhục nhã cùng hổ thẹn, nhưng lại không giải thích được nửa câu.

Đường Hoài Châu lạnh lùng nói tiếp: “Ta sẽ mang Đường Quân Du đi, huynh có thể thoải mái cướp người từ trong tay ta, hoặc  bây giờ lập tức gọi Đường Bách Niên và Trần Quảng Tiết đến, để xem Đường Hoài Châu ta có sợ các ngươi không!”

“Ta không……” Đường Hoài Miễn muốn giải thích rằng hắn không đến đây để bắt người, nhưng khi đối mặt với sự lạnh nhạt của hắn, sự phòng bị của Trần Triệu Dũng cùng sự sợ hãi và oán hận trong đôi mắt của Đường Quân Du khiến cổ họng hắn như thể bị lấp kín.

“Đi thôi!” Đường Hoài Châu quay người, liếc mắt nhìn dáng vẻ chật vật, nhếch nhác của Đường Quân Du.

“Đi thôi! Nàng phải nghe lời biểu đệ, không được tùy tiện chạy lung tung, ta sẽ nhanh chóng tới đón nàng.” Trần Triệu Dũng đẩy nhẹ Đường Quân Du một cái, ý bảo nàng đi theo Đường Hoài Châu.

“Chàng đừng bỏ rơi thiếp mà, sau này thiếp sẽ không tùy tiện nổi giận với chàng nữa, chàng đừng bỏ ta mà, về sau ta sẽ nghe lời, sẽ làm một thê tử tốt, chàng đừng bỏ ta mà…………” Đường Quân Du khóc lóc kéo lấy tay hắn không chịu buông.

Mắt Trần Triệu Dũng đỏ hoe, khẽ khuyên nhủ: “Ngoan nào, đi mau! Đừng để biểu đệ đợi lâu, ta sẽ nhanh chóng tới đón nàng thôi.”

“Nhưng mà….”

“Không nhưng nhị gì cả, nếu nàng không đi mà tiếp tục ở lại đây sẽ làm liên lụy tới ta và nương ta. Nàng biết chứ, thật ra ta chẳng thể bảo vệ được nàng! Đi mau!” Trần Triệu Dũng nhẫn tâm đẩy nàng ta một cái thật mạnh, sau đó xoay người sải bước rời đi.

Đường Quân Du bị hắn đẩy cho loạng choạng cả người, rồi nàng lại đăm đắm nhìn theo bóng lưng rời đi đầy quyết liệt của hắn, nước mắt ‘tí tách tí tách’ tuôn rơi không ngừng, nhưng vẫn cố cắn chặt cô tay áo không chịu khóc ra tiếng.

“Muội muội đừng nán lại nữa, đi mau! Nếu bị bắt quay về sẽ uổng phí tấm trân tình của muội phu đó!” Đường Hoài Diệu nghẹn ngào nói.

Đường Quân Du trừng hắn với đôi mắt ngập tràn oán hận, nàng rít răng mà nói: “Ta hận các người, ta hận các người!”

Nàng quệt đi nước mắt, vội vàng đuổi theo Đường Hoài Châu.

Nét mặt Đường Hoài Diệu thảm đạm, cơ thể lảo đảo, miệng nở ra một nụ cười thê lương.

Đâu chỉ muội ấy hận, hắn cũng hận! Hắn hận cha huynh không niệm tình thân cốt nhục, hận mình không có tài cán gì, đến cả muội muội ruột cũng không bảo vệ được!

Hắn siết chặt nắm tay, dùng sức cắn mạnh cánh môi  đồng thời cảm nhận được vị tanh ngọt ập đến.

Hắn lau qua loa gương mặt của mình rồi sải bước rời đi.

Không thể cứ mãi thế này nữa, hắn cần phải làm gì đó để ngăn cản, cần phải …….

Sự mất tích của Đường Quân Du đã dấy lên một cơn bão ở Trần phủ. Sau một hồi tra đi tra lại, rốt cuộc Trần Quảng Tiết đã dám khẳng định nhi tử Trần Triệu Dũng của hắn là người làm việc này, còn thê tử Giang Thị cũng chính là đồng lõa, nếu không Trần Triệu Dũng không thể mang người đi một cách dễ dàng như vậy được.

Đường Quân Du mất tích đồng nghĩ với việc bọn hắn không thể giao người cho Tín vương, nếu không giao người ra thì sẽ không thể dập tắt được cơn thịnh nộ của Tín vương, cả nhà bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự trả thù của hắn ta.

Hắn thở hổn hển, vung tay tát Giang Thị một cái: “Tiện nhân, các ngươi giấu người ở chỗ nào?!”

Tiền Thị cũng tức đến nỗi chỉ tay vào con dâu mà mắng: “Có phải ngươi muốn Trần gia chúng ta chết không có chỗ chôn, muốn chúng ta bị con đĩ kia liên lụy tới chết phải không?”

Giang Thị ôm nửa khuôn mặt sưng tấy, cương quyết phủ nhận: “Con không làm, con không hề thả con bé đi!”

Trần Quảng Tiết giận tím mặt, ra sức tát nàng thêm vài cái nữa, tát đến khi nàng ngã sõng soài trên đất. Dù thế nhưng nàng vẫn không chịu nhận mình đã thả người đi.

Nàng càng phủ nhận thì càng chọc tức mẫu tử Tiền Thị và Trần Quảng Tiết, một người chửi nàng như tát nước, một người không ngừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Thế nhưng, bất kể bọn họ có đánh thế nào có mắng ra sao thì Giang Thị vẫn một mực cắn chặt răng không thốt lên  tiếng nào.

Sự im lặng của nàng không phải là vì nàng rất yêu quý người con dâu như Đường Quân Du, thật sự mà nói thì nàng cực kỳ không thích con bé, Đường Quân Du được nuông chiều quá mức, từ ngày vào cửa làm dâu đến nay cứ ba ngày cãi một trận nhỏ, mười ngày cãi một trận lớn với nhi tử của nàng, trông con bé chẳng có chút tự giác của người làm thê tử gì cả.

Nàng im lặng là bởi nàng cảm thấy xót xa cũng như đồng cảm với những gì đã xảy ra với Đường Quân Du, chỉ vì sợ Tín vương báo thù mà cả nhà này không ai màng đến sự sống chết của con bé, thản nhiên giao con bé ra.

Phu gia lẽ ra là chỗ dựa cả đời của người phụ nữ, thế nhưng Trần gia đã cho nàng được cái gì? Vì dàn xếp ổn thỏa chuyện này mà hôm nay bọn họ có thể giao con dâu ra, ai biết được ngày sau hắn sẽ vứt bỏ mình vì những nguyên nhân khác?

Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy hạnh phúc chính là, mặc dù nhi tử của nàng chảy trong người dòng máu của nhà họ Trần, nhưng lương tâm thằng bé vẫn còn, chí ít thằng bé vẫn là một con người!

Trần Quảng Tiết đã đánh đến mỏi, nhưng vẫn thấy Giang Thị dẫu có bị thương khắp người cũng không chịu nhận  đã thả Đường Quân Du đi, điều này khiến hắn hoài nghi liệu có phải mình đã đổ oan cho nàng không.

Tiểu thiếp mới nạp của Trần Quảng Tiết ưỡn cái bụng bầu to uỵch đi vào, nói với giọng oán trách: “Chắc chắn là Dũng ca đã đưa người đi rồi, việc quan trọng nhất lúc này là mau chóng tìm người về, nếu không chúng ta đều không được yên đâu!”

Trần Quảng Tiết bừng tỉnh, hắn vội vã dẫn người đến phủ Đường bách Niên và nói với ông ta chuyện Đường Quân Du mất tích, Đường Bách Niên nghe xong thì vô cùng hoảng hốt, ông ta lập tức triệu tập gia đinh đi tìm.

Chỉ tiếc là bọn họ chẳng tìm được gì cả. Trần Quảng Tiết buông thõng cơ thể mệt mỏi về nhà, đập vào mắt của hắn chính là bóng dáng của Trần Triệu Dũng, Trần Quảng Tiết không nói hai lời mà lao về phía trước quyền đấm cước đá nhi tử, buộc hắn phải khai ra tung tích của Đường Quân Du.

Nhưng Trần Triệu Dũng lại giống hệt Giang Thị, hắn một mực cắn chặt răng không thốt ra nửa chữ.

Trần phủ làm mất người, lại không thể moi ra được chút tin tức nào từ Giang Thị và Trần Triệu Dũng, Đường Bách Niên vừa hoảng sợ vừa sốt ruột. Tuy nhiên, Lý Thị lại âm thầm thở phào, bà vừa nghĩ đến tình cảnh bi thảm của nữ nhi là đôi mắt lại bất giác ngấn lệ.

Xưa đâu bằng nay, bà đã không còn là Đại phu nhân vẻ vang, một người đã nói là làm của Đường phủ ngày ấy nữa, hiện giờ bà chỉ chiếm danh phận chính thất, còn quyền lợi ở hậu viện đều nằm trong tay thân mẫu Anh di nương của Đường Quân Nhu.

Càng đến gần thời hạn cuối cùng mà Tín vương đặt ra, Đường Bách Niên càng sợ hãi, Đường Bách Niên không hiểu sao mình lại nghĩ đến Đường Tùng Niên, nổi lên lòng nghi ngờ rằng ông ta đã xen vào chuyện này và đưa người đi.

Ông càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này cực lớn, lập tức xông thẳng tới tìm Đường Tùng Niên và thề phải hỏi cho ra nhẽ.

Đường Tùng Niên đã nghe Đường Hoài Châu kể lại những việc mà Trần phủ và Đại phòng đã làm với Đường Quân Du, ông vừa kinh hoàng vừa tức giận, lúc này lại nghe hạ nhân trong phủ tới bẩm báo Đại lão gia đến phủ, Đường Tùng Niên không cần nghĩ cũng biết mục đích đến đây của Đường Bách Niên.

Ông nghiêm mặt cho người mời ông ta đến đây. Vừa bước chân vào cửa,  Đường Bách Niên đã chỉ thẳng ông mà mắng: “Đường Tùng Niên, ngươi giấu Quân Du đi đâu rồi?! Mau giao con bé cho ta mau!”

Đường Tùng Niên cười khẩy: “Người không biết còn tưởng rằng Đại ca đang tìm nữ nhi để báo thù đấy!”

Mắt Đường Bách Niên lóe lên, nhưng ông ta lại nghĩ, Đường Quân Du đánh Tín vương bị thương làm liên lụy đến cả nhà, vậy còn không phải là kẻ thù sao?”

“Nói nhảm ít thôi, mau giao người cho ta!”

Đường Tùng Niên phất tay áo, ung dung nói: “Người, quả thực là đệ giấu đi. Nhưng tại sao đệ phải giao con bé cho huynh? Chỉ có Đại ca mới làm được loại việc tán tận lương tâm như đẩy nữ nhi vào chỗ chết chứ ta thì không.”

“Đường Tùng Niên, ngươi đừng có mà không biết xấu hổ!” Đường Bách Niên vô cùng tức giận.

Đường Tùng Niên sầm mặt: “Huynh mới là người không biết xấu hổ! Đường Bách Niên, huynh cho rằng mình đang đứng ở đâu? Huynh nghĩ ta là ai? Mấy năm nay ta không thèm sao đo tính toán với huynh, nên huynh thật sự cho rằng ta sợ huynh sao?”

“Huynh có tin không, huynh không cần đợi Tín vương ra tay, nếu ta muốn đối phó huynh còn dễ hơn di chết một con kiến!”

Đường Tùng Niên bị ánh mắt ác nghiệt của ông dọa cho run cầm cập, nhưng vẫn số sống cố chết nói: “Ngươi không dám! Trừ khi ngươi không cần danh tiếng của mình nữa!”

Nghĩ đến đây, ông lại cảm thấy tự tin hơn một chút. Người làm quan coi trọng nhất là danh tiếng, ông không tin ông ta muốn mang tiếng xấu rằng không niệm tình cảm huynh đệ thủ túc.

Nhưng Đường Tùng Niên lại cười: “Đại ca đã bước nửa chân vào quan tài rồi mà sao còn có loại suy nghĩ ngây thơ như vậy chứ? Hễ là ta muốn thì bất kể ta làm gì, ở bên ngoài ta vẫn sẽ là Đường đại nhân có rộng lượng nhân hậu.”

Nét mặt Đường Bách Niên lập tức trở nên khá khó coi, rồi ông ta lại nghe thấy Đường Tùng Niên đột nhiên quát lớn: “Cút! Sau này còn dám xuất hiện trước mắt ta thì ta nhất định sẽ cho huynh nếm thử thủ đoạn của ta!”

Ông đã ở địa vị cao bao nhiêu năm,  trong người tự có một loại uy nghiêm khiến người khác không thể xâm phạm, hiện giờ nó bỗng nhiên bùng lên làm cho chân tay Đường Bách Niên nhũn cả ra, suýt nữa đứng không vững. Song, khi ông ta vẫn muốn nói vài câu ra vẻ, thì lại đối diện với ánh mắt hung ác của Đường Tùng Niên, bấy giờ ông ta chỉ cảm thất kinh sợ, nào còn dám nán lại lâu.

“Quay lại!” Ông ta vừa bước qua bậc cửa lại bị Đường Tùng Niên quát lại.

“Đệ, đệ còn muốn làm cái gì?” Ông ta nói với vẻ gượng gạo.

“Nói với Tín vương, nếu hắn muốn người thì cứ việc tự mình đến tìm ta, ta ở đây đợi tiếp hắn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play