Đường Quân Dao nhịn cười vô cùng vất vả, nàng không dám ngẩng đầu lên vì sợ bị người ta nhìn thấy nụ cười không thể che đậy của mình.

Đường Quân Nhu có ngu hơn nữa thì giờ khắc này nàng ta cũng nhìn ra được Tín vương đang ôm tâm tư gì với Đường Quân Dao, mặt nàng ta hết đen lại đỏ, hận đến nỗi vặn chặt khăn tay và nhìn về phía Đường Quân Dao bằng ánh mắt tràn đầy căm hận cùng địch ý.

Mấy lần liên tiếp đều bị Ngũ công chúa cắt lời, Tín vương tức giận lắm, nhưng lại không tiện phát tác, nên hắn đành phải che đi vẻ mặt hằm hằm của mình bằng việc cúi đầu phẩm trà.

Nhưng Ngũ công chúa vẫn không bỏ qua cho hắn, hỏi hắn với khuôn mặt tràn đầy quan tâm: “Cơ thể Nhị hoàng tẩu lúc tốt lúc xấu, thái y có từng nói tẩu ấy bị bệnh gì không?”

Tín vương giật mình, hắn làm sao mà biết nàng ta bị bệnh gì chứ? Nhà mẹ đẻ của nàng ta đã không thể giúp đỡ hắn, bản thân nàng ta thì suốt ngày ốm đau bệnh tật nhưng vẫn không chịu chết, cứ khăng khăng chiếm lấy vị trí vương phi, làm sao hắn có thể tiêu phí tâm tư lên người nàng ta nữa.

Thế nhưng, khi hắn thấy Đường Quân Dao vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện cũng ngước mắt lên, dường như nàng cũng rất quan tâm tới bệnh tình của Tín vương phi, hắn đành phải tùy tiện nói dối cho qua chuyện: “Bệnh từ trong bụng mẹ ấy mà, thái y cũng không có cách.”

“Hớ? Không đúng nha! Lúc nãy ở chỗ Nhị hoàng tẩu muội đã lén hỏi thái y rồi, thái y nói rằng căn nguyên của bệnh là từ sau lần sẩy thai hai năm trước, giờ tẩu ấy vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, phải chuyên tâm điều dưỡng mới tốt được.” Ngũ công chúa nói với vẻ vô cùng sửng sốt.

Đường Quân Dao nghe vậy liếc nàng ta một cái, ngay cả Đường Quân Nhu cũng nhìn về phía nàng ta với ánh mắt khó hiểu.

Thái y? Hôm nay rõ ràng thái y không đến mà.

Tín vương hẵng giọng: “Cơ thể nàng ấy đã yếu ớt từ khi còn trong bụng mẹ, thêm với năm đó sẩy thai ngoài ý muốn khiến cho cơ thể bị tổn thương nặng nề, vì thế những lời lúc nãy thái y nói với muội cũng không hề sai.”

“Ôi trời!” Ngũ công chúa bỗng nhiên kêu lên đầy hốt hoảng.

“Ngũ hoàng muội sao vậy?”

“Nhị hoàng huynh, muội nhớ nhầm rồi, Nhị hoàng tẩu không phải là người bị bệnh sau khi sẩy thai, mà là Bành trắc phi bên người Đại hoàng huynh.” Ngũ công chúa chân chất dụi vành tai, nhìn hắn cười áy náy.

Nàng giả vờ không nhìn thấy sắc mặt khẽ thay đổi của Tín vương, nghi ngờ hỏi: “Nhị hoàng tẩu cũng từng sẩy thai ư?”

Lúc này, làm sao Tín vương còn không biết con nha đầu chết tiệt này đang cố tình đùa giỡn mình, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc mình đã đắc tội nàng ta ở chỗ nào, mà khiến hôm nay nàng ta cứ hung hăng nhắm vào mình, hắn giận tím mặt, rồi chỉ bày ra bộ dạng uy nghiêm của huynh trưởng, chứ không trả lời nàng ta nữa.

“Không đúng, Nhị hoàng huynh quan tâm hoàng tẩu như thế, lúc nào cũng chăm sóc chu đáo cho tẩu ấy, làm sao huynh có thể không nhớ Nhị hoàng tẩu từng hoài thai được chứ? Lại làm sao có thể không biết Nhị hoàng tẩu mắc bệnh gì được? Chẳng lẽ là vì tiểu tẩu tẩu trong phủ quá nhiều, nên Nhị hoàng huynh mới nhớ sai? Nhất định là thế rồi, không sai vào đâu được, tiểu Đường Đường muội thấy có đúng không?” Ngũ công chúa nói dai nói dài nói mãi.

“Đúng thế, chắc chắn là nhớ sai, dẫu sao hằng ngày Tín vương điện hạ phải xử lí quá nhiều công việc, người phải chăm sóc nhiều như vậy, làm sao có thể nhớ được hết tất cả.” Đường Quân Dao cười duyên dáng trả lời.

Tín vương ngày càng bối rối khi bị hai người các nàng ngươi nói một câu ta đế một câu, hắn muốn rời đi nhưng lại quyến luyến khuôn mặt tươi đẹp quyến rũ của người trước mặt.

Người này tuy mặc y phục màu trắng nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp. Vì đang trong thời kỳ quốc tang, cô nương trước mặt này trang điểm khá là mộc mạc, trên người không hề có những đồ trang sức dư thừa, song dù nàng chỉ trang điểm đơn giản nhưng toàn bộ cơ thiếp trong phủ của hắn cũng không ai sánh bằng.

Đường Quân Nhu vẫn luôn chú ý tới hắn, thế nên nàng ta đã nhìn thấy hết sự rung động trong đáy mắt hắn ta khi hắn ta nhìn trộm Đường Quân Dao, điều này làm cho nàng ta hận muốn chết.

Bỗng nhiên, Ngũ công chúa che miệng cười ‘hì hì’, Đường Quân Dao biết nàng ta chắc hẳn  lại nghĩ ra được chuyện gì để chặn họng người ta rồi, vì thế nàng cất tiếng hỏi như để cổ vũ khích lệ: “Công chúa cười gì thế?”

“Ta đang cười ta có thể diện thật lớn, lần đầu tiên tới phủ Tín vương đã được người bận rộn như Tín vương điện hạ tự mình tiếp đón, không có ai trên đời có thể diện lớn hơn ta.” Ngũ công chúa cười toe toét trả lời.

Cung nữ theo hầu Ngũ công chúa cũng liếc mắt thật nhanh về phía Tín cương, rồi lại nhìn sang Đường Quân Dao đang cười ngờ nghệch, sau đó tiếp tục rủ mắt xuống.

Rốt cuộc Tín vương cũng không thể nán lại nổi nữa, hắn vốn cho rằng hai con nhóc này dễ lừa nhất, Ngũ công chúa tùy tiện thành tính, vì thế hắn chẳng để nàng ta vào mắt, hắn chỉ muốn tạo ấn tượng tốt đẹp trước mặt nàng, cho nàng thấy mình là một người trọng tình trọng nghĩa, từ đó có được thiện cảm của nàng, kế tiếp hắn sẽ cho người sắp đặt những cuộc gặp gỡ tình cờ khác, rồi dùng một chút tâm tư là có thể cám rỗ được trái tim nàng.

Nhưng hiện tại hắn lại phát hiện ra mình đã tính sai rồi.

“Bỗng nhiên bản vương nhớ ra vẫn còn việc phải làm, nên giờ phải đi trước, Nhu nhi, nàng phải tiếp đón Ngũ hoàng muội và Quân Dao muội muội thật tốt nhé.”

“Vâng ạ.” Đường Quân Nhu vội vàng đứng lên, tiễn hắn rời đi với vẻ kính cẩn.

“Hiếm khi đến đây, không biết Đại tỷ định đưa bọn ta đến chỗ nào?” Đường Quân Dao nhớ mong Nghiêm Tiểu Ngũ, sau khi Tín vương rời đi thì vội hỏi.

Đường Quân Nhu một lòng muốn khoe khoang địa vị của mình trong phủ Tín vương, nàng hận không thể đưa các nàng đi khắp phủ để các nàng biết rằng mình mới là nữ chủ nhân chân chính của phủ Tín vương.

Ngũ công chúa ngồi lâu nên cũng muốn đi lại, nghe nàng hỏi vậy cũng lấy làm thích thú.

Đường Quân Nhu cố ý đưa các nàng đi qua những nơi đông người, trên đường đi có rất nhiều thị thiếp và hạ nhân của Tín vương hành lễ vấn an nàng ta, thấy những khuôn mặt cung kính đang lấy lòng mình kia Đường Quân Nhu đắc ý liếc Đường Quân Dao một cái.

Một đường này, Đường Quân Dao biết rằng địa vị của nàng ta trong vương phủ đã ngang hàng với Tín vương phi.

“Thị thiếp của Nhị hoàng huynh nhiều thật đấy, mới đi một lát mà đã gặp bốn người rồi.” Ngũ công chúa tặc lưỡi.

“Ớ? Chẳng lẽ tiểu cô nương kia cũng là thị thiếp của hoàng huynh sao?” Ngũ công chúa đột nhiên chỉ về phía trước, Đường Quân Dao nhìn theo hướng nàng chỉ thì thấy nửa bên mặt của Nghiêm Tiểu Ngũ ló ra sau hòn non bộ.

Nghiêm Tiểu Ngũ bị người ta bắt ngay tại trận vốn định nhanh chóng co người lại, nhưng lại trông thấy Đường Quân Dao đang nhìn về phía mình, cô bé lập tức nhìn nàng cười lấy lòng.

“Nàng là con của người nhà thị thiếp Tôn Thị trong phủ.” Đường Quân Nhu giải thích, đồng thời cũng sầm mặt xuống, khi nàng ta đang định lên tiếng trách mắng Nghiêm Tiểu Ngũ thì lại thấy Ngũ công chúa vẫy tay với tiêu cô nương: “Này, muội lại đây.”

Nghiêm Tiểu Ngũ vui vẻ chạy từ sau hòn non bộ ra, chạy thẳng tới trước mặt nàng ta rồi hỏi: “Tỷ tên là gì?”

“To gan, đây là Ngũ công chúa đương triều, há có thể……….” Đường Quân Nhu đang quở trách thì lại bị Ngũ công chúa cắt ngang: “Không sao, muội tên là gì?”

Tiểu cô nương lén nhìn khuôn mặt tươi cười của Đường Quân dao, sau đó mới trả lời: “Muội tên là Nghiêm Tiểu Ngũ.”

Ngũ công chúa vui sướng: “Thật khéo, ta tên là Triệu Tiểu Ngũ.”

“Ồ? Thật hả? Khéo quá đi!!” Đôi mắt đen tròn của Nghiêm Tiểu Ngũ mở lớn, vẻ mặt nhìn trông vô cùng sửng sốt.

“Đúng thế, vô cùng khéo, sao trên đời lại có chuyện khéo như vậy chứ.” Ngũ công chúa cười híp mắt với nàng.

“Thế trước tỷ còn có bốn ca ca sao?” Nghiêm Tiểu Ngũ hỏi.

“Đúng thế đúng thế, trước ta còn có bốn ca ca nữa.” Ngũ công chúa bịa chuyện quen mồm, hớn hở trả lời.

Đường Quân Dao nhìn cười liếc nàng ta một cái.

“Khéo quá đi! Bảo sao ta thấy tỷ cực kỳ thân thiết, hóa ra còn có duyên phận như vậy.” Nghiêm Tiểu Ngũ cong môi cười, khuôn mặt càng thêm vui sướng.

“Còn không phải sao, ta cũng thấy muội vô cùng thân thiết, thế nên mới gọi muội tới đây.” Ngũ công chúa đùa tiểu cô nương.

Nàng đã nhìn thấy tiểu nha đầu này núp trong góc tối lén lút nhìn bọn nàng từ lâu rồi, vẻ mặt tiểu cô nương có chút rối rắm, như thể vừa thích lại vừa do dự, trông biểu cảm của cô bé vô cùng phong phú, thế nên lúc nãy nàng mới vẫy cô bé lại để hỏi chuyện.

Nào ngờ, sau khi hỏi được vài câu thì cảm thấy nha đầu này quả thật thú vị.

“Nghiêm Tiểu Ngũ, muội bao nhiêu tuổi rồi?” Nàng cười hỏi.

“Mấy tháng nữa là muội được mười một tuổi rồi.” Nghiêm Tiểu Ngũ thành thật trả lời.

“Ta lớn hơn muội nhiều lắm, có phải nên gọi ta là Triệu Đại Ngũ hoặc Triệu Lão Ngũ không?” Ngũ công chúa cố tình trêu cô bé.

“Tỷ tỷ xinh đẹp thế này, lại còn là tiểu tỷ tỷ, nên gọi là Tiểu Ngũ.” Nghiêm Tiểu Ngũ nghiêm túc sửa đúng.

Đường Quân Dao phì cười, Ngũ công chúa cũng cười ha ha, rồi sau đó nàng ấy kéo Nghiêm Tiểu Ngũ tới trước mặt, hết xoa lại nhéo khuôn mặt cô bé giống như cách mà nàng ấy làm với mình hồi nhỏ, khiến cho Nghiêm Tiểu Ngũ đau đến nỗi tay vung loạn xọa, mồm kêu oai oái.

Một lúc lâu sau, Ngũ công chúa mới nới lỏng đôi tay gian ác của mình ra, Nghiêm Tiểu Ngũ nhân cơ hội này nấp sau lưngĐường Quân Dao, trừng mắt nhìn nàng ấy với khuôn mặt tràn ngập cảnh giác.

Triệu Tiểu Ngũ này thật quá xấu xa!

Đường Quân Nhu nhíu mày nhìn bọn họ đùa nghịch, nàng ta đang định tiến lên nói vài câu nhưng lại bị cung nữ bên cạnh Ngũ công chúa ngăn lại.

“Nếu Thứ phi nương nương có việc bận thì cứ đi giải quyết, lát nữa nếu công chúa cần phân phó ta sẽ mời nương nương tới.”

Từ sau khi Hoàng hậu nương nương qua đời, đây là lần đầu tiên Ngũ công chúa thoải mái như vậy, lần này bệ hạ cho nàng ấy ra ngoài với mục đích là để nàng ấy giải sầu, vì thế nàng sẽ không để đám người tạp nham quấy rối.

Đường Quân Nhu không vui, một cung nữ cỏn con cũng dám ngăn cản mình? Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn kiêng nể đối phương là người trong cung, lại còn là người bên cạnh Ngũ công chúa, vì vậy nàng ta không dám nhiều lời, chỉ đành tìm một đình nghỉ mát khác để chờ đợi, trong lòng căm hận muốn chết.

Kể từ khi vào phủ Tín vương, đây là lần đầu tiên nàng ta bị người khác coi thường như thế, loại cảm giác này giống như hồi đó, cái thời mà nàng bị Đường Quân Du đối xử lạnh nhạt và sỉ nhục khi chưa xuất giá.

Bên này, Ngũ công chúa lại trêu Nghiêm Tiểu Ngũ một lúc nữa, tiện thể hỏi rõ ràng thân thế của cô bé, được biết nhà cô bé có ba người, hiện giờ đang ở tạm trong phủ Tín vương, thị thiếp Tôn Diệc Phương của Tín vương là biểu di của cô bé.

“Tôn Diệc Phương? Có phải là vị mà năm đó Diêu phi nương nương đẩy tới hầu hạ Nhị hoàng huynh không? Cũng có chút tư lịch đó.” Ngũ công chúa hơi ngạc nhiên.

Đường Quân Dao cũng không ngờ biểu di của Nghiêm Tiểu Ngũ lại là người từng làm việc trong cung.

Nghiêm Tiểu Ngũ ngồi sát Đường Quân Dao, sự phòng bị đối với Ngũ công chúa đã dần tan biến sau mấy phen nô đùa với nàng ấy.

Ngũ công chúa lại trêu cô bé: “Nghiêm Tiểu Ngũ, hay là sau này muội đi theo ta đi! Trong cung to hơn phủ Tín vương nhiều lắm, cũng thú vị hơn ở đây nhiều.”

“Không muốn!” Nghiêm Tiểu Ngũ chưa nghĩ đã từ chối luôn: ” Muội muốn đi theo cha nương thôi.”

Còn cả Dao Dao nữa. Nàng thầm bổ sung thêm một câu ở.

“Theo ta tiến cung, sau này ta sẽ chọn cho muội một phu quân tốt để gả, như gả cho…..gả cho Nhị hoàng huynh vậy…” Nàng nghĩ tiểu nha đầu này chưa gặp được mấy người phú quý thế nên mang thẳng Tín vương ra làm ví dụ luôn, nào biết lời còn chưa nói xong đã bị Nghiêm Tiểu Ngũ cắt ngang: “Còn lâu muội mới thèm!”

Nghiêm Tiểu Ngũ nhìn trái ngó phải, bấy giờ mới kề tai nói nhỏ với các nàng: “Tín vương điện hạ vừa ác vừa xấu xa, còn biết đánh người nữa, muội không muốn đi theo ngài ấy đâu.”

Đường Quân Dao sững người, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Ngũ công chúa.

Nghiêm Tiểu Ngũ sợ các nàng không tin mình, lại nhỏ giọng nói tiếp: “Thật đấy, ngày đó muội tận mắt nhìn thấy Tín vương vào phòng của thị thiếp Ngô gì đó, mới vào được một lát mà bên trong đã truyền ra tiếng kêu thảm thiết của thị thiếp họ Ngô, rợn người lắm luôn.”

Lát sau, cô bé lại nói với vẻ nghi ngờ: “Nhưng ba hôm sau,khi ta lén tới nhìn thị thiếp họ Ngô lại không hề nhìn thấy vết thương nào trên người nàng ấy.”

Có vết thương cũng sẽ không để ngươi nhìn ra đâu! Đường Quân Dao và Ngũ công chúa không hẹn mà cùng nói trong lòng.

“Tiểu Ngũ, nếu như có thể, muội hắn cố gắng cùng cha nương chuyển tới nơi khác. Còn nữa, những gì mà muội nhìn thấy cũng như nghe thấy trong phủ Tín vương này đều không thể nói với người khác, muội phải để nó nát rữa ở trong bụng, đã hiểu chưa?” Trước khi đi, Đường Quân Dao không yên tâm mà căn dặn.

Nghiêm Tiểu Ngũ không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý, kéo tay nàng lưu luyến hỏi: “Lần sau ta có thể đi tìm ngươi không?”

“Đợi các ngươi dọn ra hỏi đây chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.”

Mắt Nghiêm Tiểu Ngũ sáng lên: “Ta nhất định sẽ nhanh chóng cùng với cha nương dọn khỏi đây!”

Từ đó đến lúc về cung, Ngũ công chúa đều cau mày, ban đầu nàng còn định đến thỉnh an Thiên hi đế,  nhưng lại nghe nói ông đang nghị sự ở ngự thư phòng vì không muốn làm phiên nên đành về cung của mình trước.

Thiên Hi đế ném sổ con đang cầm trong tay lên thư án, cười lạnh: “Lại là tấu xin sắc lập Thái tử, gần đây những sổ con như thế này không ngừng được dâng lên, trẫm không ngờ Tín vương lại có nhiều người ủng hộ đến vậy.”

“Mặc dù bệ hạ đương tuổi cường tráng, nhưng việc ngài chưa lập thái tử sẽ khó tránh khỏi có người suy nghĩ nhiều.” Khâu Trọng nói đầy ẩn ý.

Người trước nay thích làm trái ý của ông ta như Vi Lương, lúc này lại tán thành quan điểm của ông ta: “Khâu đại nhân nói chí phải.”

“Tùng Niên, ý ngươi thế nào? Ngươi cũng cảm thấy ta nên sắp lập Thái tử mới tốt sao?” Thiên Hi đế nhìn Đường Tùng Niên, người thủy chung không lên tiếng.

“Đại Tề lấy hiếu trị thiên hạ, các vị hoàng tử đều là cốt nhục ruột thịt của điện hạ, người nào thích hợp đế vị Đông cung hơn, thần tin rằng trên đời này không ai hiểu rõ hơn bệ hạ.” Đường Tùng Niên ung dung trả lời.

Thiên hi đế sửng sốt, ông lập tức hiểu ý của Đường Tùng Niên, ánh mắt quân thần giao nhau, sau đó cùng lúc vuốt râu cười.

Khâu Trọng suy nghĩ một hồi cũng hiểu ra, ông ta liếc Đường Tùng Niên đang cười đầy ẩn ý, trong lòng thầm mắng ‘Đồ cáo già!’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play