Chương 98

Phương thức ra đời của Lê gia trưởng tôn có thể có điểm... ừm, đặc biệt.

Sự tình là như vậy.

Tháng này là tháng cuối cùng, Lãnh Huyên trụ tiến bệnh viện nhàm chán nhìn báo cáo gần đây của công ty, bảo bảo thực im lặng không ít, bảo bảo im lặng, Lãnh Huyên liền thoải mái, Lãnh Huyên thoải mái, Lê Mộc liền thoải mái, vì thế, Lê gia cao thấp đều thoải mái.

Tối nay chịu không khí thấp từ phía tây Mông Cổ, thời tiết có chút chuyển lạnh, Lãnh Huyên mang thai không sai biệt lắm đã chín tháng, bảo bảo ngẫu nhiên im lặng ngẫu nhiên ầm ĩ, ngược lại coi như bình thường, người nhà Lê gia thả tim về lại trong bụng, bắt đầu im lặng chờ ngày tiểu tôn tử ( nữ ) sinh ra.

Lê Mộc vẫn là cả ngày không có việc gì, không có việc gì đi công ty lượn hai vòng, cùng Cao Tiểu Triều đi ra ngoài chơi nhưng cũng không uống rượu nữa, thời điểm còn lại ban ngày thì oa ở ổ chăn bệnh viện vượt qua, buổi tối thì oa trong ổ chăn trong nhà vượt qua, Lãnh đại lão bản rốt cục nhìn không được, ấn theo lời nàng nói: nếu anh là nhân viên của em, đã sớm đuổi việc.

Nhưng mà không có biện pháp, tục ngữ nói bùn nhão không đỡ nổi tường, à không, là con lừa lười kéo xe chỉ giỏi ỉa đái, à không không, là nói thế nào nhỉ? Dù sao cơ bản là Lãnh Huyên hết cách với Lê đồ lười.

Phòng bệnh VIP chỉ còn lại có Lê Mộc cùng Lãnh Huyên hai người, những người khác đều tự giác rời đi, lưu cho cặp tiểu phu thê một cái tư mật không gian.

Lãnh Huyên muốn khuyên Lê Mộc đi tìm chuyện để làm, ai ngờ Lê Mộc chơi xấu, ôm nàng không buông tay, vừa đúng lúc Lê gia đại bảo bảo trong bụng tỉnh ngủ, lười biếng ở trong bụng ma ma trở mình, duỗi cái chân nhỏ gì đó, Lê Mộc vốn là dán tại bụng Lãnh Huyên, kết quả cách cái bụng bị con mình hung hăng đạp một cước, cách một tầng bụng cộng thêm áo khoác lông gì đó, Lê Mộc cũng có thể cảm thấy lực lượng một cước kia của đứa con nhà mình a.

Chòi má, bóng đá quốc gia có hi vọng a...

Lãnh Huyên bình tĩnh sờ sờ cái bụng, có thâm ý nói: "Ngoan bảo bảo a, có phải hay không cũng chịu không nổi ba ba ngươi lười như vậy a, không hổ là hảo bảo bảo của ma ma..."

Từ nay về sau, Lê Mộc đối con mình oán niệm càng ngày càng sâu, cuối cùng dẫn đến về sau mỗi ngày chính là cùng con mình tranh thủ tình cảm, đương nhiên, đây là nói sau...

Trải qua giáo huấn lần trước, Lê Mộc biết bảo bảo chỉ có thể chiều theo, trong lòng cuồng mắng, trên mặt biểu tình lại ôn nhu dỗ bảo bảo, nhưng mà không biết tiểu tổ tông hôm nay là làm sao vậy, mặc Lê Mộc nói lời hay như thế nào, chính là luôn luôn gây sức ép không ngừng, làm cho hồng nhuận trên mặt Lãnh Huyên chậm rãi thối lui.

"Đờ phắc! Con thỏ con tạo phản a!" Lê Mộc hỏa đại, nhảy người lên, chỉ vào cái tên trong bụng mắng.

"Anh chỉ ai đó?" Lãnh Huyên ngữ khí rõ ràng có chút suy yếu, nhưng vẫn không mất khí tràng.

"Anh anh anh... Lão bà anh không chỉ em, hì hì." Lê Mộc một bộ chân chó.

Lãnh Huyên không để ý tới Lê Mộc nữa, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, hy vọng bảo bảo có thể im lặng trong chốc lát, đừng làm nàng khó chịu như vậy.

"Chiều quen! Mỗi ngày bắt nạt lão bà của ta." Lê Mộc hung tợn nghiến răng, đầy mình oán khí.

Lê Mộc là thật tức giận, tiểu tử này sau khi biết bản thân có thể động đậy từ ngày đó đến nay liền bắt đầu tra tấn lão bà hắn, nhưng có tra tấn như thế nào, chỉ cần mình hỗ trợ nhẹ nhàng xoa trong chốc lát, cơ bản sẽ thành thật, có lần nào không phải hắn nhỏ giọng mềm mại dỗ đâu, tên này giờ lại còn dám lên mặt!

"Bắt nạt lão bà của ta, tương lai ta cũng bắt nạt lão bà ngươi!" Lê Mộc ác độc nguyền rủa.

Ai ngờ lúc này Lãnh đại mỹ nhân một cái mắt đao lạnh như băng quăng lại đây, "Anh vừa mới nói cái gì?!!"

"Không... Không có gì..." o(╯□╰)o Người đang mang thai có thể đừng dễ giận như vậy không, ta chẳng qua là thuận miệng nói nói mà.

Lần này bảo bảo cũng không như mọi khi làm ầm ĩ một lúc rồi dừng lại, ngược lại liên tục duy trì, Lãnh Huyên cũng buồn bực, không biết đây là tình huống như thế nào, bảo bảo thì làm ầm ĩ càng sôi nổi hơn, nhưng đáng thương hai vị ba ba ma ma hoàn toàn không hiểu ý tưởng cấp bách của tiểu bảo bảo.

Vì thế, Lê Mộc lại ngồi vào bên người Lãnh Huyên, bàn tay đi vào bên trong trang phục phụ nữ có thai rộng thùng thình của nàng, lạnh lẽo xúc cảm đầu tiên đem Lãnh Huyên run lên một cái, tiếp theo đứa nhỏ trong bụng liền càng thêm tưng bừng náo lên.

Đệt! Cái quỷ gì?

Lê Mộc chỉ có thể chậm rãi mát xa bụng cho Lãnh Huyên, cho nàng giảm bớt một chút khó chịu, đến cuối cùng Lê Mộc mệt ngã vào một bên, bởi vì cho tiện mát xa, Lê Mộc đã đem quần áo Lãnh Huyên từng cái từng cái cởi, không biết như thế nào liền tâm viên ý mã lên.

Lại nói tiếp, hai người từ mang thai đến hiện tại số lần chân chính làm hai tay cũng đủ đếm, hơn nữa đoạn thời gian trước bị đứa con càng ngày càng làm ầm ĩ khiến cho hai người cũng bị mất hứng thú, lúc này Lê Mộc nằm ở trên giường, từ góc độ phía dưới nhìn qua, Lãnh Huyên hai má không trang điểm, cằm trơn bóng, tuyệt mỹ dung nhan, dần dần làm cho hắn trầm mê lên...

Ngẫm lại còn có cặp vợ chồng nào so với hai bọn hắn càng khổ bức sao, lần đầu tiên nhận thức liền lên giường, sai sót ngẫu nhiên lần thứ hai lên liền mang thai, đến hiện tại Lê Mộc một ngày hoàn mỹ tính phúc cuộc sống đều chưa từng trải qua.

Bất quá hiện tại, thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Bảo bảo thành thật, sắc trời đã tối, phòng VIP cách âm siêu cấp tốt, còn thật lâu sau hộ sĩ mới đến tuần phòng.

Lê sói con liếm liếm cái môi khô, trong ánh mắt mơ hồ toát ra lục quang.

Nghe nói cần mổ đẻ, còn nghe nói sau khi mổ đẻ nửa năm hoặc là một năm không thể xxoo, cho dù là đẻ tự nhiên, tính từ hiện tại cũng phải hai ba tháng không thể xằng bậy.

Không kịp suy tư quá nhiều, nhìn cảnh xuân bán lộ mỹ nhân ngay tại trước mắt, Lê Mộc một cú hổ vồ nhảy lên trên.

Lãnh Huyên khó được lộ ra biểu tình kinh ngạc, nửa ngày không kịp hoàn hồn.

"Lê Mộc?"

Lê Mộc nhìn lão bà nhà mình vẻ mặt ngốc lăng lăng, tâm tình càng phát ra tốt hơn, hôn lên chiếc cổ nhỏ dài của Lãnh Huyên, "Huyên Huyên, em có nghĩ là..."

Nửa câu sau cố ý không nói ra, ánh mắt khát vọng nhìn đối phương.

Lãnh Huyên biểu tình đầu tiên là 囧 một chút, đương nhiên, bề ngoài nhìn là đoán không ra, đẩy ra tay Lê Mộc ở trên người mình tác loạn, bất đắc dĩ nói: "Lưu manh..."

"Anh nghĩ muốn em, lão bà ~" Làm nũng, tiếp tục làm nũng.

"Không được." Ngữ khí chân thật đáng tin.

"Vậy lão bà em giúp anh..."

"Được... Được rồi..." Đỏ rực Lãnh đại nhân.

Dục tình đi lên, liền hoàn toàn có thể chứng minh phòng VIP cách âm siêu cấp tốt, Lê Mộc không nghĩ tới đãi ngộ của lão bà đại nhân đối với mình lúc này lại tốt như vậy, lần đầu tiên làm như vậy a, cái tay nhỏ này cũng thật mềm, Lê Mộc vươn tay ra kìm lòng không đậu sờ lên cái bụng tròn.

Lãnh Huyên lắc lắc đôi tay ê ẩm, thấy Lê Mộc sờ bụng, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt căng thẳng thân thể chờ đứa con quấy rối đá động, kết quả trong bụng thế nhưng lại chỉ chậm rãi nhúc nhích, như là đối cha mẹ nói: a, không sao, các người tiếp tục.

Lê Mộc dù bận vẫn ung dung nằm trên giường bệnh rộng lớn hưởng thụ, biểu tình trên mặt quả thực thoải mái muốn chết, ngược lại Lãnh Huyên sắc mặt hồng hồng, không dám nhìn Lê Mộc.

Ngay tại thời điểm Lê Mộc các loại hưởng thụ, phát hiện người bên cạnh đột nhiên tràn ra một tiếng rên, tiếp theo thân thể liền không bị khống chế nghiêng lệch sang bên cạnh.

Lê Mộc hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đem người ôm lấy, Lãnh Huyên chỉ vuốt bụng kêu đau, Lê Mộc đưa tay phóng đi lên, ý đồ giảm bớt, ai ngờ, mới vừa động tay, Lãnh Huyên liền đau đến kêu lên một tiếng, bắt lấy tay hắn, thở hổn hển không ngừng, "Đừng, đừng đụng, ách! Đau..."

Lê Mộc hoang mang cứng còng không dám động, hai người ôm lẫn nhau, Lê Mộc không ngừng cách cái bụng đối bảo bảo nói chuyện, "Ngoan điểm, không cần nháo a, ngoan a..."

Nói hơn nửa giờ, đau đớn không thấy ngừng, ngược lại có xu thế càng diễn càng mạnh, chờ đến lúc Lê Mộc phát hiện không thích hợp, Lãnh Huyên đột nhiên ngửa đầu lớn thanh kêu một tiếng, sau đó sàng đan dưới thân hai người đã bị một cỗ chất lỏng màu vàng nhạt ngâm ướt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play