Chương 62

Nhìn xe Mạc Tích Vũ chậm rãi đi xa, Lãnh Huyên bất giác cau cau đôi mày đẹp mắt, còn đang tự hỏi ý tứ câu nói sau cùng của Mạc Tích Vũ.

Trở lại phòng ngủ của nàng và Lê Mộc, lại phát hiện người nọ rõ ràng vừa mới còn trên giường ngủ, sao một lát sau đã không thấy bóng người đâu, ở chung quanh nhìn nhìn, kết quả phát hiện Lê Mộc thế nhưng mặc quần áo nằm trong bồn tắm lớn phóng tràn nước.

"Lê Mộc?" Lãnh Huyên thử kêu một tiếng, lại cũng không được đáp lại, có lẽ là Lê Mộc mơ mơ màng màng chuẩn bị tắm rửa kết quả ở trong này ngủ.

Giúp Lê Mộc cởi ra quần áo ngâm thấp, đỡ lên giường nằm xuống, chỉ chừa một cái quần lót nho nhỏ ẩm ướt dính trên người, làm hình dáng nơi nào đó của Lê Mộc nhếch lên rõ rệt, tiếp sau đó Lãnh Huyên thật sự là cởi không nổi nữa, cho nên trước hết đem Lê Mộc đỡ lên giường nằm xuống, dùng chăn đem mấu chốt bộ vị che khuất.

Thẳng đến sau khi Lãnh Huyên đem hắn phóng tới trên giường mới có cơ hội cẩn thận nhìn rõ nửa thân trần của Lê Mộc. Bởi vì Lê Mộc cho tới nay kiên trì rèn luyện, nguyên bản thân thể gầy yếu chậm rãi cường tráng lên, bắp thịt không quá rõ ràng làm dáng người hắn tăng thêm một loại duy mỹ cảm.

Vẫn là mảnh bụng trắng nõn, vòng ngực hơi hơi tráng kiện, sau đó thì là... xương quai xanh che kín dấu hôn.

Đúng vậy, nàng không nhận sai, một khối hồng ấn rõ nét có thể thấy được trên cổ Lê Mộc, nhớ lần trước Lê Mộc chính là như vậy để lại trên cổ Lãnh Huyên rất nhiều, làm cho Lãnh mỹ nhân đi làm mấy ngày trời đều phải mặc áo cao cổ.

"Trông nom kỹ người của cậu."

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Mạc Tích Vũ trước khi đi, thì ra lời Tích Vũ nói là ý tứ này a.

Lê Mộc, nói cái gì anh thích tôi, anh sẽ ngoan ngoãn, hóa ra hết thảy này đều là gạt người a.

Vừa nghĩ tới Lê Mộc để nữ nhân khác nằm trong lòng, cùng nữ nhân khác thân mật, Lãnh Huyên đã cảm thấy khống chế không được lòng mình. Lúc này lại cảm giác được Lê Mộc mơ mơ màng màng từ phía sau ôm lấy nàng, nhiệt độ trên người Lê Mộc rất cao, nhưng làm sao cũng không đánh động được thân thể băng lãnh của Lãnh Huyên, mặt nàng mất đi huyết sắc, tiều tụy như một búp bê vỡ vụn làm đau lòng người, ngửi được trên người Lê Mộc có mùi nước hoa nữ nhân khác, nàng đau lòng nắm chặt quyền.

Vốn đã tính toán tha thứ hắn rồi, ha ha, dù sao giữa bọn họ hiểu lầm đã đủ nhiều rồi, đã vậy nàng cũng không cần làm gì nữa.

Ngay khi Lãnh Huyên lâm vào suy tư, lại cảm giác được phía sau dị động, không đợi kịp phản ứng, đã bị người phía sau một phen ném tới trương giường đôi mềm mại to lớn kia.

Ngay sau đó một cái thân mình cũng không tính là quá cường tráng đè ép xuống dưới, bị rơi choáng váng hoa mắt Lãnh Huyên chỉ cảm thấy trên người trầm xuống, đệm chăn dưới thân hai người bị hãm xuống.

Nàng mở to mắt, liếc mắt một cái liền thấy được dục hỏa trong mắt Lê Mộc, cả người mùi rượu cùng tiếng thở nặng nề đem nàng dọa tới rồi, Lãnh Huyên giãy dụa muốn chạy đi, Lê Mộc ánh mắt thật đáng sợ, như một con sư tử tức giận, mà nàng chính là con mồi trong mắt sư tử, lần đầu tiên làm người vốn thường ngày bình tĩnh như nàng muốn chạy trốn, làm nàng nhịn không được muốn thoát đi.

Lê Mộc, ngươi đồ hỗn đản, để cho ta biết ngươi còn dám uống rượu nữa, lão nương nhất định phế đi ngươi!!!

Lúc này Lãnh mỹ nhân đã hoàn toàn bạo phát rồi, nhưng cũng không biết vì cái gì Lê Mộc nguyên bản phế sài uống rượu xong lại trở nên cường thế như vậy, khí lực cũng lớn hơn không ít, Lãnh Huyên thế nhưng hoàn toàn giãy không ra vòng tay của hắn.

"Huyên, em thật sự thơm quá a, a hô..." Tiếng thở dốc đậm đặc bại lộ Lê Mộc hiện tại dục hỏa tận trời.

"Lê Mộc, anh tỉnh lại cho tôi!!" Lãnh Huyên lớn tiếng quát, sau đó nàng thấy được con ngươi Lê Mộc trầm xuống, nheo lại mắt, Lãnh Huyên đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm, nàng không khỏi hoảng hốt lên.

Lê Mộc tay niết cằm Lãnh Huyên, nụ hôn nóng rực như lửa vung trời lật đất đánh úp lại, ngăn chặn đôi môi đang muốn nói của Lãnh Huyên.

"Soát soát..." Tiếng vải dệt xé rách thanh thúy, Lê Mộc kéo ra bộ váy ngủ tím nhạt trên người Lãnh Huyên, không để ý Lãnh Huyên giãy dụa, bộ váy giá trị xa xỉ kia không cần nửa khắc đã thành mảnh vải trong tay Lê Mộc.

"Lê Mộc, anh... Ưm... Hm... A..." Lãnh Huyên lời nói đã từ từ biến thành tiếng rên rỉ, y phục trên người nàng đã bị Lê Mộc xé nát, chỉ để lại đồ lót.

Tuy rằng nàng không phủ nhận nàng thích Lê Mộc, nhưng nàng cũng không nguyện vào lúc này giao ra bản thân, tuy rằng trước kia lần đầu tiên đã giao cho tên hỗn đản này, nhưng cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý cùng một tên hoa tâm đại củ cải như vậy cùng một chỗ, tình đến lúc nồng đậm mới kết hợp, đó mới là điều nàng muốn.

Lê Mộc dừng lại động tác trong tay, hắn nhìn hai tay bị chính mình nắm trụ, Lãnh Huyên lộ ra xích lỏa thân trần.

"Em là của anh!" Lê Mộc ở bên tai Lãnh Huyên dùng giọng khàn khàn hô, mà y phục duy nhất bao vây thứ mềm mại trước ngực Lãnh Huyên đã hương tiêu ngọc vẫn trong thanh âm của Lê Mộc.

Khoảnh khắc chạm đến một mảnh mỹ hảo kia, Lê Mộc nhịn không được muốn hấp thu hết thảy tốt đẹp của nàng. Hắn trong cơ mê say chỉ biết loại cảm giác này làm hắn điên cuồng, làm hắn không biết thoả mãn.

"Hỗn đản, không... Không được dùng đầu lưỡi, ưm a..."

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play