Chương 60

Lãnh Huyên hơi hơi nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn Lê Mộc, đối vấn đề thảo luận hạng mục lại không nói lời nào.

Lê Mộc cũng không còn khẩn trương như ban đầu, chậm rãi tiến nhập nhân vật, nghe được người bên ngoài nghi vấn cũng sinh động như thật phân tích lên.

"Ai ai cũng biêt, tài nguyên nơi này tương đối phong phú, nhưng địa phương cần khai phá thập phần nhiều." Thời điểm Lê Mộc nói tới chỗ này hơi hơi dừng một chút, cúi đầu cùng Mạc Tích Vũ làm một cái ánh mắt giao nhau, mấy điểm quan trọng này kỳ thực cũng có Mạc Tích Vũ một phần, bằng không hắn một người làm hạng mục lớn như vậy ít nhiều cũng có chút luống cuống tay chân.

Lãnh Huyên thấy một màn như vậy hai mắt híp lại một chút, ngay sau đó lại khẽ nhấp nháy lông mi, ý vị trong ánh mắt khiến người ta vô pháp phỏng đoán.

Sửa sang lại một chút trình tự ngôn ngữ, Lê Mộc nói tiếp: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể lợi dụng tài nguyên hiện có của mảnh đất này, thành lập một thị trường giao dịch thuỷ sản nước ngọt, tái quy hoạch một khối đất cung cấp dân bản địa gieo trồng thực vật sinh thái, tạo nên một khu vực sinh sản sinh thái thực vật, làm cho nông dân có thể tự cấp tự túc, như vậy không cần lo lắng vấn đề phá bỏ và di dời. Chúng ta cung cấp hậu cần, một số vấn đề nguồn tiêu thụ nông sản, để cho nông dân không cần lo về sau."

Nói tới đây chúng người đã bắt đầu nghị luận dồn dập.

"Tôi cảm thấy cấu tứ này không tồi a, có thể đánh vỡ tư tưởng kiến trúc truyền thống, kiến thiết cao đoan sản nghiệp..." Trong đó một người nói.

"Nhưng thế không khỏi phiêu lưu quá lớn, cần dự toán cũng quá nhiều, vạn nhất không thành công làm sao bây giờ..." Một người khác cũng nói.

Trong lúc nhất thời người trong phòng làm việc bàn tán sôi trào lên, có vài người cho rằng đây là sang tạo, có vài người lại cho rằng là đang lãng phí tiền, đây là chuyện phiêu lưu thật lớn, nhưng nghị luận nửa ngày cũng không có kết luận.

Lê Mộc nhìn quanh bốn phía một chút, chậm rãi nói tiếp: "Không chỉ như vậy, chúng ta căn cứ vào đặc điểm khối đất, có thể đem phiến rừng rậm kia bảo vệ lại, làm một khu bảo hộ tự nhiên. Nơi này có một đặc điểm chính là trăm chim tề tựu, tương đương với một khu vực thiên nhiên loài chim sinh sống. Cứ như vậy, người tới đây du lịch, càng có thể hưởng thụ thiên nhiên tốt đẹp. Hiện tại có quá nhiều địa phương du lịch đều bỏ sót nguyên tố nhân công, cứ xem như là luật tự nhiên. Chúng ta lại làm khác như vậy, tin tưởng càng có thể phù hợp cá tính người thời nay, tìm tòi tự nhiên."

Thời điểm mọi người ở đây nghị luận càng thêm lửa nóng, một thanh âm nhàn nhạt rốt cục vang lên: "Tốt lắm, nếu Lê bí thư của chúng ta đã đối khối địa này quy hoạch tốt như vậy, vậy cứ thế đi, bước tiếp theo đem hạng mục giao cho người ở thị trường bộ làm một chút dự toán cùng điều tra một chút khả năng thực hiện, nếu được liền bắt đầu bắt tay vào làm, hôm nay liền đến đây thôi, một vài trọng điểm khác mọi người trở về tự mình tái thương lượng một chút đi."

Quả nhiên Lãnh Huyên vừa nói sau, mọi người trong văn phòng dừng nghị luận ngoan ngoãn nghe, vị tân chủ tử tiến công ty không đến một năm này quả thật có tư bản làm cho bọn họ thần phục. Lãnh Huyên lộ ra vẻ mặt kiên quyết quyết đoán kia, lại làm cho Lê Mộc thấy được một Lãnh Huyên khác, cỗ thần tình kia cùng tuổi tác tuyệt không tương xứng, quả quyết và dứt khoát che giấu dưới bề ngoài sáng sủa hiền hoà, ẩn ẩn có một cỗ khí chất không đồng dạng.

Hội nghị vừa chấm dứt, bên cạnh Lê Mộc liền vây đầy người.

"Lê Mộc tiểu tử cậu không tồi, sáng kiến này thật đúng là lớn mật, xem ra tổng giám đốc thực coi trọng cậu thôi ~~" Một thanh niên thoạt nhìn giả nhân giả nghĩa nịnh nọt nói.

Lê Mộc cũng lễ phép đáp lại, hắn nhận thức người này, nghe nói là cháu của một cổ đông công ty, không có bản lĩnh gì dựa vào cạp váy quan hệ nhận chức, Lê Mộc từ trước đến nay đối người như thế cười nhạt, nhưng lại tưởng tượng, chính mình hình như cũng là dựa vào loại cạp váy quan hệ này cùng Lãnh đại lão bản mới có cơ hội phụ trách hạng mục lớn như vậy.

Lê Mộc tự giễu nở nụ cười một chút, người lại bất giác nhìn về phía Lãnh Huyên, phát hiện Lãnh Huyên đang trộm nhìn hắn, hai người ánh mắt giao thoa, hai người lại rất có ăn ý xoay đầu đi, Lê Mộc ngơ ngác gãi gãi cái ót, thấy Lãnh Huyên đang thu dọn đồ đạc giống như muốn quay về văn phòng, vừa định xoay người đuổi theo Lãnh Huyên, nhưng lại bị ba mỹ nữ trợ lý mới tới chúc mừng chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Huyên rời đi.

Lãnh Huyên vốn ở thời điểm thấy Lê Mộc nhìn nàng, trong lòng ghen tuông đối Lê Mộc liền tiêu rất nhiều, chậm rãi thu dọn đồ đạc tính toán chờ ngốc tử kia chủ động đến tìm nàng cùng nàng cùng nhau quay về văn phòng, nhưng không nghĩ tới tên ngốc tử kia có chút khó hiểu phong tình, lập tức bị nhiều mỹ nữ như vậy vây vào giữa, lại còn dám vừa nói vừa cười, lập tức ghen tuông đại tăng, lấy chính mình máy tính liền như giận dỗi bước nhanh rời khỏi.

Lê Mộc nhìn phương hướng Lãnh Huyên ly khai mất mát hít một tiếng, lại bị Tư Đồ Tuyết cẩn thận bắt tới, khiến cho Tư Đồ Tuyết như mất hồn giống nhau.

"Lê Mộc, lần này làm không tồi, mọi người nói không sai, cậu đúng là rất có tài hoa." Ôn nhu như nàng Mạc Tích Vũ, giơ lên khuôn mặt tươi cười điên đảo chúng sinh, bộ dáng thân thiết khích lệ làm cho Lê Mộc cũng tỏ ra có chút ngại ngùng.

"Đây là đều là dựa vào trợ giúp của Tích Vũ cô, bằng không cho dù tôi có ý tưởng, cũng không đem phần quy hoạch này viết được trật tự như vậy..." Lê Mộc trong lòng thập phần cảm kích Mạc Tích Vũ trợ giúp, tuy rằng nói chỉ sửa chữa một chút chi tiết, nhưng một vài kinh nghiệm của Mạc Tích Vũ vẫn giúp Lê Mộc đạt ích lợi không nhỏ.

"Tốt lắm tốt lắm, về sau cậu cần phải làm thật tốt a, nga, tôi buổi chiều hẹn cái hộ khách, còn có chuyện phải xử lý, đi trước, mấy người chậm rãi trò chuyện đi."

Nói xong, Mạc Tích Vũ lễ phép hướng mọi người mỉm cười một chút, xoay người đi ra văn phòng.

Kế tiếp tự nhiên là chúng mỹ nữ chúc mừng, phần lớn đều là kinh ngạc Lê Mộc tài năng, nhất là đại tỷ Từ Tiểu Lộ còn cảm thán lúc trước không có hảo hảo đào móc nhân tài, đến hiện tại cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhạ cho Lê Mộc cùng chúng mỹ nữ thoải mái nở nụ cười.

Để ăn mừng Lê Mộc thành công, các mỹ nữ trợ lý bộ quyết định mở cho hắn một khánh công yến, Lê Mộc cũng vui vẻ đáp ứng rồi, dù sao đã lâu không có cùng các bằng hữu này tụ tập.

Tuy rằng Lê Mộc cùng mọi người tán gẫu thực hợp ý, nhưng dù sao phần lớn đều có công tác trong người, mọi người hàn huyên vài câu cũng liền tự về cương vị, Lê Mộc cũng có chút vui vẻ trở lại văn phòng thuộc về hắn và Lãnh Huyên, nói thật, nghe xong nhiều người khích lệ như vậy bao gồm Mạc Tích Vũ cũng tốt Tư Đồ Tuyết cũng tốt, nhưng kỳ thực hắn muốn nghe đến nhất vẫn là Lãnh Huyên khích lệ, có lẽ một câu khích lệ này mới là phần thưởng hắn trong khoảng thời gian này cố gắng như vậy muốn có được.

Chậm rãi đẩy ra cửa văn phòng, đối diện bàn công tác của văn phòng, Lãnh Huyên vẫn là trước sau như một vùi đầu công tác, nữ nhân này thật sự là công tác một cái liền không muốn sống nữa, Lê Mộc nghĩ vậy, ngay sau đó khóe miệng gợi lên ý cười, chậm rãi đi đến trước bàn làm việc Lãnh Huyên.

"Lãnh Huyên, anh đến rồi." Khẽ gọi tên Lãnh Huyên, Lê Mộc lòng tràn đầy chờ mong chờ Lãnh Huyên khen ngợi.

Kêu Lãnh Huyên một lần, lại cũng không được đáp lại, lúc này Lê Mộc mới phát hiện Lãnh Huyên trong tay tựa hồ cầm cái gì, còn đang thực nghiêm túc cúi đầu xem, còn tưởng rằng Lãnh Huyên bởi vì quá nghiêm túc công tác nên vừa nãy không nghe được thanh âm của hắn, Lê Mộc lại ngay sau đó gọi một tiếng.

"Lãnh đại lão bản?" Lê Mộc nghi hoặc nháy mắt mấy cái.

Vốn đang nghĩ Lãnh Huyên sẽ đưa lên khuôn mặt tươi cười sau đó đặc biệt ôn nhu khích lệ hắn một phen, lại phát hiện Lãnh Huyên tựa hồ căn bản không có ý muốn để ý hắn, ngược lại làm Lê Mộc có chút nghi hoặc, thấy Lãnh Huyên hình như đang vô cùng nghiêm túc nhìn một ít ảnh chụp, Lê Mộc cũng thức thời ngồi xuống ghế đối diện Lãnh Huyên, chờ nàng bận xong lúc sau tự nhiên sẽ để ý đến hắn.

Ai ngờ Lê Mộc mới vừa ngồi xuống chợt nghe đến Lãnh Huyên thanh âm.

"Vừa nãy lúc họp, sao anh lại ngồi cùng Mạc Tích Vũ, hai người rất quen thuộc sao?" Lãnh Huyên ngữ khí có chút trầm thấp, tựa hồ là lơ đãng hỏi ra một vấn đề nhưng lại có ý gì đó khác.

Lê Mộc ngu ngốc này vẫn không có ý thức được trong giọng nói Lãnh Huyên có mùi thuốc súng, còn tưởng rằng Lãnh Huyên chỉ là bình thường hỏi một câu mà thôi, cũng liền thập phần không thèm để ý đáp: "Hai chúng ta rất quen thuộc a, trước kia thời điểm ở trợ lý bộ cô ấy thường hay chiếu cố anh, hơn nữa hạng mục lần này cô ấy luôn luôn giúp đỡ, đúng rồi, còn là cô ấy đem anh chiêu công vào, bằng không anh sao có thể gặp em..."

"Được rồi, đừng nói nữa!" Không đợi Lê Mộc nói xong Lãnh Huyên đã đánh gãy lời của hắn, ngữ khí mang theo nho nhỏ phẫn nộ.

"..." Lê Mộc lập tức ngây ngẩn cả người, không biết vì sao Lãnh Huyên lại đột nhiên phát hỏa, chẳng lẽ mình nói sai chỗ nào rồi sao, hay là mình lần này làm hạng mục quá nát không hợp ý nàng?

Xét thấy Lãnh Huyên mạc danh kỳ diệu phát hỏa, trước khi Lãnh Huyên mở miệng Lê Mộc cũng sáng suốt ngậm miệng lại, hai người trong lúc đó lâm vào trong trầm mặc.

Trầm mặc không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là hai ba phút đồng hồ sau, giọng nói thanh lãnh của Lãnh Huyên rốt cục xuất hiện.

"Lê Mộc, em hỏi anh một việc, anh phải nói thật với em." Lãnh Huyên thật dài thở một hơi, tựa hồ là muốn áp chế lửa giận trong lòng, dịu đi một chút cảm xúc.

"A? Được..." Lê Mộc bị Lãnh Huyên đột nhiên đặt câu hỏi đầu đầy sương mù, sau đó trong đầu cứ mãi suy tư mình gần đây có trải qua sự tình gì hay không, nhưng nghĩ thế nào đi nữa mình cũng là một đứa trẻ ngoan chăm chỉ hiếu học kiên trung như một a, nào có làm cái gì chuyện xấu a.

Lãnh Huyên mặt không chút thay đổi nhìn về phía Lê Mộc, chậm rãi mở miệng: "Lê Mộc, lần đó em đi Mỹ quốc kết quả không đi, đêm hôm đó, em vẫn luôn không hỏi qua anh, nhưng em hiện tại muốn anh nói cho em biết anh đêm hôm đó rốt cuộc đi đâu."

Đi Mỹ quốc đêm hôm đó? Đi Mỹ quốc? A a a, nhớ trở lại, đây chẳng phải là đêm mình uống một trận rồi ngủ ở nhà Mạc Tích Vũ sao, lại nói nữ nhân không biết tên trong quán rượu còn quẹt rớt của mình một vạn mấy khối tiền nữa này, cơ mà bình rượu đắt tiền như vậy ta còn chưa nếm được một ngụm, đáng tiếc đáng tiếc...

Từ từ, ta nên trả lời Lãnh Huyên như thế nào đây, dùng tiền của nàng đi quẹt thẻ mời mỹ nữ quán bar uống rượu, chiếu theo tính tình của nàng còn không tiêu diệt ta a, hơn nữa ngày đó bản thân còn phát bệnh, nói với Lãnh Huyên sợ sẽ làm nàng lo lắng, đến lúc đó nếu nàng lại truy vấn chuyện phát bệnh liền phiền toái, chính mình cũng không thể nói ta là bởi vì xuyên qua tới, thân thể cùng linh hồn bài xích mới co rút một hồi đi.

"A, đêm hôm đó a, anh chính là đi ra ngoài cùng Tiểu Triều chơi trong chốc lát, sau đó uống nhiều quá ở bên ngoài ngủ một đêm..." Lê Mộc lần này nói dối còn chưa kịp làm nháp.

Ta nói Cao Tiểu Triều chắc được rồi chứ, phỏng chừng Tiểu Triều thông minh như vậy khẳng định sẽ giúp ta giấu diếm.

"Nga, vậy sao? Ngủ ở đâu?" Lãnh Huyên ánh mắt sắc bén tốc hành thẳng đến đáy mắt Lê Mộc.

"Anh... Anh ngủ ở..." Lê Mộc có chút ấp úng không nói ra được, xem Lãnh đại lão bản thái độ này, chuyện ngủ ở trong nhà Mạc Tích Vũ chỉ sợ Lãnh Huyên đã biết.

"Ba —— "

Lãnh Huyên ném đến trước mặt Lê Mộc một xấp ảnh chụp, Lê Mộc lấy qua liền thấy, đây toàn là ảnh chụp một nam một nữ cùng một chỗ, tập trung nhìn vào, nam chính phía trên rõ ràng chính là bản thân Lê Mộc.

Ảnh chụp Lê Mộc đang cùng một nữ nhân xinh xắn ngồi ở trong quán rượu, hai người chính đang ái muội mời rượu lẫn nhau, có thể thấy được nữ nhân kia tựa vào trên người Lê Mộc, từ góc độ này xem qua tư thế tựa hồ như đang *** a. Còn có một tấm là nữ nhân kia để tay ở mu bàn tay Lê Mộc, nhưng Lê Mộc dường như đang cúi đầu uống rượu. Tấm thứ ba là nữ nhân kia kích động hôn một ngụm lên sườn mặt Lê Mộc.

Đờ phắc, đây không phải là nữ nhân ngày đó ta uống nhiều quá quẹt thẻ của ta sao, còn nữa, nàng lúc nào thì hôn ta một phát, tiêu rồi ngày đó uống nhiều quá hoàn toàn không có ấn tượng, bị chiếm tiện nghi hu hu hu ——

Tiếp tục xem xuống, một tấm là Lê Mộc nghiêng người dựa vào Mạc Tích Vũ tiếp cận vô cùng gần, hai người như là tình lữ thân mật đi trên đường cái, Lê Mộc nghĩ nghĩ, đây đại khái là thời điểm Mạc Tích Vũ đỡ hắn đi đường chụp được. Người chụp ảnh thập phần biết tìm góc độ, vốn có lẽ chuyện rất bình thường lại bị hắn chụp ái muội vô cùng, cũng có một tấm góc lệch thoạt nhìn như là Lê Mộc cùng Mạc Tích Vũ hôn nhau, làm Lê Mộc nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

"Đây đây đây... đây không phải là sự thực! Lãnh Huyên em nghe anh nói..." Lê Mộc cũng có chút bối rối, hắn không biết vì cái gì, chính là sợ hãi Lãnh Huyên hiểu lầm hắn.

"Ha ha, thoạt nhìn thật đúng là thân thiết mà..." Lãnh Huyên tự giễu cười một cái, cảm xúc dao động cũng càng lúc càng lớn.

"Đây đều là hiểu lầm, anh ngày đó là uống nhiều quá mà thôi, em tin tưởng anh, Mạc Tích Vũ..." Mạc Tích Vũ chỉ là nhìn thấy ta phát bệnh cứu ta mà thôi, lời này Lê Mộc cũng không biết có nên nói hay không, nhưng tựa hồ Lãnh Huyên cũng không cho hắn cơ hội lựa chọn.

"Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi, em còn việc phải làm." Ngữ khí lạnh lùng, Lãnh Huyên dường như đang đè nén cơn giận của mình.

Căn cứ dĩ vãng kinh nghiệm đến xem, ở thời điểm Lãnh đại mỹ nhân tức giận là không thích hợp giải thích cái gì, bởi vì như vậy sẽ càng làm càng hỏng bét, thấy mình giải thích không được gì Lê Mộc đơn giản cũng biết điều ly khai, hắn chuẩn bị đợi Lãnh đại mỹ nữ nguôi giận lúc sau chậm rãi giải thích cho nàng nghe, vốn tính toán nói cho Lãnh Huyên đêm nay bọn họ muốn mở khánh công yến, còn muốn mang theo Lãnh Huyên cùng đi, nhưng ai biết lại xảy ra chuyện này, xem ra không thể cùng nàng nói, nhưng bên này nhiều người như vậy chờ hắn hắn lại không thể không đi.

Lê Mộc bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, một bên tự hỏi Lãnh Huyên những ảnh chụp này rốt cuộc là từ đâu tới, chẳng lẽ Lãnh Huyên giám thị hắn sau đó tìm người chụp đến? Nhưng nếu quả thật như vậy Lãnh Huyên sớm đã phát hỏa, coi bộ Lãnh Huyên hẳn là vừa lấy được những thứ này, xem ra có người ở sau lưng thao tác, nhưng, rốt cuộc sẽ là ai đây.

Lê Mộc không biết hắn rời đi văn phòng không bao lâu, Lãnh Huyên liền thoáng thở dài, kỳ thực nàng cũng không có đối Lê Mộc tức giận, nàng cũng không phải không tín nhiệm hắn, chẳng qua là nghĩ muốn lấy thái độ của mình làm cho Lê Mộc trưởng trí nhớ, để cho mỗ Lê về sau tuân thủ một chút tam tòng tứ đức, cho nàng đỡ phải lao tâm.

Bất quá, cũng không phải nói nàng hoàn toàn không có tức giận, hoặc là nói đối tượng nàng tức giận cũng không phải Lê Mộc, mà là...

Văn phòng tổng giám đốc chỉ có Lãnh Huyên một người lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, Lãnh Huyên tựa hồ nghĩ tới thứ gì, đột nhiên nhíu chặt mày liễu, sau đó cầm điện thoại đánh qua một dãy số nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

"Uy, nơi này là Hình Thần Húc, xin hỏi ngài có chuyện gì không?" Lọt vào tai chính là một thanh âm nam nhân ôn nhuận như ngọc, giọng điệu thập phần lễ phép hơn nữa có chứa từ tính vô cùng thảo nhân thích.

"Là tôi." Vô cùng đơn giản hai chữ, Lãnh Huyên tựa hồ cũng không ý muốn cùng hắn nói nhiều cái gì.

"Huyên Huyên? Em rốt cục chịu gọi điện thoại cho anh." Nam tử ôn nhu kia tựa hồ vừa nghe đến giọng Lãnh Huyên liền trở nên có chút dao động, nhưng vẫn duy trì thân sĩ khí độ, thanh âm tao nhã làm người ta mê muội.

Lãnh Huyên hơi hơi nhíu mày một chút, thanh lãnh thanh âm dường như không mang theo chút nào do dự: "Anh nghĩ muốn làm gì?" Lãnh Huyên thập phần keo kiệt lời nói của mình, nàng không muốn cùng những người dư thừa nói nhiều dù chỉ một từ.

"Ha ha, làm sao vậy?" Hình Thần Húc ở điện thoại bên kia thản nhiên mỉm cười một chút, nhanh nói tiếp: "Là mấy thứ kia đi, anh không có ý tứ gì khác, anh chỉ là muốn cho em hảo hảo thấy rõ Lê Mộc một chút, anh không hy vọng em trôi qua không hạnh phúc, anh biết hai người là giả kết hôn, gia tộc liên hôn bên kia anh đã cắt rớt, anh chỉ yêu một mình em."

Lời nói ôn nhu thập phần tha thiết, chỉ sợ là Lê Mộc ở đây cũng sẽ cảm thán nam nhân này chân tình, tin tưởng câu chuyện si tâm nam vì người yêu phản kháng hôn nhân gia tộc.

Nhưng Lãnh Huyên tựa hồ bất vi sở động, thanh âm lạnh lùng mang theo nhè nhẹ ý tứ uy hiếp: "Mặc kệ anh muốn làm gì, cách hắn xa một chút, trừ bỏ tôi không ai có thể thương tổn hắn."

"Huyên Huyên, em thật sự hiểu lầm anh, anh chỉ là không muốn em chẳng hay biết gì, sợ em bị thương tổn." Hình Thần Húc thâm tình mà nói.

Lãnh Huyên nhíu mày nhàn nhạt nói: "Tốt nhất là như vậy..." Nói xong cúp điện thoại.

Lãnh Huyên từ từ đi đến cửa sổ rộng lớn sát đất, thất thần nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play