Chương 51

Trong phòng làm việc trợ lý bộ, chỉ có Lê Mộc cùng Tư Đồ Tuyết nhàm chán ngồi nói nhảm.

"Lần trước, cậu nói cùng Lãnh tổng kết hôn chuyện có thật không?" Tư Đồ Tuyết nói bóng nói gió tìm hiểu nói.

"Bọn tôi kết hôn... Cô hỏi cái này để làm chi?" Lê Mộc không biết vì sao Tư Đồ Tuyết đột nhiên toát ra những lời này, có chút kinh ngạc.

Tư Đồ Tuyết nhìn đến ánh mắt cẩn thận của Lê Mộc liền biết mình hỏi không ra cái gì, sau đó làm bộ không sao cả nói: "Không có gì, chỉ là bát quái tùy tiện hỏi hỏi mà thôi." Nói xong bắt đầu xem bản kế hoạch của mình.

"Cô đang nhìn cái gì a? Tôi xem xem." Lê Mộc như đứa bé tò mò tiến đến bên cạnh Tư Đồ Tuyết, vươn cổ hướng bản kế hoạch trên bàn nhìn lại, "Hóa ra là bản kế hoạch a."

Tư Đồ Tuyết nhìn đến Lê Mộc bộ dáng nhiệt tâm liền vẻ mặt khinh bỉ, nói: "Làm sao? Cậu cũng biết làm bản kế hoạch à, đi đi đi qua một bên đi chơi đừng thêm phiền."

Lê Mộc nhìn đến Tư Đồ Tuyết nói như vậy cũng biết điều không thèm nhắc lại, lẳng lặng ngồi ở cạnh Tư Đồ Tuyết nhìn bản kế hoạch.

"Tôi cảm thấy chỗ này không nên làm như vậy, như vậy sẽ làm khách hàng cảm thấy không thoải mái, còn có nơi này, kỳ thực không tất yếu ở chỗ này mở lại chi nhánh công ty, thị trường nơi đó cũng không đầy đủ mở công ty lớn sẽ lãng phí tài chính, ngược lại chúng ta có thể chọn phương thức gia nhập liên minh để gom góp tài chính, còn có nơi này..." Lê Mộc nhìn bản kế hoạch của Tư Đồ Tuyết hồi lâu, cảm thấy có chút không ổn, sau đó lần lượt vạch chỗ không ổn cho nàng.

Tư Đồ Tuyết nghe Lê Mộc nói cũng cảm thấy thực nghi hoặc, rõ ràng chỉ nhìn vài lần liền vạch ra được chỗ nàng sai lầm. Lê Mộc này không phải là nói vớ vẩn đi, nhưng nghĩ lại hình như Lê Mộc nói đạo lý rõ ràng, hơn nữa phương án sửa chữa đối với vấn đề đưa ra cũng thập phần có ý tham khảo.

"Lê đầu gỗ, cậu sao lại hiểu được mấy thứ này." Tư Đồ Tuyết vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lê Mộc, rất kỳ quái vì sao Lê Mộc sẽ đối việc lập kế hoạch tinh thông như vậy.

Nghe được Tư Đồ Tuyết nghi ngờ Lê Mộc ngượng ngùng sờ sờ cái ót, khiêm tốn nói: "Ợ, không có gì, đây đều là mấy ngày trước Lãnh Huyên dạy tôi à, hơn nữa tôi trước kia cũng thích xem một ít sách về phương diện bày kế hoạch quản lý doanh thu, đọc lướt lướt so ra tương đối nhiều thôi."

Thời điểm Lê Mộc ở cùng viện trưởng ma ma sau khi tan học thường không có chuyện gì làm, Lê Mộc từ trước đến nay không thích làm bài tập, cho nên luôn đến nhà hàng xóm Lục Đại Gia tìm con trai của Lục Đại Gia chơi, con hắn ham mê xem một ít bộ sách tài chính, đối buôn bán thập phần cảm thấy hứng thú, cho nên liền mang theo Lê Mộc cùng nhau xem, nhà Lê Mộc không có thừa tiền mua mấy thứ sách này, mỗi lần đều mượn sách từ Lục gia đến xem, hai người cùng chung chí hướng mỗi ngày đều cùng nhau thảo luận về mấy phương diện này, hai người xem như bạn rất thân.

Bất quá về sau lại nghe nói đứa bé này thi đậu học viện tài chính nổi danh quốc nội, còn đi ngoại quốc du học, nhưng từ lúc Lê Mộc ra tai nạn xe cộ cũng sẽ không còn liên hệ với hắn, dù sao thân phận Lê Mộc đã là người chết, hình như đứa bé kia tên Lục cái gì Cổ, Lục Nhân Cổ? Hình như là vậy.

"Nga, hóa ra là Lãnh tổng dạy a, trách không được." Tư Đồ Tuyết hiển nhiên không để mắt đến nửa câu sau của Lê Mộc, hiển nhiên nghĩ đến Lê Mộc chính là được Lãnh Huyên dạy mới có thể nói như vậy, Lê Mộc cũng lười giải thích.

"Hắc hắc."

"Tôi đã nói cậu ngốc như vậy, làm sao có thể làm bản kế hoạch thôi, thì ra là Lãnh tổng dạy cậu nói." Tư Đồ Tuyết nhịn không được lại bắt đầu đả kích Lê Mộc, không biết bắt đầu từ khi nào nàng liền đặc biệt thích tổn hại Lê Mộc, giống như không đả kích Lê Mộc một chút, cuộc sống sẽ mất đi ý nghĩa, bất quá Lê Mộc cũng không quan tâm nàng đả kích hay khích lệ, chỉ cười hắc hắc.

"Dù sao tôi cũng không có việc gì, muốn tôi giúp cô hỗ trợ hay không." Lê Mộc cười vẻ mặt sáng lạn, dù sao hắn cũng nhàm chán ngứa tay.

Tư Đồ Tuyết nghĩ nghĩ, sau đó nháy nháy mắt viết cái gì đó nói: "Được rồi, vậy cậu tới giúp tôi sửa sang lại một chút đống tư liệu kia đi, từ sau khi cậu đi rồi, trợ lý bộ chỉ còn thiếu một cu li, tất cả mọi người nói rất nhớ cậu đây này."

"Đúng vậy, tôi cũng rất nhớ mọi người a, hơn nữa rất nhớ cô, lại nói Tuyết Nhi chúng ta chính là thông minh đáng yêu nhất..." Lê Mộc vẻ mặt buồn nôn lộ ra răng nanh trắng sạch.

Nhìn Lê Mộc thái độ tốt khác thường, Tư Đồ Tuyết cảm thấy có gì sai sai, phòng bị nhìn Lê Mộc liếc mắt một cái nói: "Uy, cậu muốn làm cái gì."

Lê Mộc nhìn đến Tư Đồ Tuyết vẻ mặt đề phòng, lập tức cảm thấy thực oan uổng nói: "Tôi có thể làm gì, còn không phải quan tâm một chút, nghe Tiểu Lộ tỷ nói, hai ngày nữa chính là sinh nhật của cô, nói đi, muốn cái gì."

"Thật vậy không, không thể tưởng được cậu còn nhớ rõ sinh nhật của tôi, bất quá tôi sao cứ có điểm không tin a." Tư Đồ Tuyết lần này động tác rõ ràng từ băng ghế nhỏ lui từng bước về phía sau, cùng Lê Mộc giữ một khoảng cách.

"Cũng không có gì, chỉ là chúng ta cũng nhận thức lâu như vậy rồi. Lần trước Tiểu Lộ tỷ nói qua một lần, tôi vô tình nhớ, tôi sợ chính mình quên, cho nên trước đưa cô cái quà sinh nhật, trước nói cho cô một tiếng sinh nhật vui vẻ được rồi!" Lê Mộc cười tủm tỉm từ trong lòng lấy ra một đôi bông tai rất khá mua ở thương trường trước đó không lâu, lúc ấy Lê Mộc liếc mắt một cái liền nhìn trúng, chẳng qua hiện tại Lê Mộc cũng không có lỗ tai, thứ xinh đẹp như vậy hắn dùng không đến, bất quá cảm thấy Tư Đồ Tuyết nha đầu này hẳn là sẽ thích.

"Tư Đồ Tuyết, trước tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ!" Nói xong liền cầm hộp bông tai trong tay đưa tới.

"Đây là, cậu mua cho tôi?" Tư Đồ Tuyết rõ ràng có chút bị hành vi của Lê Mộc dọa tới rồi, nhìn lễ vật trong tay Lê Mộc, lăng lăng đón đi qua. Đây là một đôi bông tai thực tinh xảo, mặt trên viên đá nhỏ lòe lòe sáng lên, hết sức xinh đẹp mê người.

"Cô không thích sao? Tôi cảm thấy rất khá cho nên mua tặng cho cô làm quà sinh nhật, nếu quả thật không thích, tôi bổ lại cho cô một phần khác là được." Lê Mộc kỳ quái nhìn phản ứng của Tư Đồ Tuyết, bộ dáng có chút không tin lại có chút kinh hỉ, cũng không biết nàng là thích hay không thích, nếu quả thật không thích cùng lắm thì chính mình lại cho nàng mua một cái, bông tai này liền lưu trữ sau này mình đánh lỗ tai dùng.

"Để làm chi không thích, chẳng lẽ cậu còn muốn cầm về a?" Xem ra Tư Đồ Tuyết là thực thích, đối với Lê Mộc một bộ dạng đồ đã tặng như bát nước đổ ra ngoài, đừng nghĩ đem bông tai thu hồi.

"Không có, cô thích là tốt rồi." Lê Mộc bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, lưu luyến nhìn đôi bông tai đặc biệt xinh đẹp kia, dù sao trước kia là một nữ hài, lòng thích cái đẹp vẫn phải có.

"Bất quá..." Tư Đồ Tuyết giảo hoạt cười cười sau đó dừng một chút nói: "Cậu chẳng lẽ nghĩ như vậy là có thể mua chuộc tôi sao?"

"Cô còn muốn cái gì?" Đây rõ ràng lòng tham không đáy xà nuốt voi a.

"Tôi còn muốn ăn thịt gà cuốn, hương đậu cao, còn có..." Tư Đồ Tuyết một hơi bày ra một đống lớn đồ ăn, thật đúng là cái đồ ăn hàng.

Lê Mộc bất đắc dĩ nhìn Tư Đồ Tuyết, buồn cười nói: "Được rồi được rồi, phục đại ăn hàng nhà cô, ngày mai tôi làm cho cô là được, tương lai cô phải tìm người biết nấu cơm a, bằng không ngày ngày đòi ăn xem ai dám lấy."

Tư Đồ Tuyết sửng sốt một chút, mặt nhỏ đỏ lên, xấu hổ giận dữ hô: "Hừ, đi tìm chết, ta tìm ai cũng không tìm ngươi, người muốn kết hôn ta rất nhiều."

...

Lãnh Huyên cùng Vương tổng bàn xong công tác tâm tình cũng vô cùng tốt, nghĩ trở về liền mang Lê Mộc đi ra ngoài ăn đồ ngon, lần trước Lê Mộc nói muốn đi ăn điểm tâm ở nhà ăn Quốc Vương còn nói muốn đi học tay nghề, vừa lúc nàng nhận thức lão bản kia, lần này xem Lê Mộc hình như tâm tình không tốt lắm đang muốn dẫn hắn đi vào đó gặp đầu bếp một chút.

Nghĩ đến đây Lãnh đại mỹ nhân chậm rãi gợi lên khóe miệng, đi về phòng làm việc của mình, nhưng sau khi trở về lại phát hiện mỗ Lê cũng không ở trong phòng.

Nhíu lông mày, xoay người nghi hoặc hỏi Lạc Lạc: "Lê Mộc đi đâu?"

Thấy lão tổng nhà mình quan tâm Lê Mộc cái đồ hoa tâm đại củ cải kia như vậy, Lạc Lạc cũng có chút thay lão tổng không đáng giá, mấy ngày này chỉ cần có rảnh Lê Mộc liền chui đến trợ lý bộ, ai mà không biết đó là nơi mỹ nữ tụ tập, mỗi ngày đều cùng Tư Đồ Tuyết hỗn cùng một chỗ, toàn bộ công ty cao thấp chỉ sợ đều biết, Lạc Lạc căm giận nói đến: "Hừ, tiểu tử này chỉ sợ lại đi trợ lý bộ nhìn mỹ nữ..."

Lãnh Huyên không tự giác nhíu mày, thanh âm thanh lãnh không mang theo một tia cảm tình: "Hắn luôn đi đến đó sao?"

"Đúng vậy, luôn đi giúp Tư Đồ Tuyết bọn họ làm một ít việc." Kỳ thực Lạc Lạc đối Lê Mộc oán niệm ngọn nguồn vẫn là Lê Mộc luôn đi trợ lý bộ, chưa bao giờ làm chuyện thuộc bổn phận bí thư, báo hại nàng hiện tại thân kiêm hai chức bí thư cùng trợ lý.

Lãnh Huyên nhíu nhíu lông mày đẹp mắt, hơi chứa ý cười xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, như là cùng Lê Mộc nói chuyện hoặc như đang tự mình nói chuyện: "Anh đã không có việc gì làm như vậy, tôi cũng nên tìm một ít chuyện cho anh xử..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play