Vũ Trần cười: "Ba tháng? Quá lâu. Phượng Minh thương hội chỉ cần một tháng là có thể chiếm đoạt được Thiên Niên các của ngươi."
Ngạo Tử An hoàn toàn bị chọc giận: "Nói được lắm. Ngươi là gì của Phượng Minh thương hội, có tư cách gì đại biểu cho Phượng Minh thương hội. Ngươi chỉ là một tên tiểu bạch kiểm bán thuốc mà thôi."
Lời này khiến cho vô số người phải lắc đầu liên tục.
Tên Ngạo Tử An này đúng là bại gia tử mà. Ấy vậy mà không biết sự lợi hại của Vũ công tử.
Con ngươi của Lam Phượng Hoàng đảo một vòng, thừa cơ tiến lên nói: "Xin lỗi nhé, Ngạo công tử, bây giờ ta chính thức thông báo cho ngươi biết. Hiện giờ, Vũ Trần công tử là người cung ứng cho Phượng Minh thương hội chúng ta. Huynh ấy đương nhiên có tư cách đại biểu cho Phượng Minh thương hội chúng ta."
"Hả?" Vũ Trần quay đầu nhìn Lam Phượng Hoàng.
Nữ nhân này đúng là người biết nắm bắt cơ hội mà.
Dù thế nào, Vũ Trần cũng đã thay mặt Phượng Minh thương hội tuyên chiến với Thiên Niên Các rồi.
Trước giờ, Vũ Trần luôn là người nói được làm được.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vũ Trần, Lam Phượng Hoàng hơi chớp chớp mắt.
Lần đầu tiên, nàng gặp một người đàn ông anh tuấn như vậy.
Không chỉ anh tuấn mà còn tự tin, phong độ, khí chất ngời ngời.
Nàng từng gặp qua rất nhiều nam nhân tuấn tú, nhưng chưa từng gặp ai tràn đầy tự tin như hắn.
Điều này không hề giống với sự cuồng ngạo, ngông nghênh “thùng rỗng kêu to” của Ngạo Tử An, mà người đàn ông tên Vũ Trần này thực sự thâm sâu khó lường.
Lam Phượng Hoàng khẽ cong khóe môi “Vũ Trần ca, đừng để ý đến loại tầm thường như hắn, đến thương hội trước đã.”
Vũ Trần gật đầu, quay người rời đi cùng Lam Phượng Hoàng.
Nhìn Vũ Trần và Lam Phượng Hoàng thân thiết như vậy, ánh mắt Ngạo Tử An tối sầm lại, răng nghiến chặt, khóe miệng co giật.
Đám thuộc hạ nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn ta liền sờ tay vào chuôi đao, chuẩn bị xông lên.
Vân Nhược Đồng cảm nhận được sát khí xung quanh, liền quay sang nói Vũ Trần: “Đại sư huynh, hình như bọn chúng muốn động thủ.”
Vũ Trần cười nói: “Nếu chúng thật sự rút đao thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Dù chúng ta có giết hết bọn chúng cũng là phòng vệ chính đáng.”
Lúc này, ở đầu đường, đột nhiên có một đội hộ vệ xông đến, hoá ra Thanh Hoa tiên sinh dẫn người của Phượng Minh thương hội đến rồi.
Bọn họ vừa nghe nói Lam Phượng Hoàng bị Ngạo Tử An bao vây, liều cầm binh khí chạy đến đây chi viện.
Hai bên đứng đối diện trên đường, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
Thanh Hoa tiên sinh phe phẩy cây quạt lông trên tay, nhẹ nhàng hỏi “Thiên Niên các làm phiền Lam cô nương à?”
Cây quạt lông tuôn ra linh khí, rơi xuống đất biến thành con mãnh hổ ngũ sắc hung dữ, sẵn sàng xông vào đối phương bất cứ lúc nào.
Thanh Hoa tiên sinh không chỉ biết luyện thuốc, giám định, mà còn là tu sĩ Kim Đan kỳ.
Lam Phượng Hoàng lắc đầu “Không có. Đi thôi.”
Ngạo Tử An hơi kiêng dè Thanh Hoa tiên sinh, vì hôm nay hắn không có dẫn theo cao thủ nào đến cả.
Nếu đánh nhau, chắc chắn hắn sẽ chịu thiệt.
Ngạo Tử An hít sâu một hơi: “Thanh Long thương hội chúng ta không phải loại ngang ngược như các ngươi. Nếu đã là đối thủ trên thương trường thì ta sẽ công kích các ngươi trên thương trường, cứ chờ đấy.”
Nói rồi, hắn ta vung tay ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi.”
Sau khi Ngạo Tử An rời khỏi con đường đó, mặt hắn ta tối sầm lại, dặn dò bọn thuộc hạ: “Đến Thanh Long thương hội điều động bạc và vật tư, càng nhiều càng tốt. Ngoài ra, xin tổng hội phái cao thủ đến chi viện. Nói cho bọn họ biết, trong vòng ba tháng ta sẽ khiến Phượng Minh thương hội biến mất khỏi thế gian này.”
“Vâng.”
※※※
Một bên khác, Ngạo Tử An vừa đi, Lam Phượng Hoàng liền đỏ mặt xin lỗi Vũ Trần.
“Xin lỗi Vũ Trần công tử, lúc nãy ta lỗ mãng rồi.”
Nghĩ lại việc mình vừa chủ động hôn Vũ Trần, mặt Lam Phượng Hoàng liền đỏ ửng lên.
Vũ Trần sờ vào chỗ vừa bị hôn, cười nói: “Không sao, trêu chọc tên Ngạo Tử An đó một chút cũng tốt.”
Vũ Trần cũng không phải là loại nam nhân lạnh lùng, cấm dục nên được tuyệt thế mỹ nhân như Lam Phượng Hoàng hôn thế này, trong lòng hắn thấy rất sảng khoái.
Lam Phượng Hoàng thở phào một hơi: “Vậy thì được rồi, còn sợi dây chuyền…”
Vũ Trần tò mò hỏi: “Dây chuyền? Dây chuyền nào?.”
Vũ Trần vừa giả ngốc vừa nhét dây chuyền vào trong áo.
Đã lấy được viên yêu đan cấp Nguyên Anh.
Lam Phượng Hoàng chẳng biết phải nói gì: “Không… Không sao.”
Một lúc sau, hai người đã đến cổng Phượng Minh thương hội. Bên trong rất đông khách, có người đến để mua hàng, có người đến vì mùi hương của Huyền Thiên Đan tứ phẩm.
Nhìn thấy đại đường vắng tanh ngày nào giờ đây đã chật kín người, Vũ Trần cũng vô cùng bất ngờ.
“Đông người quá vậy.”
Lam Phượng Hoàng: “Ừm, Huyền Thiên Đan tứ phẩm của Vũ Trần công tử đúng là cực phẩm trên đời. Mùi hương mà nó tỏa ra đã thu hút được rất nhiều khách. Đa tạ công tử rất nhiều. Người đâu, theo quy tắc cũ, rót trà cho Vũ Trần công tử.”
“Vâng.”
Lam Phượng Hoàng mời Vũ Trần lên gian phòng trên lầu, Thanh Hoa tiên sinh cũng đi cùng.
Bọn họ ngồi trò chuyện một lúc, Lam Phượng Hoàng vuốt lại mái tóc của mình rồi nói với Vũ Trần: “Vũ Trần công tử, lần này ta mời công tử đến là vì muốn hỏi đan dược mới nhất đã được luyện xong chưa? Ta muốn mua thêm một số nữa.”
Vũ Trần đang uống trà, nghe xong câu này thì sững sờ: “Còn muốn mua thêm à? Chẳng phải lần trước đã bán cho cô rất nhiều rồi sao.”
Lam Phượng Hoàng dẩu môi, cười khổ nói: “Đã sắp bán hết rồi.”
Lúc này, đến Vũ Trần cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Nhanh vậy sao? Mới có vài ngày thôi mà.”
Hỏi xong Vũ Trần mới biết, thì ra giá bán của đan dược chất lượng cao ở Phượng Minh thương hội thấp hơn Thiên Niên Các nhiều. Cho nên có nhiều khách hàng mang tâm lí ham rẻ mà đến đây tranh giành nguồn hàng.
Phượng Minh thương hội dùng cách giới hạn số lượng mua, mới có thể chống đỡ được đến giờ.
Vũ Trần: “Thì ra là vậy, chẳng phải nâng giá lên một chút là được rồi sao?”
Lam Phượng Hoàng lắc đầu: “Không được, chẳng dễ dàng gì mà Phượng Minh thương hội mới có dịp phân cao thấp với Thiên Niên Các. Nếu nâng giá sợ là sẽ mất khách, đến lúc đó sẽ thành công cốc.”
Vũ Trần gật đầu: “Lam cô nương nói cũng đúng. Nhưng để luyện được đan dược chất lượng cao không hề dễ. Cần rất nhiều thời gian thu thập dược liệu. Ngoài ra, còn có khả năng luyện không thành…”
Lam Phượng Hoàng chân thành khẩn cầu: “Ta xin Vũ Trần công tử đó, hãy giúp Phượng Minh thương hội chúng ta đi.”
Thật ra, Vũ Trần cũng đang nhử Phượng Minh thương hội.
Vì hắn vừa hay có việc muốn nhờ họ giúp.
Vũ Trần do dự hết nửa ngày, ra vẻ than ngắn thở dài dài phen: “Haizz, đúng là làm khó ta. Phải luyện một số lượng lớn đan dược như vậy sức lực của ta sẽ bị hao tổn nặng nề.”
Lam Phượng Hoàng và Thanh Hoa tiên sinh thất vọng ra mặt.
Họ tưởng Vũ Trần đang từ chối.
Nhưng không ngờ Vũ Trần lại nói: “Chỉ cần Phượng Minh thương hội giúp ta làm một việc, thì ta sẽ xả thân vì quân tử, cố gắng hết sức luyện số đan dược này cho các ngươi.”
Lam Phượng Hoàng vui vẻ nói: “Đừng nói một việc mà mười việc ta cũng sẽ giúp. Công tử cứ nói đi, giúp được bọn ta sẽ cố hết sức.”
Vũ Trần cũng không khách sáo, từ trong áo lấy ra một tờ giấy kê dược liệu đưa cho họ xem.
“Ta đang cần gấp những dược liệu quý này, hy vọng các cô có thể tìm giúp.”
Lam Phượng Hoàng nhận lấy tờ đơn, đọc qua một lượt, liền đơ người tại chỗ.
Thanh Hoa tiên sinh nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Lam Phượng Hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cũng đưa mắt nhìn qua tờ đơn.
Sau đó, ông ta cũng đơ người luôn.
Những dược liệu trên tờ đơn cực kì quý hiếm và có giá trị cao.
Lam Phượng Hoàng hít sâu một hơi: “Việc này….”
Qua một lúc lâu, Lam Phượng Hoàng vẫn không biết nên nói gì.
Như Vũ Trần đã nói ngay từ đầu, muốn mua những thứ này thì dù có đóng gói đem bán cả phái Tiêu Dao cũng chưa chắc mua nổi.
Đối với Phượng Minh thương hội cũng là như thế.
Đi tìm những dược liệu này còn khó hơn lên trời.
Vũ Trần: “Khó khăn lắm à?”
Lam Phượng Hoàng cười khổ nói: “Không phải vấn đề khó hay không khó, mà là chúng ta vốn dĩ không cách nào giúp được, cùng lắm thì chỉ lấy được viên yêu đan cấp Nguyên Anh thôi.”
Nói đến đây, trong đầu Lam Phượng Hoàng lóe lên một ý nghĩ.
Đúng rồi, viên kim đan yêu thú trên sợi dây chuyền mà lúc này Ngạo Tử An đưa không phải là cấp Nguyên Anh sao?
Chẳng trách Vũ Trần lại lấy nó.
Bên ngoài trông hắn có vẻ lịch sự nho nhã nhưng bên trong cũng rất âm hiểm xảo quyệt.
Lúc nên tham thì tham, lúc cần ngu thì giả ngu, chẳng hề sai sót chút nào.
Thấy đám người Lam Phượng Hoàng kêu khổ, Vũ Trần cũng không ngu ngốc đi thỏa hiệp với họ.
Đôi khi ta cần gây áp lực lên người khác, để họ phát huy tiềm lực của mình.
Vũ Trần than một hơi: “Haizz, vậy là hết cách. Những thứ này rất quan trọng với ta, nếu Phượng Minh thương hội đã không giúp được thì ta chỉ còn cách mặt dày đến Thanh Long thương hội. Cùng lắm thì quỳ xuống cầu xin tên bại gia tử đó, cũng không có gì to tát lắm đâu. Các ngươi ngàn vạn lần đừng cản ta nhé.”
Nói đoạn, Vũ Trần giả bộ đứng lên rời đi.
Bọn Lam Phượng Hoàng thấy cảnh này liền hoảng hốt.
Vũ Trần là cơ hội duy nhất để bọn họ trở mình. Nếu hắn đi rồi, Phượng Minh thương hội chắc chắn sẽ xong đời.
Vả lại, lúc này Thiên Niên Các cũng đã nói rồi, không chỉnh chết Phượng Minh thương hội thì sẽ không bỏ qua.
Lam Phượng Hoàng bất chấp mọi thứ, đuổi theo kéo Vũ Trần lại.
“Vũ Trần công tử, huynh đừng nóng vội, có gì chúng ta từ từ thương lượng lại.”
Lam Phượng Hoàng gấp đến nỗi sắp rớt nước mắt.
Vũ Trần quay đầu lại, làm mặt khổ: “Nhưng mà…”
Lam Phượng Hoàng hỏi: “Những thứ này rất quan trọng với huynh sao?”
Vũ Trần nói thật lòng: “Liên quan đến phần đời sau này của ta. Nếu không có nó, ta sẽ chết (100 sau mới chết).
Lam Phượng Hoàng thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, bèn hạ quyết tâm: “Nếu đã như vậy, bên chỗ chúng ta có…”
Đột nhiên, Thanh Hoa tiên sinh lên tiếng cắt ngang lời Lam Phượng Hoàng: “Lam cô nương xin đừng vội. Xin lỗi Vũ Trần công tử, chúng tôi cần thương lượng riêng một chút.”
Vũ Trần nghe thấy vậy, tim đập mạnh hơn.
Đoán chừng là có hy vọng rồi!
Trong Phượng Minh thương hội chắc chắn có bảo bối.