Phi Thiên Khô Lâu rón rén đứng dậy rời đi, ánh mắt nhìn về phía thôn bên cạnh.

 

“Ha ha ha, lát nữa phải vào thôn ăn no nê, khôi phục một chút nguyên khí mới được.”

 

Phi Thiên Khô Lâu tìm bụi cỏ để trốn, chuẩn bị đợi đám Vũ Trần đi xa thì ra tay với thôn này.

 

Nhưng mà...

 

Ngay lúc này, Phi Thiên Khô Lâu cảm thấy phía sau có sát khí, nó xoay người nhìn lại.

 

Chẳng biết từ lúc nào, Vũ Trần dìu Thuần Dương đứng ngay đằng sau nó, nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lẽo.

 

“Ta cảm thấy dường như mình quên cái gì đó, hóa ra quên đâm thêm nhát cuối.”

 

“Mi...” Phi Thiên Khô Lâu bị dọa tới hồn bay lên trời.

 

Chạy trốn? Phản kích? Trong đầu Phi Thiên Khô Lâu cấp tốc vận chuyển, trù tính động tác kế tiếp.

 

Nhưng chỉ một giây sau, nó chẳng cần phải phiền nào nữa rồi.

 

Bởi vì nó lại chết.

 

Vũ Trần dùng tay trái để dìu Thuần Dương, tay phải rút kiếm ra, đâm một nhát xuyên qua điểm trí mạng của nó, xuyên qua não.

 

Vẫn đâm cùng một vị trí chính là hốc mắt của Phi Thiên Khô Lâu.

 

Phi Thiên Khô Lâu không có bất cứ năng lực phản kháng nào, lại biến thành tro cốt một lần nữa.

 

Sau khi Vũ Trần xử lý nó một lần nữa, thuận tay ném một hỏa phù trên di hài của Phi Thiên Khô Lâu.

 

“Vù” hỏa phù bùng cháy, biến thành dị hỏa màu lam, thiêu cháy hài cốt và tàn hồn của Phi Thiên Khô Lâu.

 

Lần này nó thực sự hôi phi yên diệt, hồn phi phách tán.

 

Sau khi đâm thêm nhát cuối, Vũ Trần lại dìu Thuần Dương rời đi lần nữa.

 

Lần này, Thuần Dương thực sự kính nể Vũ Trần, giống như nước sông cuồn cuộn.

 

Quá mạnh mẽ.

 

Mười mấy năm qua, Tu Chân giới tràn đầy gió tanh mưa máu, nội chiến, ngoại chiến, báo thù, diệt môn liên tiếp xảy ra.

 

Tính bình quân thì gần như ngày nào cũng có tu sĩ bị giết.

 

Nhưng phụ cận phái Tiêu Dao lại vô cùng bình thản an tường, giống như thế ngoại đào nguyên, các đệ tử cũng chưa từng xảy ra chuyện ở phụ cận.

 

Hóa ra là vì Đại sư huynh vẫn luôn ở trong bóng tối bảo vệ môn phái nhỏ ấm áp này.

 

Thuần Dương suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyên đều nghĩ thông suốt, hắn ta không nhịn được hỏi: “Đại sư huynh, mười hai lần tiên đoán trước của Truy Phong sư bá đều đúng phải không?”



 

Vũ Trần gật đầu: “Đương nhiên rồi, đoán mệnh chính là chén cơm của Truy Phong sư bá, từ trước đến giờ ông ấy chưa từng tính sai.”

 

Thuần Dương: “Thế thì thực sự có mười hai vị ma tướng giáng thế ở gần đây?”

 

Vũ Trần: “Ừ, đúng thế.”

 

Thuần Dương: “Bọn chúng và Phi Thiên Khô Lâu đều bị huynh giải quyết?”

 

Vũ Trần không hề phủ nhận: “Đúng thế. Ai bảo bọn chúng giáng thế ở gần đây. Nếu cách xa một chút, ta cũng chẳng thèm quản bọn chúng.”

 

Thuần Dương: “Chuyện lớn như vậy, vì sao huynh chưa từng nói với bọn đệ?”

 

Vũ Trần: “Có cái gì hay ho mà nói? Nói cho các đệ nghe để đám miệng rộng lắm lời các đệ truyền ra bên ngoài. Sau đó dẫn đại quân ma đạo tới đây trả thù? Tàn sát các thành trấn ở phụ cận? Thuận tiện phóng hỏa đốt núi? Đệ biết cái gì gọi là giết người diệt khẩu, làm việc phải khiêm tốn không?”

 

Thuần Dương: “Thì ra là thế.... vẫn là Đại sư huynh nhìn xa trông rộng.”

 

Hai người trò chuyện, bất tri bất giác đã tìm được chiếc xe ngựa của Thuần Dương.

 

Vũ Trần đưa Thuần Dương lên xe ngựa: “Mấy con sư tử ngọc chiếu dạ của đệ hẳn có thể tự biết đường chứ. Để bọn chúng đưa đệ về núi dưỡng thương trước đi. Ta còn phải đi tuần sát một lần ở phụ cận đã, đề phòng có cá lọt lưới.”

 

Thuần Dương: “Chuyện dưỡng thương này để mai rồi nói, bây giờ chuyện trước tiên là đệ phải vào thành, hẹn hò với giai nhân trong thành.”

 

Bị thương thành như vậy rồi vẫn nhớ đến mỹ nhân, Vũ Trần thực sự phục hắn ta: “Phụ nữ quan trọng hay mạng quan trọng?”

 

Thuần Dương: “Lời hứa của quân tử đáng ngàn vàng, nhất là đối với mỹ nhân, phải có thủy có chung, không thể dễ dàng để người ta leo cây được. Ai~ loại chuyện này, đàn ông độc thân như Đại sư huynh sẽ không hiểu đâu.”

 

Vũ Trần: “Đúng là đồ mặt dày, có thể nói chuyện dạo kỹ viện tao nhã đến vậy. Nếu không phải thấy trên người đệ bị thương, ta thực sự muốn đánh cho đệ vài roi. Cút nhanh lên.”

 

Thuần Dương: “Ha ha ha, đa tạ Đại sư huynh hạ thủ lưu tình. Vậy đệ đi trước nha.”

 

Thuần Dương huýt sáo một tiếng, mấy con sư tử ngọc chiếu dạ liền nghe theo hiệu lệnh, bắt đầu đi về phía trước.

 

Nhưng xe ngựa vừa đi được vài bước thì lại bị Vũ Trần gọi lại.

 

Thuần Dương tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Vũ Trần tiện tay ném cho Thuần Dương vài lá lôi phù và bùa chạy trốn: “Đệ giữ lại để phòng thân đi. Với tình hình của đệ hiện giờ, ngay cả mấy tên lưu manh cũng có thể đánh được đệ.”

 

Trong lòng Thuần Dương cảm động, mặc dù Đại sư huynh nói năng ngoa ngoắt nhưng lòng lại mềm như đậu hũ, con người của huynh ấy rất tốt.

 

Mấy lần mình đối nghịch với Đại sư huynh, huynh ấy cũng không để trong lòng, còn chiếu cố mình ở mọi nơi nữa.

 

Trong lòng Thuần Dương thề, sau này hắn ta sẽ không tranh chức vị Chưởng giáo với Đại sư huynh nữa.

 

Đại sư huynh chính là Chưởng giáo đời tiếp theo.

 

Đang lúc Thuần Dương cảm động thì Vũ Trần lại nói: “Thuần Dương.”

 

“Vâng, Đại sư huynh còn gì phân phó nữa không?”



 

“Đệ đi dạo kỹ viện thì tiêu tiền của mình đi, tuyệt đối đừng dùng tiền công quỹ. Nếu không ta sẽ chém chết đệ.”

 

Thuần Dương: “...”

 



 

Thuần Dương vào trong thành vui chơi.

 

Vũ Trần thì cưỡi ngựa, tiếp tục tận tâm tẫn trách tuần núi, mãi cho đến hừng đông.

 

Sau khi xác định không còn con cá nào lọt lưới, hắn mới bỏ qua.

 

Đi tuần núi xong rồi, hắn vốn định đi về nhưng đột nhiên lại cảm thấy không quá yên tầm về tên Thuần Dương đang thương tật còn muốn đi phong lưu kia, thế là dự định vào trong thành xem thủ.

 

Cũng thuận tiện mua thêm một số linh dược đặc trưng của những nơi khác.

 

***

 

Thành Huyền Mục là toà thành lớn nhất khu vực này, có đến mấy trăm ngàn nhân khẩu, cực kỳ phồn hoa.

 

Giờ phút này trời đã sáng choang, cửa thành Huyền Mục đã mở.

 

Dân chúng xếp hàng dài chuẩn bị vào thành.

 

Vài phú thương muốn vào thành cũng phải xuống ngựa, để binh sĩ kiểm tra và giao nộp thuế vào thành.

 

Dân chúng muốn vào thành nộp một đồng, còn phú thương muốn chuyển hàng vào thành thì nộp thuế theo tỉ lệ hàng hoá.

 

Vũ Trần lại trực tiếp cưỡi ngựa tiến vào thành, chẳng thèm đếm xỉa gì đến xung quanh.

 

Bởi vì Vũ Trần thường vào trong thành làm việc nên những binh sĩ, quan quân thủ thành đều biết hắn, đều biết hắn Đại sư huynh của phái Tiêu Dao, vội khom người hành lễ.

 

Vũ Trần ngồi trên lưng ngựa tiếp tục tiến lên, khẽ gật đầu, tiện tay ném một thỏi cho viên quan coi thành.

 

"Các huynh đệ vất vả rồi, cầm đi uống rượu."

 

Viên quan kia vui vẻ: "Đa tạ Vũ công tử."

 

Mối quan hệ giao thiệp của Vũ Trần trong thành này cũng không tệ lắm.

 

Sau khi vào thành, Vũ Trần đến kỹ viện lớn nhất ở nơi này là Xuân Lan viện xem tình hình của Thuần Dương. Thấy hắn ta ôm cô nương đầu bài ngủ vô cùng yên ổn liền không thèm để ý đến hắn ta nữa.

 

Sau khi rời khỏi Xuân Lan viện, Vũ Trần đi đến một tiệm vải, bỏ ra mấy chục lượng bạc, mua một số vải vóc may quần áo cho các đệ tử phái Tiêu Dao.

 

Sau đó, lại đến hiệu thuốc, mua một số linh dược của các nơi khác.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play