Nếu muốn nghe những bài kinh Phật thì có thể đến gặp onii-chan bất cứ lúc nào a
==================================
" A ~ Sao thái độ của mấy đứa lại kỳ lạ thế? Có gì buồn cười hả? Ngay cả em trai Yayoi cũng thế. " Asahina Kaname tỏ vẻ bất lực, hắn không biết là hắn đã chọc gì vào mấy đứa em này mà giờ ai ai cũng đều cười nghiêng ngả. Các anh em ai về đến nhà mà gặp hắn và nghe thấy giọng nói của hắn thì liền bật cười hết cả lên, thật khó hiểu.
" Bởi vì tụi em trước đó đã gặp một người có giọng nói giống hệt Kana-nii. " Yusuke hảo tâm trả lời câu hỏi của hắn: " A, không chỉ Kana-nii, mà còn có cả Tsuba-nii và Suba-nii nữa, phụttt! "
Nghĩ đến những gì đã xảy ra ngày hôm đó, Yusuke không nhịn được cười nhưng lại bị Tsubaki bất mãn kéo cổ lôi ra phía sau giáo dục.
" Ồ, còn có chuyện như vậy à. " Kaname ngạc nhiên nhướng mày, loại chuyện có người lớn lên nhìn hao hao giống hắn thì hắn đã gặp qua, nhưng ở đây lại là người có giọng nói giống hắn sao, nghe thật mới lạ. Nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt không thèm để ý đến, nói: " Cho dù giọng nói giống nhau, nhưng cậu ta sẽ không bao giờ có thể được các nữ thí chủ hoan nghênh như anh. "
Anh em Asahina:.....
Tất cả mọi người đều rùng mình vì cái độ tự luyến của hắn, ngược lại Yayoi trầm ngâm một hồi rồi gật đầu. Cậu thật không thể nào tưởng tượng được cảnh Aomine dùng chất giọng trầm thấp và từ tính để nói chuyện với một cô gái như người anh trai trước mặt này. Mặc dù giọng nói giống nhau nhưng hai người họ lại không có điểm chung.
" Dù có hơi muộn nhưng anh vẫn muốn nói một câu, chào mừng em đến nhà Asahina, em trai Yayoi. " Ngay lúc Yayoi còn đang thất thần, hắn liền đặt một tay lên vai Yayoi, cúi xuống nói nhẹ bên tai cậu. Giọng nói khàn khàn luôn mang theo ý vị mập mờ: " Nếu muốn nghe những bài kinh Phật thì có thể đến gặp onii-chan bất cứ lúc nào a, tuy rằng khách của anh chỉ luôn là những mỹ nữ thí chủ, nhưng nếu là em trai Yayoi thì anh lại rất hoan nghênh đấy. "
Yayoi:...
Biểu cảm không nói nên lời của Yayoi đã thành công khiến Kaname bật cười, thực sự rất thú vị a, người em trai mới này.
" Anh đang làm Yayoi cảm thấy bối rối đấy, Kaname-niisan. " Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, bàn tay Kaname đang đặt lên vai Yayoi bị một bàn tay khác gỡ xuống. Không biết từ lúc nào mà Iori đã xuất hiện kế bên Yayoi, hai mắt xám bạc nhìn thẳng vào dáng vẻ tùy tiện của Kaname, thần sắc của Iori không rõ.
" Được rồi, xin lỗi nhé. " Nụ cười trên mặt Kaname ngưng trệ trong giây lát, nhưng hắn lập tức trở lại với vẻ bất cần đời và rút bàn tay đang bị Iori nắm ra. Ánh mắt Yayoi đảo quanh Iori và Kaname, trong đôi mắt đen láy hiện lên sự nghi ngờ, bầu không khí giữa hai anh em này có gì đó không đúng.
" Iori-san hôm nay trở về thật sớm. " Yayoi kìm nén nghi hoặc trong lòng lại rồi quay qua chào hỏi Iori, nhờ có mối quan hệ "thầy-trò" trong lúc học bổ túc nên hiện tại Yayoi và Iori ở chung khá hòa hợp, ít nhất thì hai người không còn lúng túng như lúc đầu nữa, gặp nhau mà không biết nói gì.
" Ừm, hôm nay là sinh nhật em nên mọi người đã cố gắng về sớm nhất có thể. " Thu hồi ánh mắt, Iori nhìn Yayoi với vẻ dịu dàng hơn bình thường.
Kaname đứng ở một bên, sững sờ nhìn biểu hiện của Iori một lúc, trong ánh mắt vàng sẫm của hắn xẹt qua tia suy tư.
Yayoi sửng sốt trong giây lát, lúc về đến nhà thì cậu thực sự tò mò rằng không hiểu sao hôm nay các anh em lại về sớm như vậy, không ngờ là họ vì sinh nhật của mình nên mới đặc biệt gấp gáp trở về sớm. Trong lòng cậu tựa như có dòng nước ấm chảy qua, gia đình, quả thật là một sự tồn tại ấm áp.
" Chúc mừng sinh nhật Yayoi-oniichan! " Wataru vui vẻ chạy tới ngẩng đầu nhìn Yayoi, chỏm tóc hồng lắc qua lắc lại khiến tim Yayoi nhột nhột: " Wataru có chuẩn bị quà cho Yayoi-oniichan nè! "
" Món quà của Wataru thì Yayoi-oniichan nhất định sẽ rất thích nó đấy. " Yayoi đưa tay xoa mái tóc mềm mại của Wataru, trong đôi mắt đen hiện lên vẻ mong chờ. Nhìn thấy Wataru cười híp cả hai mắt, cậu không nhịn được liền dụi mặt vào gò má mịn màng của cậu nhóc mà cọ cọ.
" Tch, lớn rồi mà cứ như con nít ấy. " Fuuto ngồi trên ghế sofa, bĩu môi khi thấy Yayoi và Wataru cọ má nhau, hắn nói một cách khinh thường.
" Aiya, Fuuto là đang ghen tị đúng không? Nếu em làm thế với Wataru, thì chắc là Wataru sẽ không thích đâu nha~ " Vừa chọc ghẹo em trai, Tsubaki tinh thần sảng khoái cười xấu xa.
" Này, em mới không làm mấy cái hành động ngu ngốc vậy đâu. " Fuuto trắng trợn liếc anh trai nhà mình một cái.
" Chào mừng trở lại, Yayoi. " Mới vừa đi thay quần áo xong liền thấy Yayoi đang cùng Wataru chơi đùa, Masaomi cười ôn nhu nói.
" Được rồi, chuẩn bị đã xong, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. " Ukyo từ trong phòng bếp đi ra, trên người vẫn mặc tạp dề hoạt hình, đôi mắt xanh biếc nhìn Yayoi rồi nhẹ nhàng nói: " Em mau đi thay đồ trước đi nào, nhân vật chính của chúng ta. "
Đèn trong phòng đều đã tắt, ánh nến ôn hòa chiếu vào khuôn mặt tươi cười và phúc khí của những người có mặt. Trong vai nhân vật chính của ngày hôm nay, Yayoi ngồi ở giữa chiếc bàn dài, trước mặt cậu là chiếc bánh kem tinh xảo do chính tay Ukyo làm. Ánh nến lập lòe phản chiếu trong đôi mắt đen của cậu, tán thưởng nói: " Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi. Tay nghề của Ukyo-nii giỏi quá. "
Dưới ánh lửa, khuôn mặt đẹp đến không chân thật của Yayoi có chút mờ ảo, đôi mắt như được kẻ viền mí của cậu tràn ngập hạnh phúc, khiến những người anh em Asahina nhìn vào đều phải sững sờ một hồi.
" Khụ, Yayoi, em mau ước đi. " Ukyo là người đầu tiên khôi phục tinh thần, anh ho nhẹ một tiếng rồi đưa tay lên đẩy đẩy kính để che đi sự ngượng ngùng trên khuôn mặt, nhưng khóe miệng đang nhếch lên kia cũng đã đủ để nói lên hết tâm tình của anh.
Yayoi nghiêm túc nhắm mắt, sau một lúc thì cậu mở mắt ra, hít sâu một hơi và rồi thổi tắt tất cả những ngọn nến.
" Ah~ " Các anh em Asahina đều mỉm cười vỗ tay tưng bừng.
Bánh đã được chia ra cho mọi người, nhưng Wataru, người yêu đồ ngọt nhất trong nhà lại bỏ qua món bánh thơm ngon trước mắt mà hào hứng chạy đến chỗ Yayoi, vẻ mặt cậu nhóc tựa như đang hiến dâng vật quý nhất của mình cho Yayoi: "Yayoi-oniichan! Đây là món quà mà Wataru tự mình chuẩn bị ah! "
Đó là một cuốn tập tranh vẽ được thắt nơ bướm, Yayoi cởi chiếc nơ trong ánh mắt mong đợi của Wataru rồi từ từ mở cuốn tập tranh vẽ ra, bên trong là hình vẽ Yayoi-oniichan được Wataru cẩn thận vẽ lại thông qua ánh nhìn của cậu nhóc, tuy nét vẽ còn non nớt, thậm chí không thể nói là đẹp nhưng từ đó có thể thấy được tình cảm của cậu nhóc dành cho người được vẽ trong bức tranh.
" Anh thích món quà của Wataru lắm luôn đó. " Yayoi cúi người hôn lên má Wataru, một khi đối mặt với cậu nhóc thì biểu cảm của cậu luôn vô cùng ôn nhu.
Wataru ngơ ngác che đi chỗ bị hôn, phải một lúc sau mới phản ứng lại được, cậu nhóc mừng rỡ nhảy vào vòng tay Masaomi: " Masa, Masa! Yayoi-oniichan vừa mới hôn em đó~ "
Masaomi mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu Wataru đang nhảy nhót, một tia ghen tị xẹt thoáng qua trong đôi mắt nâu nhạt của anh.
" Quả nhiên Yayoi-chan thực sự thích Wataru nhất a, khi nào Yayoi-chan mới chịu hôn anh đây? " Giọng nói ngọt ngào Tsubaki vang lên, sau đó có một bàn tay duỗi ra từ phía sau Yayoi, trên tay là một mặt dây chuyền điện thoại di động tinh xảo đang lắc lư, và có thể thấy rằng nó đã được đặc biệt đặt làm riêng, ảnh của Tsubaki và Azusa được in trên đó: " Đây là món quà của anh và Azusa~. Yayoi-chan, nếu em thích nó thì hãy hôn anh đi~ "
Giọng Yayoi không dao động: " Trừ khi nào mà Tsubaki-san đáng yêu như Wataru đi, bằng không thì em không động khẩu được. "
" Hể~ Tại sao chứ! " Tsubaki cọ vào mái tóc đen mềm mại của Yayoi, oai oán nói.
" Không ngờ rằng cũng có một ngày anh bị ghét bỏ a, Tsubaki. " Một giọng nói bất ngờ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
" Natsume? Không phải em nói là hôm nay còn có việc nên sẽ không về sao? " Ukyo kinh ngạc đẩy kính nhìn nam nhân mới bước vào. Mái tóc ngắn màu cam, áo sơ mi trắng, áo khoác đã cởi ra và được cầm trên tay, tai nghe dạng chụp đeo trên cổ, đôi mắt màu tím giống hệt Tsubaki và Azusa, đấy chính là Asahina Natsume, đã từng gặp Yayoi một lần.
" A, sau khi xong việc thì em tranh thủ trở về một chút. " Natsume bước đến bên cạnh Yayoi, nhìn thiếu niên vẫn đang được anh trai tam sinh của mình ôm: " Dù sao cũng là sinh nhật đầu tiên của Yayoi nhà chúng ta, nếu kịp thời gian thì tất nhiên phải nhanh chóng trở về rồi. Chúc mừng sinh nhật, Yayoi. "
Yayoi nhận món quà từ Natsume: " Đây là trò chơi mới nhất do công ty của anh phát hành. Nó rất phổ biến trong giới thanh thiếu niên. Anh hy vọng em sẽ thích nó. "
" Cảm ơn anh, Natsume-san. "
Tiếp theo, các anh em còn lại cũng tự tay gửi những món quà, tất cả đều rất thiết thực, nhưng Yayoi đã rất bất ngờ trước món quà của Masaomi, đó là một chiếc gối ôm con thỏ cao bằng người, Wataru vô cùng thích thú nhìn chiếc gối. Điều khiến Yayoi ngạc nhiên hơn nữa là chiếc gối này do chính tay Masaomi làm.
Nhìn thấy sắc mặt anh cả Masaomi hơi đỏ ửng, anh có chút ngượng ngùng nói: " Bởi vì từ nhỏ Wataru đã rất thích búp bê thỏ, anh cũng đã làm qua khá nhiều nên hiện tại làm cũng được đẹp hơn một chút. Yayoi có thích không? " Trong đôi mắt nâu nhạt của anh hiện lên vẻ khẩn trương, mặc dù đây đã là tác phẩm tốt nhất của anh, nhưng anh vẫn lo rằng Yayoi sẽ không thích nó.
Yayoi gật đầu, nghiêm túc nói: " Em rất thích, Masaomi-nii thật lợi hại. "
Masaomi thở phào nhẹ nhõm.
" Yayoi. " Yayoi đột nhiên bị gọi tên, theo phản xạ quay đầu lại nhìn, liền nghe thấy một tiếng "Tách". Cậu thấy Ukyo đang cầm máy ảnh và cười với mình: " Một ngày đáng nhớ như vậy nhất định phải lưu giữ lại. "
" Ah! Anh cũng muốn chụp hình với Yayoi-chan~ " Hai mắt Tsubaki sáng lên, anh chạy đến ôm Yayoi vào vòng tay của mình. Anh quay đầu lại thúc giục Ukyo đang cầm máy ảnh: " Kyo-nii, hãy chụp thêm mấy tấm nữa cho tụi em đi~ "
Ukyo cười cười: " Azusa đâu rồi, anh còn nhớ rằng hai em lúc nào cũng chụp cùng nhau trong tất cả các bức ảnh ở nhà đấy. "
Nhìn người anh em sinh đôi đang háo hức bên kia, đôi mắt màu tím của Azusa lóe lên vẻ bất lực: " Hãy để hai người họ chụp chung trước đi. "
Vì vậy kế tiếp Yayoi cứ như một bé con lớn được Tsubaki ôm với nhiều tư thế khác nhau, sau đó, các anh em khác cũng đến tham gia cuộc vui, Ukyo xuyên qua ống kính nhìn thấy mọi người ai cũng tươi cười vui vẻ, ánh mắt màu xanh da trời cửa anh tràn ngập ôn nhu.
Sau khi chơi đùa, Natsume nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: " Muộn rồi, em về trước nhé. "
" Đã muộn thế này rồi, tối nay ngủ ở nhà đi. " Ukyo khuyên nhủ, nhưng khi nhìn theo tầm mắt của Natsume, anh liền thấy Subaru đã im lặng từ khi Natsume tới đến giờ, anh chỉ biết bất đắc dĩ thở dài: " Được rồi, đi đường cẩn thận. "
Yayoi nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đen bóng đầy suy tư, lại thêm một cặp anh em kỳ lạ...
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT