Nghe được giọng nói của Subaru, Thế Hệ Kỳ Tích lại càng kinh ngạc nhìn nam tử có mái tóc đen ngắn trước mặt.
Kise run rẩy đưa ngón tay chỉ chỉ Tsubaki rồi lại chỉ sang Subaru, vẻ mặt hoảng hốt nói: " Không chỉ có Murasakibara-cchi mà còn có Midorama-cchi nữa... "
" Hả? Làm sao vậy? " Subaru khó hiểu nhìn đám màu mè đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, làm anh không được tự nhiên mà lùi về sau.
" Vậy là chắc chắn rồi, đó không phải là do tớ bị ảo giác... " Kise sững sờ nói, sau đó lại không nhịn được " Phụt " một tiếng, hahahaha liền thắp cho Murasakibara-cchi cùng Midorima-cchi một nén nhang cầu may a.
" Kise ngu xuẩn! " Nhìn nụ cười hả hê trên mặt của Kise, vật may mắn trong tay Midorima suýt rơi xuống, khó chịu nói. Nhưng vừa nói xong hắn lại nhớ đến giọng nói vừa rồi của Subaru liền lập tức ngậm miệng lại, bàn tay quấn băng đẩy đẩy kính, che đi sự mất tự nhiên trong mắt.
" Hả?!? " Lần này đến lượt nhà Asahina ngạc nhiên, Subaru thậm chí còn mở to mắt nhìn chằm chằm vào nam sinh tóc xanh lá cây.
Wataru đơn thuần nắm lấy tay Yayoi, chỉ vào Midorima, ngây thơ nói: " Yayoi-nii, anh trai ở đằng kia có giọng nói thật giống với Suba-nii! "
Yayoi ôn nhu xoa đầu nhóc, dùng vẻ mặt vô cảm che đi ý cười trong lòng. Đúng như cậu nghĩ, để bọn họ gặp mặt nhau thật sự rất thú vị.
" Anh không có nghe lầm đúng không? " Masaomi ngơ ngác quay qua hỏi mấy đứa em trai của mình.
" Anh không có nghe lầm đâu, giọng nói thực sự giống hệt Subaru! " Đôi mắt xanh dương của Ukyo tràn đầy kinh ngạc, anh nghe nói có người lớn lên giống nhau nhưng còn người lớn lên có giọng nói giống nhau thì anh chưa nghe nói bao giờ.
" Aiya aiya~ thật thú vị nha~ " Tsubaki vẫn đu trên người Yayoi, bộ dáng hóng hớt drama, tươi cười nói:
" Hình như vừa nãy cậu bé tóc vàng kia nói đến tận hai cái tên, không lẽ còn ai có giọng nói giống tụi anh sao? " Tsubaki nhìn thiếu niên cao lớn tóc tím đang ngồi trên ghế ăn bánh kia ----- Màu tóc của bọn họ quá nổi bật a.
" Là Murasakibara-cchi! Bởi vậy nãy giờ cậu ấy mới không dám mở miệng nói đó hahahaha... " Kise cười hả hê, trong lòng thầm cảm ơn trời vì cái chuyện này không xảy ra với hắn.
Cún vàng-kun có vẻ rất muốn tìm đường chết nhỉ! Hay là cậu ấy có máu M trong người, thích tự ngược bản thân?!?
Hai mắt đen láy của Yayoi nhìn Kise đang cười nghiên ngả thầm nghĩ.
" Rắc! " Murasakibara cắn đôi que bánh pocky, một màn sương màu đen tỏa ra sau lưng hắn, hắn rủ mắt nhìn Tsubaki đang tươi cười kia, giọng nói trầm xuống tạo cho người nghe một loại áp lực: " Nghiền nát ngươi a~ "
Murasakibara mới mở miệng, nụ cười trên mặt Tsubaki liền biến mất, anh không tin được trừng lớn mắt, giọng nói ngọt xớt có điểm run rẩy: " Hả?! Làm sao có thể?! "
Giọng nói của anh được mệnh danh là độc nhất vô nhị ở Nhật Bản a, làm sao có thể có người trùng được chứ!
Với tư cách là một diễn viên lồng tiếng xuất sắc bật nhất, lòng tự tin của Tsubaki bị đả kích mạnh mẽ, anh ghé mặt lên bờ vai của người em trai song sinh, rớt nước mắt nói với giọng suy sụp.
" Giọng của anh rất đại trà đúng không? Lâu lâu ra ngoài sẽ gặp phải một người có giọng giống anh ╥﹏╥ "
Azusa trong ánh mắt vẫn còn mang sự kinh ngạc, nhìn qua thấy anh trai nhà mình đang thương tâm như vậy liền vỗ vỗ lưng Tsubaki an ủi: " Chắc là trùng hợp thôi... "
Sau khi đã nghe qua tất cả giọng nói của mọi người ở đây, xác định được không có ai "đụng hàng" với giọng của mình nữa, Aomine Daiki quơ quơ cái tay màu chocolate, bộ dáng chẳng hề để ý nói: " Chỉ là giọng nói giống nhau thôi. Có gì to tát đâu. "
Kise ở một bên bĩu môi: " Aomine-cchi, cậu có gặp phải chuyện này đâu, nên đương nhiên đối với cậu nó chẳng có gì to tát rồi..... mà khoan..... sao vẻ mặt mọi người kì quá vậy? "
Ôi mẹ ơi, cảm giác thật là ô mai gót!!! ヽ((◎д◎))ゝ
Anh em Asahina kinh ngạc •lần thứ ba• nhìn chằm chằm vào Aomine.
" K..Kaname-nii...? " Yusuke liên tiếp bị kinh hãi từ người này đến người khác dọa đến ngây ra, nhìn nam sinh da ngăm đen bộ dáng ngông cuồng hoang dã, lại nghĩ đến anh ba Kaname tuy là hòa thượng nhưng lại được rất nhiều phụ nữ yêu thích. Cậu nam sinh này có giọng nói khàn trầm thấp y hệt anh ấy.
" Kaname? " Yayoi nhớ lại lúc Masaomi giới thiệu qua tất cả anh em trong nhà cho cậu, hình như người con trai thứ ba Asahina Kaname hiện đang đi tu hành ở ngoài, người đó là một nam nhân tóc vàng phong lưu lãng tử, trông anh ta giống như một play boy hơn là một nhà sư. Hai con người trông chả có gì giống nhau từ máu mủ, ngoại hình đến tính cách, thế mà lại lòi ra được cái giọng y chang nhau, cuộc sống đúng là thật vi diệu.
" Ah " Ukyo hiếm khi lộ ra biểu tình kinh ngạc, đưa tay đẩy mắt kính.
Chứng kiến nét mặt của bọn họ cùng với nghe thấy bọn họ nói rằng âm thanh của hắn giống một người nào đón, làn da màu chocolate của Aomine đã đen lại càng đen hơn (?), trong lòng hắn bỗng trào lên một cảm giác muốn nghiền bạo.
Hôm nay là cái ngày quái gì vậy trời!
Sự trùng hợp về giọng nói xảy ra liên tục khiến bọn họ không muốn mở miệng ra nói chuyện nữa, trong phòng thay đồ nhất thời lâm vào cảnh im lặng trầm mặc đến khó tả.
Yayoi đã đứng hóng xong một màn kịch thú vị vừa rồi: " Tsubaki-san, Murasakibara-kun là người mà lúc trước em đã nói rằng cậu ấy có giọng nói giống anh đó. "
Tsubaki vẫn còn đang chán nản suy sụp, thò tay khoác lên vai Yayoi, mặt ai oán nói: " Yayoi-chan nhất định là cố ý a, tại sao không nói trước cho tụi anh biết~ "
Nói cho các anh biết thì còn gì là kịch vui nữa chứ!
Nghĩ vậy, hai mặt đen láy của Yayoi tràn đầy vẻ ngây thơ vô tội nói: " Em bị quên mất tiêu. "
" Aka-chin~ tớ đói bụng, không phải cậu đã nói là sẽ đi ăn thịt nướng sao~ " Sau khi xử lý xong hộp bánh pocky, Murasakibara rũ mắt lười biếng nói. Hiện tại tâm tình hắn đang rất không tốt nên rất cần đồ ăn để an ủi a.
Nghe thấy hắn nói, Azusa thầm nghĩ: Ngay cả ngữ điệu khi làm nũng cũng rất giống với Tsubaki.
" Các anh trai của Kaionji-kun có muốn cùng tụi em đi ăn liên hoan chúc mừng không? " Một giọng nói đột nhiên vang lên, anh em nhà Asahina nhận ra có một cậu bé với mái tóc và đôi mắt xanh lam xuất hiện bên cạnh mình.
Ukyo và Azusa vốn luôn bình tĩnh trầm ổn, còn Subaru thì đã biết trước được điều đó nhờ khả năng quan sát khá tốt của mình, nên ba người bọn họ chỉ hơi giật mình cứng người lại một chút thôi.
Còn lại mấy người Masaomi, Tsubaki, Yusuke và Wataru thì bị dọa hết hồn đến mức hét lên một tiếng, thậm chí Tsubaki cùng Wataru đã chạy đến ôm chặt lấy Yayoi.
Trên khuôn mặt Poker Face (*1) của Kuroko nở một nụ cười nhẹ, hắn lễ phép gật đầu chào đám người Masaomi, âm thanh không chút gợi sóng nói: " Em là Kuroko Tetsuya, là đồng đội của Kaionji-kun, lần đầu gặp mặt nên mong mọi người chiếu cố nhiều.
Mấy người họ giật mình nhìn nam sinh thanh tú trước mặt, mái tóc màu xanh lam của cậu ta lẽ ra phải làm cậu ta trở nên nổi bật chứ, đã đứng nói chuyện lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn không nhận ra được sự xuất hiện của cậu ta a–––—Cái loại cảm giác tồn tại gì mà thấp thế!
Dù trong lòng đang phun tào nhưng ngoài mặt thì bọn họ vẫn lịch sự gật đầu chào lại.
Thế Hệ Kỳ Tích nhìn Kuroko, chợt nhớ ra là nãy giờ họ vẫn chưa giới thiệu bản thân. Akashi nhìn anh em Asahina không có biểu hiện gì khác, trong lòng nhẹ thở ra.
Sau khi đã nhận biết lẫn nhau xong, mấy người bên Masaomi đi về để cho Yayoi đi liên hoan cùng Thế Hệ Kỳ Tích. Lúc khi bọn họ rời đi, Yayoi thấy quanh người Tsubaki vẫn còn tỏa ra bầu không khí suy sụp, đám người Masaomi cũng chẳng tốt hơn mấy, xem ra cả ngày hôm nay bọn họ thực sự chịu quá nhiều chấn động rồi.
Trên đường đi, Kise tinh thần hào hứng, khua tay múa chân vui vẻ nói: " Thật không tin được trên đời lại có nhiều người mang giọng nói giống nhau như vậy nha. Người nhà của Yayoi-cchi cùng tụi mình không phải là rất có duyên với nhau sao? Nhưng may mắn là không có ai mang giọng nói giống tớ hết ah~ "
" Ồn ào quá! " Aomine vỗ một cái vào ót Kise, nhìn khuôn mặt đẹp mã cùng cái nụ cười đắc ý kia của Kise khiến Aomine không nhịn được liền muốn đánh hắn mấy cái.
" Aomine-cchi bạo lực quá đi hic hic.... " Kise nước mắt tuôn rơi, hai tay bụm lấy cái ót của mình, vẻ mặt ủy khuất chạy đến chỗ Yayoi làm nũng: " Yayoi-cchi à, đau quá à hic Q~Q "
" Vừa lắm. " Yayoi bình tĩnh bỏ qua ánh mắt của hắn.
Kuroko đáp với mặt Poker Face: " Làm ơn đừng có biểu hiện thấy ghê như vậy, Kise-kun. "
" Hic huhuhuhu... "
Trong tiệm thịt nướng, vì được Akashi bao nên cả đám không chút khách khí mà gọi cả một bàn lớn đủ các loại thịt. Vì đây là quán ăn tự phục vụ nên bọn họ phải tự nướng.
Murasakibara háo hức cầm lấy chiếc nĩa---đôi mắt lấp lánh chờ thịt chín, cái mặt thèm thuồng đến mức xém chảy cả nước miếng. Khi thịt vừa chín, hắn liền gắp một miếng bỏ thẳng vào miệng, không thèm quan tâm tới chính mình sẽ bị phỏng hết cả lưỡi.
" Yayoi-cchi, ăn cái này đi~ " Kise gắp miếng thịt mình vừa nướng chín lên chấm với nước sốt rồi đem đến bên miệng Yayoi, đôi mắt mong chờ nhìn cậu. Yayoi nhìn vết cháy trên miếng thịt, miễn cưỡng há miệng ăn vào, sau khi nuốt xong liền không khách khí nói: " Kỹ thuật nướng của cậu quá kém nên hãy tự mình ăn đi, Kise-kun! "
" Hic hic hic Yayoi-cchi ghét tớ sao? இ_இ " Kise một lần nữa lại buồn bã rơi lệ, cắn đũa nhìn Yayoi ngồi đối diện nhưng cậu vẫn đang tập trung nướng thịt, không thèm nhìn hắn.
" Ki-chin nướng ngon ah. " Murasakibara vô cùng tự nhiên đem hết mấy miếng thịt mà Kise vừa mới nướng xong bỏ hết vào miệng ăn, ăn đến miệng hắn dính đầy nước sốt.
" Murasakibara-cchi, đấy không phải nướng cho cậu đâu ahhh. " Kise lên án nhìn Murasakibara vừa ăn hết phần thịt mà mình mới vất vả nướng xong.
" Tớ biết. " Murasakibara chẳng hề để ý nói, sau đó liền đi cướp thịt của người khác tiếp.
" Tránh ra, Murasakibara! Đó là thịt của tôi! " Aomine nhanh tay lẹ mắt ngăn lại Murasakibara, trừng mắt nhìn hắn. Murasakibara bĩu môi, đành phải đi sang mục tiêu tiếp theo
Thấy những miếng thịt mình vừa nướng thật lâu mới xong bị một cái nĩa xiên hết lên, trong mắt Yayoi xẹt qua tia bất đắc dĩ, nhìn gương mặt được ăn đến thỏa mãn của Murasakibara, Yayoi cuối cùng vẫn không nói được gì, đối với những đứa bé ( đứa bé đô con) thì cậu vẫn luôn luôn có sự kiên nhẫn và bao dung.
Lại lần nữa gắp một miếng thịt bỏ lên đĩa sắt để nướng, chợt Yayoi phát hiện Akashi nãy giờ chỉ ngồi uống nước, mấy miếng thịt trên đĩa hắn vẫn không vơi đi chút nào. Như nhận thấy ánh mắt của Yayoi, đôi mắt đỏ của Akashi nhìn sang cậu: " Để nguội rồi mới ăn. "
" Akashi bị lưỡi mèo (*2) nên không ăn được đồ nóng. " Midorima, người có quan hệ tốt nhất với Akashi, ngồi ở bên cạnh giải thích.
Yayoi trợn tròn mắt ngạc nhiên, không phải người bị hội chứng lưỡi mèo thường sẽ xuất hiện những phản ứng đáng yêu dễ thương như mèo, không phải nó nên bị ở trên người của những em gái mềm mại khiến người ta động lòng à?
Nếu người bị là Akashi thì......
Yayoi: Pụtfff
———————————————————
(*1) Poker Face: là người có khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì. Cụm từ 'poker face' được sử dụng nhiều nhất khi nói về trò chơi bài poker. Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc. Hay nói cách khác họ đang giữ một khuôn mặt gọi là "poker face"
(*2) Lưỡi mèo: gốc tiếng Nhật là 猫舌, phiên âm ra là " Nekojita ". Đây là từ dùng để chỉ những người không ăn được đồ nóng. Lưỡi mèo nhạy cảm nên đối với đồ nóng thì chúng không thể ăn vì vậy mà khi thấy ai đó không ngừng thổi đồ ăn hay thức uống của mình cho nguội lại thì được gọi là Nekojita (đồ lưỡi mèo)
Thanks for reading
Enjoy~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT