"Năm đó ông nội cậu dành không biết bao nhiêu tâm sức cho cậu. Nếu ông ấy nhìn thấy bộ dạng cậu bây giờ chắc phải tức đến nỗi đội mồ sống dậy mất".  

Sau khi cay nghiệt sỉ vả tôi thêm một câu, tiên gia khẽ bước lên phía trước chắn trước mặt tôi.  

"Thiên địa bất nhân, âm dương ngăn cách, người chết như ngọn đèn đã tắt, thiên Đạo đã là vậy. Vậy mà có kẻ lại dám làm trái ý trời, đúng là tự đào mồ chôn thân!"  

Vị tiên gia kia nhìn đám hồn thể người không ra người quỷ không ra quỷ trước mặt rồi lạnh lùng nói.  

Tôi hơi lo lắng nhìn vị tiên gia trước mặt, chờ đợi xem ông ấy sẽ thể hiện tuyệt kỹ gì để đẩy lui đám quỷ này.  

Thế nhưng vừa nói dứt lời, vị tiên gia lại đứng đó như phỗng rồi chẳng thèm động đậy nữa, thậm chí còn chẳng tỏa ra chút sát khí nào.  

Tôi đã bắt đầu nóng ruột nhưng tiên gia lại bình chân như vại. Có điều, đám quỷ này đương nhiên sẽ không đợi chúng tôi, đặc biệt là sau khi thấy chúng tôi không phản ứng lại thì bọn chúng lại càng không còn kiêng dè gì nữa, khí thế hừng hực lao lên.  

Khi tay của đám quỷ kia sắp tóm lấy vạt áo của chúng tôi, đột nhiên từ phía cao ốc Phương Viên vọng tới một tiếng thét chói tai.  

Tiếng thét đinh tai nhức óc, khiến cả một con phố đều nghe rất rõ.  

"Xem ra mọi việc đã được giải quyết rồi".  

Tam Thanh sau lưng tôi bất thình lình thốt lên một câu.  

Tôi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Tam Thanh vẫn còn ngồi trên mặt đất nên vội vã tới dìu sư thúc đứng dậy.  

"Nhóc con, lần này cậu gặp may rồi. Ai ngờ được tiên bảo hộ của cậu lại là tượng người gỗ liễu?"  

"Sư thúc, tượng gỗ liễu mà cũng có thể thành tiên sao?"  

Tượng gỗ liễu đúng như tên gọi của nó, đương nhiên là tượng điêu khắc từ gỗ liễu.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play