"Hồ đại tiên, đại tiên thực sự đến rồi!", tôi vô cùng vui mừng.  

Thật không ngờ Hồ đại tiên lại tới đây thật!  

Với khả năng của Hồ đại tiên thì việc chuồn khỏi đây là việc có thể giải quyết chỉ trong phút mốt!  

Thế nhưng khi tôi đang vô cùng vui mừng quay đầu nhìn về phía sau thì lại đông cứng người lại.  

Chỉ thấy Tam Thanh lúc này đang ngồi cách tôi khoảng hai mét, còn chủ nhân của bàn tay vừa đặt lên vai tôi lại là một người thanh niên mặc đồ đen!  

Nhìn bên ngoài, người này có vẻ cũng chỉ trạc tuổi tôi, có điều từ người đó lại toát ra khí chất vô cùng cổ điển.  

Nói đúng hơn là khí tức khá giống khí tức trên người Hồ đại tiên.  

Tôi ngẩn người nhìn người thanh niên vô danh trước mặt. Tam Thanh thì còn kinh ngạc hơn, há hốc miệng.  

"Đây... đây là?"  

Tôi kinh ngạc, người thanh niên này xuất hiện từ lúc nào mà tôi không hề hay biết vậy?  

"Đúng là vô dụng".  

Người thanh niên kia vừa mở miệng đã thốt ra bốn chữ vô cùng lạnh lùng.  

Nhưng bốn chữ này giống như một tiếng sét đánh bên tai tôi khiến đầu óc tôi ù đi.  

Giọng nói này để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc!  

Giọng nói này, ngữ khí này, chẳng phải là giọng của vị tiên gia thần bí trên người tôi sao?  

"Ông... ông là tiên gia sao?"  

Tôi lắp ba lắp bắp.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play