“Những lời nói của bác tài xế này không sai nhỉ!”  

Vết thương của Tam Thanh vẫn chưa khỏi hoàn toàn rồi bị đày đọa cả một đoạn đường nên giờ có phần yếu ớt, thế nhưng khi nhìn thấy cao ốc Phương Viên thì đôi mắt Tam Thanh lại sáng rực lên như tinh thần được lấy lại.   

“Cháu trai, có nhìn ra điều gì không?”  

Hai chúng tôi đứng bên đường nhìn tòa cao ốc và cảm thấy hoảng hốt.   

“Sư thúc, sư thúc nói xem có phải thời gian đang quay ngược không? Sao tòa cao ốc Phương Viên nhìn như không xảy ra chuyện gì hết vậy, không hề giống âm trạch, hơn nữa bao nhiêu người cũng nhìn thấy cả, chắc chắn không thể là ảo ảnh được”.   

“Bỏ hai từ ‘chắc chắn’ đi cho tôi! Hành nghề âm dương mà nói chắc nịch thế thì cẩn thận lại tự mình tát mình đấy”.   

Tam Thanh ngẩng cổ nhìn một lúc rồi quay đầu dạy tôi một câu.   

“Cậu nói thời gian quay ngược thì cũng thôi, ảo ảnh thì cũng thôi, không phải là không có khả năng. Đi thôi, chúng ta tới đó xem sao”.   

Tôi dìu Tam Thanh đi về phía cao ốc Phương Viên.   

Cả đoạn đường, tôi phát hiện ra trung tâm thành phố vốn náo nhiệt thì giờ đến một bóng người cũng không có, đến cả những cửa hàng gần đó cùng đều đóng chặt cửa.   

“Sư thúc, sư thúc nói xem lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào không sợ tạo ra phiền phức sao?”  

Từ xưa tới nay tà luôn có chánh đàn áp, nhất là đối với trận chiến như hiện tại. Để tránh xảy ra loạn lạc, phía trên nhất định phải có người bình định chiến sự.   

Nếu không, những tin tức thế này mà đưa lên, không chỉ gây ra sóng gió mà còn khiến cả thiên hạ đại loạn.   

“Theo lý mà nói thì đúng là như vậy nhưng sao sao tôi cảm thấy lần này có chút bất thường nhỉ?”  

Bôn ba cả hành trình rồi lại khiến Tam Thanh bị thương toàn thân. Nên giờ dù được tôi dìu thì Tam Thanh cũng mất sức nên mới đi được nửa đoạn đường thì đã vã cả mồ hôi.   

Thấy Tam Thanh như vậy nên tôi phải đi chậm lại.   

“Sư thúc nói vậy là thế nào?”  

“Cậu xem, xã hội bây giờ, thông tin phát triển như vậy, có chút tin tức vậy thôi mà cũng đưa lên, vài giây là có thể truyền khắp nơi nơi, huống hồ đây còn là một chuyện tà môn như thế?”  

Tam Thanh thở hồng hộc và phân tích cho tôi. Tiếp theo Tam Thanh không nói nhưng tôi đã hiểu ra.   

Từ khi chúng tôi nhận được thông tin thì thời gian hồi phục diện mạo của tòa nhà Phương Viên không phải là chuyện một ngày mà ít nhất cũng phải hai ngày rồi.   

Có hai ngày nhưng không hề thấy có ý định giấu nhẹm tin tức và cũng không gặp cao thủ nào ra tay.   

Điều này cực kỳ bất bình thường.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play