Nói đến đây, anh bảo vệ lại rít một hơi thuốc.  

Khẽ gật đầu, tôi đã đoán được những lời tiếp theo của đối phương là gì.  

“Ở nơi đó mà lại có người nhảy xuống sông, cậu thấy có bất thường hay không?!”  

Có lẽ vì quá sợ hãi nên anh bảo vệ không hút tiếp điếu thuốc kia được nữa. Sau khi rít thêm ba, bốn hơi, anh ta lại run rẩy châm thêm một điếu khác.  

“Vị ấy cũng bị doạ sợ chết khiếp. Nhưng Vương Cường thì lại không, còn nhìn ông ấy và nở một nụ cười rất kỳ lạ, sau đó dẫn mấy người kia đi. Cậu thấy có lạ lùng không? Sao ông ta có thể dẫn người chết đi được chứ?”  

Câu chuyện vừa được gợi ra, anh bảo vệ liền không kìm lòng được nữa, bắt đầu hăng say bàn luận với tôi.  

Lúc này, sắc mặt tôi đã trở nên rất khó coi.  

Hoá ra từ đầu đến cuối, Vương Cường đã giả ngốc trước mặt chúng tôi!  

Thấy tôi tái mặt và chẳng nói lời nào, anh bảo vệ cứ nghĩ tôi đang khiếp sợ.  

Anh ta bèn giơ tay vỗ vai tôi, cất giọng an ủi.  

“Thôi kệ, xem như của đi thay người. Với loại người như vậy, dù ông ta có nợ tôi một triệu thì tôi cũng không dám đòi, trốn được bao xa thì cứ trốn. Quá bất thường. Biết đâu vụ việc nữ sinh kia nhảy lầu, rồi mấy chuyện gặm xác chết này kia, đều do ông ta làm đấy”.  

Tôi cố nặn ra một nụ cười nhạt, đáp lại vài câu lấy lệ rồi vội vã rời khỏi trường.  

Về đến khách sạn, tôi định kể lại chuyện của Vương Cường cho sư thúc nghe, không ngờ đối phương lại ngắt lời tôi trước.  

“Về thành phố nhanh lên, ở cao ốc Phương Viên xảy ra chuyện rồi”.  

Sư thúc lo lắng đến mức không cho tôi cơ hội hỏi rõ gì cả. Sau khi vội vàng thu dọn đồ đạc, sư thúc liền tập tễnh lên tàu về thành phố cùng tôi.  

Lên tàu rồi, tôi mới kịp hỏi rốt cuộc đã xảy ra việc gì.  

“Ban nãy có một tín đồ gọi điện cho tôi, bảo là vừa nhìn thấy cao ốc Phương Viên, còn hỏi tôi là có phải cô ấy đã bị trúng tà rồi hay không”.  

Dứt lời, vẻ mặt của sư thúc hơi nghiêm lại.  

Nghe xong, tôi cảm thấy hơi bất lực.  

“Sư thúc à, chỉ vì một cuộc gọi này thôi ư? Xem ra vị tín đồ kia rất quan trọng với sư thúc nhỉ, chẳng lẽ đó là một nữ thí chủ xinh đẹp sao?”  

“Đừng nói nhảm. Tôi về không phải vì cô ấy, mà vì đây đã là cú điện thoại thứ ba mà tôi nhận được trong ngày hôm nay rồi!”   

Dường như sư thúc không có tâm trạng đùa với tôi, còn bực bội đảo mắt một cái.  

Tôi ngây người.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play