Rốt cuộc thì Tam Thanh đã phối hợp thuốc thần tiên gì vậy? Tôi không bị độc tố của Miêu quỷ khiến bị chết mà suýt nữa thì bị loại thuốc này của Tam Thanh khiến suýt chết.
Tôi quay lại nhìn Uy Tinh, cũng không biết cô nhóc có thể nuốt nổi loại thuốc này không?
Thế nhưng đợi khi tôi nhìn thấy Uy Tinh thì phát hiện ra ông Tôn đã đi tới bên cạnh cô ta và véo mũi rồi đổ thuốc vào miệng. Từ bề ngoài của bình thuốc đó với bình thuốc trong tay tôi thì dường như là được sản xuất từ cùng một chỗ…
Tôi cảm thấy yên tâm, rồi cố gắng bò dạy, vừa bò vừa lết đi tới bên cạnh Tam Thanh đang mềm nhũn.
Tôi vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở của Tam Thanh.
Vẫn còn sống.
Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Mặc dù không biết tại sao tay của Tam Thanh không hề có dấu vết bị trúng độc nhưng để đề phòng thì tôi vẫn rót nửa bình thuốc còn lại vào miệng Tam Thanh.
Làm xong mọi việc tôi mới nhìn về phía Miêu quỷ và Hồ Tiên.
Lúc này hai đại tiên vẫn còn tức giận lắm nhưng không còn ai dám khinh suất ra tay nữa.
“Rốt cuộc thì cổ thi này tới từ đâu? Tại sao đến sát khí độc hại như vậy mà cũng có thể bị hấp thụ vào cơ thể?”
Sau khi giằng co, cuối cùng thì Miêu quỷ trong cơ thể của Uy Chấn Tử vẫn không chịu nổi phải lên tiếng trước.
Tôi cũng rất tò mò về vấn đề này, chỉ đáng tiếc ông cụ Hồ hình như đã bị chọc giận nên mặc kệ Miêu quỷ, chỉ thấy ông cụ khẽ vung tay viết trong không trung một dòng phù hiệu.
Cùng với từng nét vẽ thì một thể khí màu vàng cũng được hình thành trong không trung.
Vì vậy có lẽ lục phù màu vàng này là chiêu thức dùng để phong ấn.
Thế nhưng ngay khi lục phù sắp dán lên trán của cổ thi thì cổ thi đột nhiên cử động.
Cổ thi từ từ đưa cánh tay khô khốc như cái que củi lên, nhẹ nhàng túm lấy hình lục phù màu vàng.
Rồi cổ thi này khẽ miết, lục phù lập tức hóa thành bụi cát và rơi lả tả xuống đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT