*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuyệt chiêu Ngũ Hành Thiên Lôi vừa nãy tôi phải liều mạng mới thực hiện được, vậy mà chỉ đỡ được một chiêu của ông ta. Hơn nữa lúc đó Uy Chấn Tử không đề phòng nên mới trúng kế của tôi. Việc sử dụng lại chiêu này xem ra là bất khả thi.
Vừa gọi Tam Thanh, tôi vừa vùng vẫy vừa tìm cách với lấy thanh kiếm ngô đồng đang ở cách mình không xa.
Tam Thanh đương nhiên cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc nên cắn chặt răng, đứng thẳng dậy, lấy trong người ra một chiếc ấn vuông nhỏ.
Trông chiếc ấn vuông này hơi giống chiếc ấn tỳ hưu bị tôi làm hỏng trước đó, chỉ có điều trên chiếc ấn này không có gì cả, thậm chí đến cả hình bùa chạm khắc cũng không có.
Sau khi cầm cái ấn vuông trơn nhẵn đó trong tay, Tam Thanh một tay làm phép, miệng niệm chú.
Giây tiếp theo, chiếc ấn nhỏ trông có vẻ không có gì đặc biệt đó đột nhiên tỏa ra ánh sáng xanh.
"Cái thứ sống dai như đỉa này, xem ấn này của tao có giết được mày không!"
Tam Thanh thét lên một tiếng, tranh thủ lúc Uy Chấn Tử còn đang mải gặm hành thi kia mà bước một bước dài rồi nhảy phốc ra sau lưng Uy Chấn Tử, định đóng cái ấn kia vào sau ót ông ta.
Tôi lo lắng nhìn chiếc ấn đó sắp đóng vào sau ót Uy Chấn Tử đến nơi.
Nhưng đúng lúc đó ông cụ Tôn nãy giờ không phản ứng gì đột nhiên hành động. Ông ấy lao tới chỗ Tam Thanh nhanh như tên lửa, vươn tay giữ chặt tay Tam Thanh lại.
"Chán sống rồi à?"
Giọng ông cụ Tôn trầm thấp nghe vô cùng nghiêm trọng. Sau đó ông ấy dùng lực, đẩy Tam Thanh lúc này đang sức cùng lực kiệt ra.
"Làm gì vậy?"
Tam Thanh vốn định dồn chút sức lực còn lại để xuất một chiêu cuối cùng, ai ngờ lại bị ông cụ Tôn ngăn lại. Điều đó khiến Tam Thanh tức giận mà không biết trút vào đâu, lập tức quắc mắt cao giọng chất vấn ông cụ Tôn.
Ông cụ Tôn không đáp, chỉ sầm mặt lại nhìn Tam Thanh, sau đó lại nhìn tôi.
"Hi hi, Tôn Đạo sĩ, nếu không phải ông đã cắt máu ăn thề đi theo tôi thì tôi còn tưởng ông vừa cứu Tam Thanh chứ không phải cứu tôi đấy".
Tam Thanh vừa nói dứt lời thì sau lưng ông cụ Tôn vang lên giọng nói âm hiểm của Uy Chấn Tử.
"Trước khi tới đây tôi đã nói rồi. Niệm tình bạn trước đây của chúng tôi, lần này tôi sẽ không ra tay với họ, nhưng cũng sẽ không giúp họ. Lẽ nào ông không tin tôi?"
Nếu không phải do quần áo Uy Chấn Tử rách tả tơi thì tôi còn cho rằng ông ta chưa từng bị sét đánh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT