“Sư thúc, sư thúc đừng gõ nữa, nghe này, thi nữ này sống lại rồi!”  

Thần kinh tôi căng như dây đàn, vội siết chặt kiếm ngô đồng và chuẩn bị sẵn sàng lao lên đâm cho cô ta một nhát bất cứ lúc nào.   

“Có phải chỗ này không? Đừng tìm nhầm đấy!”  

“Không sai đâu, tin tôi là được”.   

“Cậu nói xem rốt cuộc ở đây có ma thật không?”  

“Nếu cậu sợ thì về đi, đừng đi theo tôi nữa”.   

Sau tiếng thở dài là tiếng con gái vọng tới, hơn nữa nghe thì có vẻ như không chỉ có một người.   

Tôi và Tam Thanh cùng giật mình, đồng loạt nhìn lên sườn dốc.   

Âm thanh này từ phía trên vọng xuống, có người đã men theo sườn dốc xuống dưới chỗ chúng tôi rồi sao.   

Tôi chau mày, sao nghe giọng nói này có phần quen thuộc vậy?  

“Cháu trai, đặt dây xuống, lát nữa đụng độ đừng nói nhiều, xông lên xử luôn là được, có thể hạ gục được bao nhiêu thì hạ gục”.   

Tam Thanh cũng chau chặt mày, dường như không ngờ lại có người đuổi theo nhanh như vậy nên bèn dập tắt lửa và khẽ dặn dò tôi.  

Tôi lẳng lặng gật đầu. Lúc này chúng tôi đã ngầm khẳng định người tới chắc chắn là người của nhà họ Uy. Mặc dù nghe giọng đều là con gái nhưng không biết rõ số lượng và khả năng của họ, còn chỗ chúng tôi ngoài những thứ trừ ma ra thì không hề mang thứ gì có thể kháng cự được.   

Vì vậy chỉ còn cách là ra tay bất ngờ.   

Thế nhưng tôi khá ngạc nhiên khi nghe nội dung mà họ nói tới.   

Chẳng trách nghe giọng nói quen thuộc thế. Hóa ra là Uy Tinh.   

Cô gái này giảo hoạt vô cùng, chắc là cô ta muốn tôi và Tam Thanh đi trước thăm dò đây mà.   

Tôi nghiến răng. Quả nhiên cô gái này không có câu nào là nói thật, ban ngày thì một mực nói rằng không có liên quan gì tới mình vậy mà tối đến thì men theo đường của chúng tôi đi tới đây.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play