Lâm Sơ lau sạch miệng vết thương cho Lăng Tiêu, bôi thuốc, băng bó, băng bó xong, trái tim nhảy bang bang vài cái.
Trên người biểu ca, có ấn ký của vu thuật Bắc Hạ.
Chẳng lẽ y có liên quan đến Bắc Hạ?
Không có khả năng.
Lăng Tiêu là một người quang minh lỗi lạc, hơn nữa, vừa rồi y còn đích thân bắt Côn Sơn Quân.
Chỉ sợ là lúc nãy đánh nhau, đã bị Bắc Hạ giở trò!
Nếu ấn ký kia quả thật là Chân Ngôn Chú thì còn may, ngộ nhỡ là chú văn âm độc khác có hoa văn tương tự, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Lâm Sơ thấy hơi lo âu, điên cuồng tự hỏi nên làm thế nào bây giờ?
Đối với vu thuật Bắc Hạ hắn hoàn toàn không biết gì cả, cái gì cũng không làm được.
Xin giúp đỡ những người khác?
Không được, vạn nhất bọn họ dựa vào ấn chú này khẳng định Lăng Tiêu có liên quan đến Bắc Hạ, chẳng phải là hết đường chối cãi.
Vậy chỉ còn một cách thôi.
Đi tìm Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nhất định có cách giải quyết thích đáng.
Nhưng mà, ngay sau đó hắn lại nghĩ, hắn không có cách nào liên lạc với Đại tiểu thư cả.

Nếu dùng linh bồ câu truyền tin, cũng phải biết vị trí hiện tại của Đại tiểu thư —— nhưng hắn thực sự không biết.
Chỉ có thể dùng mộng cảnh truyền tin.

Tại Chu Thiên Diễn Võ Trường, cho dù trong hiện thực cách xa ngàn dặm, đệ tử cũng có thể xuất hiện tại nơi đó, tự nhiên có thể gặp mặt.
Nhưng hắn lại không biết tài khoản của Đại tiểu thư trong Diễn Võ Trường.
Đại tiểu thư có khi còn không có cả tài khoản.
Hắn đang có chút buồn rầu, bỗng nhiên nhớ tới một người.
Tiêu Thiều.
Bọn họ biết nhau mà, thậm chí Đại tiểu thư còn nói Tiêu Thiều có thể tin tưởng, có khi bọn họ còn có quan hệ huyết thống ấy chứ.
Vậy hắn chỉ cần vào Diễn Võ Trường tìm Tiêu Thiều, sau đó hỏi y có cách nào liên lạc với Đại tiểu thư không là được.
Lâm Sơ tiến vào Diễn Võ Trường.
Tín tức điên cuồng hiện trên mặt đá.
Chiết Trúc thỉnh chiến Tiêu Thiều.
Chiết Trúc thỉnh chiến Tiêu Thiều.
Chiết Trúc thỉnh chiến Tiêu Thiều.

Các đệ tử thấy tin tức này bắt đầu ồn ào, sôi nổi nhìn sang bên này.
Các sư huynh Tiên Đạo Viện vô cùng hào hứng: “Chiết Trúc tiên tử cuối cùng cũng vào Diễn Võ Trường rồi!”
Lâm Sơ bị những ánh mắt háo hức của bọn họ nhìn đến rất khó chịu, chỉ mong năm nay trôi qua nhanh nhanh chút, để hắn được giải thoát khỏi thân xác tiên nữ này.
Bấy giờ, sau lưng hắn bỗng vang lên giọng nói thanh thúy của một nữ tử: “Được lắm cái tên Chiết Trúc này, cuối cùng ngươi cũng tới rồi!”
Hắn xoay người nhìn, chỉ thấy một cô nương áo hồng xinh đẹp đang trừng mắt nhìn hắn, bên hông đeo Sương Hoa kiếm.
Lâm Sơ: “……”
Hắn không nhận ra đây là ai, nhưng lại nhận ra thanh Sương Hoa kiếm này —— chính là vũ khí ban đầu của Chiết Trúc, mà lúc hắn luận bàn với Tiêu Thiều, thanh kiếm đã bị vỡ nát, mới đổi sang Chiết Trúc kiếm như bây giờ.
Cho nên, cô nương áo hồng trước mắt này, chính là cái cô nương đã hoán đổi thân xác với hắn lúc mộng cảnh mới mở ra bị trục trặc, cũng chính là nguyên chủ có ngoại hình Chiết Trúc.
Đại tế tửu phạt hắn phải dùng nữ thân một năm mới có thể đến chỗ Mộng tiên sinh đổi lại, cho nên hắn chỉ có thể duy trì ngoại hình Chiết Trúc, nhưng cô nương này không có lỗi gì, không cần phải làm vậy, chắc bây giờ lại nặn một khuôn mặt mới rồi.
Sau đó, hôm nay, bắt quả tang hắn.
Lâm Sơ cảm thấy hơi khó thở.
“Cái gì mà Chiết Trúc sư muội, hừ! Rõ ràng là một tên sư đệ!” Cô nương kia phất tay tạo ra một kết giới cách âm, “Đồ không biết xấu hổ!”
Lâm Sơ không còn gì để nói, cảm thấy thực hổ thẹn.
Cô nương kia tiếp tục nói: “Hôm nay ta phải nói cho mọi người biết, Chiết Trúc tiên tử mà bọn họ ngưỡng mộ vốn không phải là một cô nương!”
Lâm Sơ: “…… Đừng nói.”
Cô nương: “Sao? Ngươi nghiện rồi à?”
Lâm Sơ: “Ta phá hỏng ảo cảnh, đại tế tửu phạt ta phải dùng thân thể này một năm.”
Cô nương kia nghe xong, không hung dữ như lúc nãy nữa, mà cười khúc khích: “Phạt hay lắm!”
Lâm Sơ: “……”
“Nếu ta nói ra, mọi người đều sẽ biết hóa ra Chiết Trúc chỉ là một sư đệ có đam mê mặc váy, ngươi chắc chắn không muốn bị nói như vậy đúng không,” Hai mắt cô nương sáng lên, “Vậy thì, ngươi phải đưa cho ta phí ngậm miệng, ta sẽ không nói, thế nào?”
Lâm Sơ: “Ngươi muốn gì?”
Cô nương: “Ngươi võ công tuyệt thế, hiện giờ lại đang ở Huyễn Đãng Sơn, nên việc này chắc chắn cũng dễ dàng với ngươi thôi.

Phụ thân ta hai năm trước bị trọng thương, dược liệu chữa trị chỉ còn thiếu bạch cốt hoa ở Vạn Quỷ Uyên, làm phiền ngươi đi một chuyến, hái một đóa về, gửi bán ở Tàng Bảo Các.

Đến lúc đó ta sẽ tự mua, không thiếu ngươi một viên ngọc phách nào cả.

Cứ như vậy, ngươi có ân với ta, ta cũng sẽ không so đo chuyện ngoại hình với ngươi nữa!”
Bạch cốt hoa Vạn Quỷ Uyên, Lâm Sơ thấy rất quen tai, nghĩ kỹ một chút, hình như Đại tiểu thư từng nhận một ủy thác tên là “Đi Vạn Quỷ Uyên hái bạch cốt hoa” rồi.
Vạn Quỷ Uyên là một nơi cực kỳ hung hiểm tà môn, cũng không giúp ích cho tu luyện, các đệ tử rất ít khi đến đó, mọi người trong tiên đạo cũng vậy, cho nên bạch cốt hoa là linh dược vô cùng quý hiếm.
Hắn cảm thấy đề nghị của cô nương có vẻ khả thi.
Chính mình chiếm dụng thân thể người ta, đã rất áy náy rồi, mà Bắc Hạ đang để ý đến Chiết Trúc có thể có quan hệ với Kiếm Các, đang điên cuồng tìm hắn, hắn không thể bại lộ “Chiết Trúc sư muội” kỳ thật là con trai được.

Lâm Sơ nói: “Được.”
Cô nương: “Chúng ta một lời đã định!”
Lâm Sơ: “Ừ.”
Trong mắt cô nương hiện lên vẻ phấn khích: “Đa tạ ngươi!”
Lâm Sơ: “Không cần đa tạ.”
Cô nương có lẽ thấy thương thế của phụ thân có thể cứu chữa, gần như muốn nhảy lên: “Ngươi nhất định có thể lấy được!”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, bây giờ hắn đã có Băng Huyền cầm, một Thần Khí, gần như tiệm cận Nguyên Anh kỳ rồi, các khúc phổ mà Kiếm Các truyền lại, cũng có rất nhiều khúc có thể phá ma trừ tà, xông vào Vạn Quỷ Uyên cũng có vẻ khả thi.
Đợi biểu ca thương thế lành lặn, có thể đi theo, vậy càng có thể lấy được rồi.
Hắn nói: “Có thể.”
Cô nương không che giấu được vẻ hào hứng trên mặt: “Ngươi tốt quá đi!”
—— vừa rồi còn như hung thần ác sát muốn vạch trần hắn, bây giờ đạt tới mục đích, liền vui vẻ thành cái dạng này, cũng có chút đáng yêu, cô nương vẫn chỉ là trẻ con tinh quái mà thôi.
Lâm Sơ nhìn nàng, cảm thấy có điểm kỳ diệu.
Đời trước hắn chả giao tiếp được với ai, còn chưa bao giờ trợ giúp người khác, cũng không có ai nói lời cảm ơn với hắn.
Hóa ra chính là cảm giác này.
Nhìn vẻ hào hứng của cô nương, hắn thấy tâm tình của mình tốt lên không ít.
Nhưng mà, nhớ tới biểu ca vẫn đang hôn mê, không biết có phải bị Bắc Hạ giở trò hay không, hắn lại lo lắng: “Cô nương, ta còn có việc, đi trước.”
“Ngươi vội thế!” Cô nương nói: “Ta nhất định giữ kín như bưng.”
Hắn “Ừ” một tiếng.
Cô nương thu kết giới lại, vui sướng đạp nước bay sang nơi khác.
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn mặt đá, trên đó vẫn là tin tức hắn thỉnh chiến Tiêu Thiều, nhưng Tiêu Thiều vẫn chưa hồi âm.
Chắc hẳn người này cũng bận rộn, không có thời gian xem ngọc phù.
Lâm Sơ nghĩ đến thương thế của Lăng Tiêu, offline tại chỗ, trở về hiện thực.
Lăng Tiêu vẫn đang hôn mê, mèo đen cuộn tròn trên ngực y, tựa hồ đang ngủ.
Lâm Sơ xách mèo sang một bên, không cho nó đè lên Lăng Tiêu nữa —— nó còn không biết mình nặng thế nào hả.
Mèo tiếp tục ngủ trên chăn bông bên cạnh.
Biểu ca lúc này hô hấp vững vàng, chắc là không còn vấn đề gì nữa rồi.
Hắn đặt ngọc phù ở nơi dễ thấy, để lúc Tiêu Thiều hồi âm có thể ngay lập tức tiến vào ảo cảnh.
Làm xong mọi việc, hắn ngồi bên mép giường Lăng Tiêu, vừa định đọc cuốn 《 Tịch Diệt 》, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa “Cộc cộc”.
Hắn ra mở cửa, thấy bên ngoài là Thương Mân.

Thương Mân hỏi: “Thương thế Lăng sư huynh thế nào rồi?”
Lâm Sơ: “Vẫn chưa tỉnh, ta đang trông coi huynh ấy.”
Thương Mân: “Mọi người cảm kích Lăng sư huynh nhìn thấu âm mưu Bắc Hạ, còn ra tay đánh đuổi gian tặc Bắc Hạ, nhờ ta đưa thuốc tới.”
Nói xong, nhét một túi gấm vào tay Lâm Sơ: “Sư đệ nhất định phải nhận.”
Tuy hắn có rất nhiều thuốc, không cần thứ khác nữa, nhưng Lâm Sơ không biết cự tuyệt thế nào, cũng đành nhận lấy.
Thương Mân vui vẻ cười nói: “Quấy rầy sư đệ chăm sóc Lăng sư huynh rồi.”
Lâm Sơ: “Không sao đâu.”
Thương Mân lại hỏi tình hình Lăng Tiêu thế nào, lại lần nữa bày tỏ các đệ tử ngưỡng mộ biết ơn như thế nào, sau đó mới rời đi.
Tiễn Thương Mân xong, lại thấy mấy hán tử xách bội đao bước đến.
Mấy người này, Lâm Sơ nhận ra, chính là đệ tử Tùy Vân Đao Tông, từng qua chào hỏi Lăng Tiêu ở khách điếm, Lăng Tiêu cũng xuất thân từ Tùy Vân Đao Tông, gọi bọn họ sư huynh.
Hắn chào: “Sư huynh.”
Mấy sư huynh này cũng đến xem thương thế của Lăng Tiêu.
Xem xong vết thương của Lăng Tiêu, vị sư huynh dẫn đầu nói: “Lúc sư đệ ở môn phái, vẫn luôn nói mình chưa luyện thành ‘Niết Bàn Sinh Tức’, vậy mà giờ đã luyện thành rồi —— cũng may mà y luyện thành, nếu không Huyễn Đãng Sơn hôm nay, chỉ sợ máu chảy thành sông!”
Mấy người thổn thức một phen, cũng để lại rất nhiều linh đan diệu dược, lúc này mới rời đi.
Lâm Sơ tiếp nhận giao phó của bọn họ, nói rất nhiều “Cảm ơn” “Không sao” “Ta sẽ trông coi”, cảm giác chỉ nói trong hôm nay thôi mà đã bằng một năm, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.
Nghỉ ngơi một lúc, hắn lại cầm 《 Tịch Diệt 》lên, bắt đầu lật xem.
Không bao lâu sau, mèo bỗng nhiên kêu một tiếng.
Lâm Sơ quay đầu nhìn mèo.
Mèo không biết đã tỉnh từ bao giờ, đang đứng trên người Lăng Tiêu cào cào mấy cái, nhìn về phía Lâm Sơ, lại “Meo” một tiếng.
Hắn lập tức ném sách sang một bên, qua xem biểu ca.
Chỉ thấy hàng lông mi dài của y nhăn lại, giống như đang cố nén đau đớn.
Lâm Sơ vươn tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể y.
Nóng.
Nóng đến dọa người.
Hơn nữa, toàn bộ linh lực đều lưu động không bình thường.
Quanh người Lăng Tiêu, linh lực màu đỏ nhàn nhạt đang len lỏi hỗn loạn.
Có thể thấy, tình hình của y đang trở nên tồi tệ hơn.
Linh lực dị thường, kinh mạch hỗn loạn, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, linh đan dược diệu cũng không giải quyết nổi.
Làm sao bây giờ?
Lâm Sơ nhíu mày suy nghĩ, quay đầu nhìn mèo: “Ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói?”
“Meo.”
Lâm Sơ: “Ta cần Tụ Linh Đan trong kho Thiên, có thể cho ta không?”
“Meo.”
Meo một tiếng xong, nó leo lên người Lâm Sơ, đôi mắt nhìn ra cửa.
Xem ra đúng là nó hiểu tiếng người.
Lâm Sơ lấy bùa chú từ túi gấm ra: “Có thể kích phát nó không?”
“Meo.”

Linh lực thốc vào bùa chú, tạo thành một kết giới mạnh mẽ bao bọc lấy chiếc giường.
Như vậy, sẽ không sợ y gặp phải nguy hiểm.
Lâm Sơ ôm mèo ra khỏi khách điếm.
Mèo lúc này rất có linh tính, dùng linh lực mạnh mẽ đã qua độ kiếp thi triển thuật rút ngắn khoảng cách, lại kiêm là “Thủ Sơn Nhân”, có thể khống chế mọi thứ trên Huyễn Đãng Sơn, lập tức vượt qua tất cả các trạm kiểm soát.

Lâm Sơ một đường thông hành thuận lợi, không mất nhiều thời gian đã đến trước kho Thiên của Phù Thiên Tiên Cung.
Mèo đen mở cửa kho ra, Lâm Sơ theo trí nhớ tìm được Tụ Linh Đan, lập tức xuống núi.
Trở về khách điếm, đến bên giường Lăng Tiêu, hắn ăn một viên Tụ Linh Đan tinh xảo sặc sỡ.
Chắc hẳn đan dược đang phát huy tác dụng, đau đớn dữ dội đang len lỏi khắp người hắn.
Tay hắn run lên, miễn cưỡng áp chế run rẩy, cảm nhận từng luồng từng luồng linh khí đang sinh ra trong kinh mạch, lập tức nhịn đau vận hành tâm pháp bổn môn, chuyển hoá những linh lực thuần túy đó thành của mình.
Chuyển hóa xong một phần, hắn ngồi lên mép giường, cầm lấy tay phải Lăng Tiêu, hai lòng bàn tay áp vào nhau, mười ngón tay đan lại, chuyển linh lực của mình vào người y.
Căn cứ theo tâm pháp bất đồng, linh lực cũng có tương sinh tương khắc.
Khi biết linh lực Lăng Tiêu mất khống chế, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là, tìm một người linh lực tương khắc truyền cho y, ngăn chặn những linh lực hỗn loạn đó!
Tìm ai?
Hắn vốn chẳng biết ai, cũng không biết bọn họ tu luyện công pháp gì.
Vậy…… Lựa chọn duy nhất chính là, hắn.
Nội công của Lăng Tiêu và Đại tiểu thư đúng là nhất mạch tương thừa, đều nghiêng về ly hỏa trong ngũ hành.
Mà tâm pháp của Kiếm Các, vốn chứa băng tuyết hàn ý, có lẽ sẽ khả thi.
Linh lực màu trắng nhàn nhạt tràn ra từ nơi hai lòng bàn tay tiếp xúc, giống như khói hàn băng đang lan toả.
Mà hiệu quả, cư nhiên tốt hơn vạn lần so với tưởng tượng của hắn!
Lâm Sơ vốn dĩ cho rằng, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể áp chế linh lực cuồng bạo kia, nào ngờ, ngay lúc linh lực của hắn và Lăng Tiêu chạm nhau, đã dung hợp mà không gặp bất kỳ trở ngại gì, hai người hòa hợp, linh lực hỗn độn trở về trạng thái ban đầu —— thật sự quá tốt rồi.
Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, truyền linh lực của mình vào kinh mạch toàn thân Lăng Tiêu.
Sau mười lăm phút truyền, linh lực trong cơ thể Lăng Tiêu hoàn toàn ổn định bình thường, mày đang nhíu lại cũng giãn ra, từ một người bệnh đẹp đẽ, biến thành một người an tĩnh ngủ đẹp đẽ.
“Meo.”
Mèo lại cuộn tròn lên cái chăn, chuẩn bị đi ngủ.
Lâm Sơ nhìn hành vi của mèo đen, biết biểu ca không còn nguy hiểm nữa.
Hắn định rút tay về.
—— lại bị Lăng Tiêu vô thức nắm lấy.
Bởi vì nhiệt độ nóng bỏng mới hạ xuống một chút, nhiệt độ cơ thể Lăng Tiêu hiện giờ vẫn cao hơn bình thường, làm Lâm Sơ cảm thấy hơi nóng lên.
Hắn cố gắng rút tay về.
Lăng Tiêu lại nắm vô cùng chặt, giống như một người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn rút không nổi.
Lâm Sơ lại tiếp tục rút về.
Vẫn rút không nổi.
Biểu ca, chú ý hành động của ngươi nha.
Ta không đi đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play