Từ Chi đi đưa thẻ cơm cho Từ Quang Tễ, lúc sáng đi ra ngoài ông đã để quên trên bàn ăn, gọi điện thoại bảo Từ Chi đưa tới. Nhưng cô không ngờ vừa mới đi tới hành lang cửa phòng khám thì đã nghe thấy tiếng ông lảm nhảm không ngừng.
Ngay cả cô cũng không nhớ mình nói lời này lúc nào. Cùng lắm là thấy ông uống rượu một mình rầu rĩ không vui, cô liền uống mất hai ngụm rượu ngũ lương của ông, không chịu nổi tác dụng chậm của rượu rồi nói: “Bố à, hình như con có một chút không nỡ bỏ cậu ấy.”
“Lần đầu tiên con yêu đương, bố hiểu mà, khó tránh khỏi sẽ sâu đậm một chút.” Từ Quang Tễ cũng lấy lại tỉnh táo, sau đó bình tĩnh an ủi cô với vẻ thoải mái, “Niếp Niếp, thực ra hầu hết cuộc đời sẽ không trải qua sóng gió gì to lớn, càng không phải là đạp gió rẽ sóng, mà là từng chút từng chút gặp thất bại và trắc trở, rồi mới lưu luyến từ từ trưởng thành.”
Ông còn nói, cuộc sống chưa bao giờ có hoa nở khắp nơi, khắp chốn có chim hót hương hoa. Chẳng qua chỉ là một chùm hoa thơm, một mạt cỏ thơm ngát, một mặt trời nóng bỏng, cộng thêm một chút nước mưa dễ chịu, đây chính là cuộc sống. Mưa luôn sẽ tới, và trời cũng sẽ nắng.
….
Cho nên lúc này ông đang nói gì với Trần Lộ Chu?
Từ Chi đẩy cửa ra, không chút thương tiếc đâm chọc ông, “Bố, bố đang nói bậy bạ gì thế?”
Từ Quang Tễ cũng bối rối, không ngờ con bé lại đi nhanh như thế, chỉ có thể nói lấp lửng, “Bệnh nhân này, sao con không gõ cửa?”
Từ Chi theo bản năng cúi xuống nhìn mình, “Trông con giống người mắc bệnh lắm sao?”
Có lẽ là Từ Quang Tễ không nén được giận nên hung dữ nói với cô một câu, “Dù con là bố của bố, con vào phòng khám nam khoa cũng phải gõ cửa!”
Nói xong liền xoay người đi lấy giấy hóa đơn cho Trần Lộ Chu, tức giận đến mức vỗ hồ sơ bệnh án lên bàn, “Tự vào nhà vệ sinh đi, có kết quả rồi quay lại tìm tôi.”
Trần Lộ Chu: “…”
Cậu cũng không quay đầu mà thờ ơ lười biếng dựa vào ghế, sau đó chậm rãi cầm lấy hồ sơ bệnh án trên bàn, vì không biết Từ Chi đã đi chưa, gặp mặt ở đây cũng có chút lúng túng, càng huống chi, dựa theo cách nói của Chu Ngưỡng Khởi thì bọn họ vẫn là những nam sinh học cấp ba quý giá. Nào ngờ, kết quả là Từ Chi đóng cửa lại, lễ phép gõ cửa hai cái, “Con trai, bố có thể vào không?”
Từ Quang Tễ: “…”
Trần Lộ Chu: “…”
Chờ Trần Lộ Chu đi ra, Từ Chi đã nhàm chán dựa vào bức tường hành lang nhìn cậu. Bên ngoài hàng lang không có ai, cho nên trông cô rất kiêu ngạo, khiến người khác bất lực. Trần Lộ Chu đi tới, cúi đầu nhìn cô: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tới đưa thẻ cơm cho bố tôi, lát nữa sẽ đi bấm lỗ tai luôn. Lát nữa cậu có bận gì không?”
“Không, vậy cậu ở đây chờ tôi đi.”
Từ Chi ôm cánh tay, cười xấu xa y hệt buổi chiều hôm đó, “Muốn tôi giúp cậu không?”
Trần Lộ Chu nghĩ trong đầu, tôi mới là bánh quy gấu nhỏ mới đúng, là bánh quy gấu nhỏ mặc cho người ta cầm nắm, “Cứ thích gây chuyện phải không?”
“Cậu nghĩ gì vậy,” Từ Chi cười nắc nẻ, cầm lấy hồ sơ bệnh án và một túi tài liệu quảng cáo phòng khám vừa mới phát cho cậu, “Tôi nói là, tôi giúp cậu cầm đồ.”
Trần Lộ Chu phớt lờ cô, xoay người bỏ đi: “…. Tốt nhất nên là vậy.”
Kết quả kiểm tra phải một tiếng sau mới có, nên Trần Lộ Chu cùng Từ Chi đi dạo xung quanh một lúc, khi quay về để nhận báo cáo đã là gần mười một rưỡi rồi. Từ Quang Tễ nghiêm túc uống trà, thổi bọt trà, cẩn thận xem kỹ tờ báo cáo, đột nhiên nói một câu: “Sao về trễ thế?”
Từ Chi nghe mà căng thẳng trong lòng, “Bố nói vậy là sao, hết cứu nổi rồi ạ?”
Từ Quang Tễ bỗng nhiên phát hiện ra cô cũng có mặt ở đây, không nhịn được trợn trắng mắt: “Sao con lại vào! Bố đã bảo con chờ bên ngoài rồi còn gì?”
Trần Lộ Chu uể oải dựa vào ghế, hai chân gượng gạo mở toang, dịch người sang bên cạnh, thở dài, “Từ Chi, cậu ra ngoài chờ tôi đi.”
Trái lại là Từ Chi ngoan ngoãn đi ra ngoài, Từ Quang Tễ lườm cậu một cái, “Chờ cậu?”
Trần Lộ Chu ngồi thẳng dậy, biết lắng nghe sửa miệng: “Chờ ngài tan việc.”
“Thôi đi,” Từ Quang Tễ hiểu rõ con gái mình như lòng bàn tay, “Lát nữa hai đứa định đi đâu chơi?”
Trần Lộ Chu thành thật khai báo: “Đưa cô ấy đi bấm lỗ tai.”
Từ Quang Tễ đáp ừ một tiếng, “Từ nhỏ con bé đã muốn bấm lỗ tai rồi, mấy lần tôi dẫn con bé đi bấm đều đi được nửa đường lại chạy. Cậu không nhận ra đúng không, thực ra nó sợ đau, nhất là khi còn nhỏ, rất thích làm nũng. Sau khi mẹ con bé mất thì con bé rất thích ở một mình. Ngoại trừ những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể thì từ trước tới nay, chuyện lớn chưa bao giờ nói với tôi, có lẽ là tôi cũng chưa cho con bé được cảm giác an toàn.” Ông cười thầm, trong mắt hiện lên vẻ tự trách, “Có phải tôi làm cha thất bại rồi không?”
Trần Lộ Chu đang định nói là không có, ngài rất tốt.
Từ Quang Tễ khẽ híp mắt lại, đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Nhưng nắm đấm của người cha thất bại này cũng rất cứng, cậu không nên tùy tiện bắt nạt con gái tôi, tôi sẽ đánh chết cậu đấy.” Ông bổ sung thêm một câu: “Muốn đi thì đi nhanh đi, đừng lề mề kéo dài.”
Trần Lộ Chu cúi đầu bật cười, thành thật mà nói, cậu thật sự rất ghen tị, “Dạ.”
Suốt chặng đường về Từ Chi đã hỏi kết quả như thế nào, Trần Lộ Chu bất đắc dĩ chỉ đành đưa tờ báo cáo kết quả cho cô xem. Từ Chi xem rất chăm chú, một tràng số liệu lớn xem cũng không hiểu, đành phải hỏi: “Đây là cái gì?”
Trần Lộ Chu: “Đây là báo cáo xét nghiệm t*ng trùng của một nam sinh cấp ba ưu tú.”
Từ Chi ngẩng đầu, miễn cưỡng nhìn cậu một cái: “Cuồng tự luyến.”
“Tôi tự luyến sao?” Cậu cười nói, nụ cười thật sự rất đào hoa, “Nhưng tôi chưa bao giờ nói mấy lời như kiểu vẻ đẹp trai của tôi không giữ lại một chút nào đâu.”
Từ Chi sửng sốt, “Bố tôi cho cậu xem video rồi?”
“Ừ, tôi thích câu này nhất, nếu như được chọn, tớ mong các cậu sẽ hợp tác với công việc của tớ, đừng làm cho tớ khó xử.” Trần Lộ Chu cúi đầu rút lại tờ giấy báo cáo trong tay cô, đút một tay vào trong túi, lại cười, “Từ Chi, hồi nhỏ cậu vừa khiếm khuyết vừa đáng yêu.”
Lúc ấy hai người đứng ở ven đường bắt taxi, Từ Chi cũng tỏ ra bình tĩnh, đoạn video đó chắc sau này cũng sẽ được phát lại trong hôn lễ của cô thôi, cô tếu táo nhìn cậu, chọc cười, “Đúng vậy, nếu hồi nhỏ hai chúng ta quen biết nhau, có khi cậu còn phải quỳ mọp dưới tã giấy của tôi ấy chứ.”
Trần Lộ Chu liếc cô một cái.
Từ Chi giơ tay vẫy xe taxi, nhìn ánh mắt của cậu, nhướng mày, “Không dám gật bừa sao?”
“Không dám,” Chờ xe dừng lại, Trần Lộ Chu mở cửa xe giúp cô, một tay đặt lên khung cửa xe để bảo vệ đầu cho cô, cúi đầu nhìn cô chui vào, bỗng dưng nói chậm rãi, “Tôi sợ cậu cướp tã giấy của tôi mà mặc.”
Nghe đến đây, Từ Chi ngồi xuống rồi cười ha hả, “Trần Lộ Chu, cậu hiểu tôi đấy.”
Sau khi lên xe, cả hai đều không nói gì. Bầu trời bất chợt đổ hai giọt nước mưa đập vào cửa kính mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, nước mưa nhòe ra như mực, tạo thành những vòng tròn gợn sóng. Trong khoảnh khắc, mưa to như thác đổ, thưa thớt và dày đặc rơi trên nóc xe. Cửa sổ xe đóng chặt, tiếng mưa bị ngăn cản bên ngoài, trời mưa to như bão, cây cối đều bị uốn cong, những tấm biển quảng cáo bị từng đợt gió dữ dội thổi tới làm chao đảo, và những tòa nhà xếp thành hàng dài như những con thú khổng lồ.
Trần Lộ Chu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên cửa sổ có một tấm màn mưa, mặt bên của cửa sổ xe chậm rãi bốc lên một lớp sương mù thật mỏng. Trần Lộ Chu mơ hồ nghĩ, cậu cũng rất hiểu tôi, đến bây giờ cũng không lên tiếng giữ tôi lại, dù chỉ là một câu. Nhưng hình như từ nhỏ cậu đã như vậy rồi, giống như lúc cậu tranh cử chức lớp trưởng đã nói, nếu như cậu lên làm lớp trưởng, mong mọi người hãy phối hợp làm việc với cậu, không nên để cậu khó xử. Cho nên cậu cũng không muốn khiến tôi phải khó xử.
Lúc bấm lỗ tai, Từ Chi đột nhiên quét mắt tới, Trần Lộ Chu biết ngay là cô muốn làm gì, vì vậy lười biếng dựa vào cửa hỏi một câu, “Cậu bấm tai nào?”
Cô vốn định bấm cả hai bên, xong nghĩ lại, bèn sửa lời: “Tôi bấm tai phải.”
Trần Lộ Chu đáp ừ, đi về phía em gái bấm lỗ tai bên cạnh, “Vậy tôi bấm tai trái.”
Còn có mấy nữ học sinh cấp ba đang xếp hàng trong tiệm, Từ Chi nghiêm trọng nghi ngờ rằng con chó này dựa dẫm vào cửa là để mời chào buôn bán cho người ta. Tương lai nếu không kiếm được tiền thì cứ mở cửa tiệm nhỏ ít người biết đến, tắt đèn đi, trời tối cũng không biết bên trong đang làm cái gì, ai không biết còn tưởng là cửa hàng trai bao, chắc chắn sẽ có người tiến tới. Nhất là khi Trần Lộ Chu đứng ở đó, mới chỉ một lúc thôi mà các cô gái ở trong tiệm đã đầy như hũ cá mòi rồi.
Bấm lỗ tai xong, lúc tính tiền, bà chủ còn cười híp mắt nói, đúng là dính ánh sáng của bạn trai em.
Từ Chi trả tiền xong, ngoài cười nhưng trong không cười, thơm lây thì cũng thôi đi, nhưng bà chủ còn chiếm tiện nghi của cậu, ai bảo lúc nãy sờ lỗ tai cậu rồi.
Ngày hôm đó trời mưa rất to, sau khi bấm lỗ tai xong, Từ Chi nhìn mặt nước nổi lênh láng, đột nhiên nảy ra linh cảm, “Này, Trần Lộ Chu, ngày mai chính ta đi xem mặt trời mọc nhé?”
“Cậu dậy nổi không?” Trần Lộ Chu mua một hộp Haagen-Dazs đưa cho cô.
“Haiz, thôi đi, ngày mai con phải đi làm, nhưng chắc chắn là tôi dậy được. Hồi lớp 12 tôi toàn ngủ lúc 11 giờ tối, sáng dậy lúc bốn giờ.” Từ Chi đứng ở ven đường, giơ tay ra hứng mưa, tiện miệng hỏi một câu, “Này, điểm môn tổng hợp của cậu được bao nhiêu?”
Trần Lộ Chu nghĩ, “292?”
Từ Chi: “Còn toán học thì sao?”
“142.”
Từ Chi múc một muỗng Haagen-Dazs bỏ vào trong miệng, “Vậy cậu đoán xem môn toán của tôi được bao nhiêu điểm?”
Trần Lộ Chu nhét hai tay vào trong túi, nhìn cô ăn kem, mỉm cười không ra tiếng: “Điểm của cậu là tôi tra, tôi còn không biết sao, cậu giỏi Toán đấy, 147 điểm. Tôi còn nhớ.”
Từ Chi cười, “Vậy môn tổng hợp của cậu cũng rất giỏi đấy, Trần Lộ Chu, chắc sau này chắc tôi sẽ không gặp được người đàn ông nào có thể thi môn tổng hợp được trên 290 điểm.” Cô tò mò nhìn cậu, “Còn cậu thì sao, hồi lớp 12 ngủ lúc mấy giờ, mấy giờ thức dậy?”
Thực ra hai người họ luôn có những đề tài nói mãi cũng không hết, chẳng hạn như bây giờ, không biết vì sao mà càng biết cậu muốn đi, Từ Chi càng muốn hiểu về cậu.
Hai người không mang ô, nên cứ đứng trước cửa chờ mưa tạnh. Khi ấy Trần Lộ Chu dựa vào chiếc nôi thu phí trước cửa tiệm, cầm điện thoại di động cúi đầu nhìn cô, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt hơi mất tập trung, nhưng vẫn trả lời: “Tôi khác với cậu, ba bốn giờ sáng tôi mới ngủ, sáng tám giờ dậy đi đến lớp tự học.”
Thực ra một năm cuối cấp đó rất bình thường, trên cơ bản là tỉnh ngủ rồi tùy tiện rửa mặt, mang cái đầu ổ gà đi đến lớp tự học.
“Cậu lại thức đêm, không phải dạo này cậu rất tự giác sao?”
“Cũng chỉ có năm cuối cấp đó thôi.”
“À, nhưng các cậu tự học buổi sáng muộn như thế hả?”
“Lớp chúng tôi khá tự do, vì là lớp thi đua nên bình thường thời gian thi cử cũng rất loạn.”
Cho nên những người có tài năng thường rất cố gắng. Từ Chi vẫn cảm thấy chắc hẳn cậu là một thí sinh có tài năng thiên bẩm, nhưng không ngờ cũng phải trải qua học hành khắc khổ như vậy. Cô đứng mệt rồi, bây giờ đang ngồi xuống dưới đất nhìn cậu, lại hỏi một vấn đề cô đã tò mò từ lâu: “Thảo nào Nhất Trung các cậu lợi hại như thế, trong lớp các cậu, học sinh cố gắng nhiều hơn hay là học sinh có tài năng thiên bẩm nhiều hơn?”
Từ Chi ngồi xổm trên một chậu hoa. Trần Lộ Chu sợ cô sẽ làm vỡ chậu nên kéo cô lên, Từ Chi tưởng là cậu muốn ăn kem, liền múc một muỗng rồi tiện thể nhét vào trong miệng cậu. Trần Lộ Chu tự nhiên cúi đầu cắn nó, mái hiên che nắng của cửa tiệm quá nhỏ, hơn nữa cũng có không ít người đứng trú mưa, nên chỉ có thể để cô đứng bên trong, còn nửa người cậu bị nước mưa hắt vào. Trần Lộ Chu lăn lộn yết hầu, nói: “Không thể nói rõ được. Có rất nhiều lúc, bạn học có tài năng người ta cũng ngầm cố gắng, càng là người có tài càng muốn theo đuổi xem giới hạn của mình ở đâu, nên sẽ càng phấn đấu hơn. Nói ví dụ như Lý Khoa, năm lớp 12 cậu ta không ngủ đầy đủ một giấc nào, hình như toàn ngủ lúc ba giờ, sáu bảy giờ sáng đã dậy, một ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng.”
Từ Chi nghĩ thấy cũng phải, thật vậy, người ưu tú cố gắng có lẽ cũng là một thói quen, giới hạn cũng là đáp án mà họ muốn theo đuổi. Trần Lộ Chu thật sự có thể nói trúng vào trọng tâm, dù là sai đi nữa, nhưng ở độ tuổi trẻ trung, dễ dàng nảy sinh cảm giác sùng bái này, Từ Chi cũng muốn vỗ tay cho cậu, công khai tán thưởng cậu.
“Còn gì muốn hỏi nữa không?” Trần Lộ Chu nói.
Từ Chi: “Tạm thời hết rồi.”
Trần Lộ Chu cũng không biết bản thân đang chờ đợi điều gì, thấy cô không còn gì muốn hỏi, cũng chỉ ừ một tiếng, “Tôi đi mua ô đưa cậu về nhà.”
Sau đó là khoảng hai ngày không gặp mặt. Thứ năm Trần Lộ Chu phải đi rồi, tính đi tính lại, hai bọn họ cũng chỉ còn thời gian bốn năm ngày. Từ Chi không tới tìm cậu nữa, ngay cả trò chuyện trên Wechat cũng ít đi, trừ lần Trần Lộ Chu gửi bản thảo cuối cùng của bài phát biểu cho cô, từ đầu tới cuối đều là cậu nhắn, còn Từ Chi khách sáo nói cảm ơn. Trần Lộ Chu cũng chỉ nhắn lại một dấu chấm câu.
Nhưng mà có lúc cậu không biết trả lời như thế nào, đều sẽ nhắn lại một dấu chấm câu, dù sao người kết thúc cuộc đối thoại cũng phải là cậu, nếu không Từ Chi sẽ nói: Trần Lộ Chu, cậu trả lời Wechat còn lạnh lùng hơn cả cậu đấy. Đây là thói quen của cậu, thỉnh thoảng có mấy cô gái tỏ tình qua Wechat, nếu như cậu trả lời quá nhiều, hoặc gửi nhãn dán quá nhiều, người khác lại tưởng là cậu có ý gì đó, rồi bắt đầu mơ mộng, nên cậu luôn trả lời rất ngắn gọn.
Nhưng mà, Chu Ngưỡng Khởi nói Từ Chi đã thích ứng với việc cậu rời đi từ trước rồi, chỉ có cậu ngốc nghếch chờ người ta đến nhà tìm cậu, cô sẽ không đến gặp cậu nữa đâu. Cậu quả là đa tình.
Mấy ngày đó, ngoài việc xem phim cả ngày thì buổi tối Trần Lộ Chu lại ra ngoài đi ăn ve sầu với nhóm Khương Thành và Chu Ngưỡng Khởi. Không biết có phải là do mấy hôm đó bọn họ ăn hăng quá không, Trần Lộ Chu cảm thấy tiếng ve kêu trong ngõ yếu đi rất nhiều, màn đêm trở nên vô cùng yên tĩnh, một tiếng động nhỏ vang lên trên lầu cũng có thể đánh thức được cậu.
Hơn nửa đêm Đàm Tư còn ở trên lầu nhảy dây, Trần Lộ Chu lười đi lên tìm cậu ta mà gọi điện thẳng cho Khương Thành. Sau khi được Khương Thành nhắc nhở, cậu ta đổi thành tập tạ tay, nhưng vẫn rất ổn ào. Trần Lộ Chu không biết là do mình nhạy cảm hay thế nào, tóm lại là mấy hôm đó rất khó chìm vào giấc ngủ, ngủ cũng rất dễ tỉnh lại, nên hầu như ban ngày dùng để ngủ bù.
Buổi chiều thứ ba, Trần Lộ Chu từ biệt thự trở về căn phòng trọ cho thuê, vừa mới ăn một bữa cơm trưa, cảnh tượng thật khó chịu. Cậu vừa bước vào nhà, giày chưa kịp thay đã bị điện thoại của mụ bà cô đuổi theo, đấm bên nọ đập bên kia, nhắc nhở cậu đừng ăn cháo đá bát, “Lộ Chu, từ nhỏ cháu đã hiểu chuyện nghe lời rồi, lần này cũng không nên bướng bỉnh. Bố mẹ cháu nuôi cháu bao nhiêu năm như thế, đã có lúc nào bạc đãi cháu chưa. So với Trần Tinh Tề thì bọn họ đối xử với cháu còn tốt hơn, dĩ nhiên là cháu cũng không chịu thua kém. Mọi người cũng biết là cháu học giỏi, nhưng mà Trần Lộ Chu này, đối với gia đình chúng ta mà nói, thực ra bằng cấp không phải là vấn đề quan trọng nhất, mà là cháu có thể làm gì vì cái nhà này. Thằng bé ngốc, cháu nghĩ là ông ấy không để lại gì cho cháu sao, nhưng điều kiện trên hết là cháu phải nghe lời. Mấy năm nay cô lớn tuổi rồi nên nói chuyện sẽ hơi khó nghe một chút, cháu đừng để bụng. Nói trắng ra là, bọn họ nuôi một con chó, nuôi mười mấy năm cũng phải nảy sinh tình cảm chứ.”
Lúc ấy Trần Lộ Chu muốn nói là: Cô, thực ra già không phải là vấn đề, dượng sẽ không vì một vết nhăn trên mặt cô mà bớt tiền sinh hoạt của cô đâu, nhưng cậy già lên mặt mới là vấn đề đáng nói.
Nhưng cậu vẫn không nói gì, cúp máy.
Khi đó Trần Lộ Chu ngồi trên ghế sô pha, hai chân mở rộng, cánh tay yếu ớt buông thõng xuống hai chân. Gân xanh vẫn nổi lên trên cánh tay gầy gò, vẻ mặt lãnh đạm. Cậu cúi đầu bóp chặt lấy điện thoại, giống như một cái máy, bóp điện thoại như thể đang thưởng thức bắp thịt trên cánh tay mình, đường cong cơ bắp rõ ràng cũng nảy lên theo. Hiển nhiên đây là một hành động theo thói quen, mỗi khi cậu gặp một vấn đề khó hoặc không nghĩ ra được chuyện gì đều sẽ làm như vậy, thờ ơ nhìn gân xanh nổi trên tay mình, có lẽ vì thế mà gân xanh của cậu mới hiện rõ hơn. Một lúc sau, Trần Lộ Chu chơi mệt rồi, cậu hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía màn mưa dày đặc, thật giống như lấp đầy cả thế giới, những tấm màn mưa thật dài giống như một chiếc lồng.
Cứ ngồi thừ trên sô pha cả buổi chiều như thế, mưa ngoài cửa cũng ngừng, mặt trời ló lên, nhưng không chiếu ánh nắng lên người cậu. Ước chừng khoảng bốn giờ, Chu Ngưỡng Khởi đi tới, phủi nước mưa bước vào.
“Tôi gọi người qua đây tụ tập.” Cậu ta thu ô, đứng bên ngoài qua quýt dậm chân lên tấm thảm và nói, “Tôi cũng định làm sớm hơn trước một tháng, dù sao cậu đi tôi cũng buồn, ngày kia chúng ta đi cùng nhau đi, à đúng rồi, tôi mua hai cái thẻ karaoke qua đây, lát nữa sẽ hát hai bài, tối nay chúng ta sẽ biểu diễn khúc nhạc cuồng tưởng tốt nghiệp.”
Trần Lộ Chu là tay chơi violin đạt cấp mười, hát cũng rất hay, hồi học tiểu học còn thích khoe khoang, có buổi biểu diễn văn nghệ nào, cậu chính là người đầu tiên báo tên, biểu diễn ít nhất hai tiết mục. Sau này lên cấp ba thì không thích tham gia những hoạt động như vậy nữa, thậm chí còn viết không vào mục sở trường, không thích phô trương. Chu Ngưỡng Khởi cảm thấy cậu đã biết kiềm chế. Nói cho cùng thì Trần Lộ Chu thuộc kiểu càng lớn càng đẹp trai, hồi bé gương mặt nhọn như khỉ, không giống quả đầu tròn não hổ được mọi người yêu thích của cậu ta hồi đó. Lúc ấy Chu Ngưỡng Khởi còn thấy lo lắng thay cậu, nghĩ sau này cậu sẽ khó tìm được đối tượng. Sau đó mới phát hiện sự tình phát triển không giống như những gì cậu ta đã nghĩ.
Trẻ con béo thì xinh, nhưng con trai thì lại khác. Hồi học tiểu học Trần Lộ Chu chỉ là một đứa trẻ bình thường, lên cấp hai thì giống như một người khác, cậu và Chu Ngưỡng Khởi suốt ngày dính lấy nhau, ban đầu còn không cảm nhận được gì, sau này Trần Lộ Chu đi học ngoài tỉnh thỉnh thoảng trở về ăn Tết một chuyến, Chu Ngưỡng Khởi mới nhận ra có điều kỳ lạ. Lúc đánh bóng có rất nhiều cô gái nhìn cậu, đi bộ thì có nhiều người tới hỏi xin số điện thoại, thậm chí một số người đủ tuổi để thành mẹ thành dì cũng tham gia cuộc vui. Cho đến khi lên cấp ba, danh hiệu hot boy của trường không thể nào cởi bỏ được, phải biết rằng Nhất Trung thành phố có rất nhiều học sinh nghệ thuật giống như Cốc Nghiên, cũng có rất nhiều cựu học sinh làm người nổi tiếng, một nơi tụ tập nhiều trai xinh gái đẹp như thế, khóa cũ đổi khóa mới, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có Trần Lộ Chu là mang hương vị lãnh đạm vô lại nhất mà thôi.
Chu Ngưỡng Khởi thở dài, nếu không, sao Cốc Nghiên có thể muốn yêu đương với cậu được?
“Có ai tới?” Cậu hỏi.
“Chỉ có nhóm Khương Thành và một vị khách quý thần bí khác, lát nữa cậu sẽ biết thôi, cậu đừng quan tâm.”
Trần Lộ Chu lười bận tâm, nhìn Chu Ngưỡng Khởi bằng ánh mắt khó tả, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sô pha. Không biết Chu Ngưỡng Khởi gọi điện thoại cho người nào mà nói nhỏ như tiếng muỗi, khiến Trần Lộ Chu đang mơ màng buồn ngủ phải ngủ thật. Trong cơn mộng mị, cậu cảm thấy đèn trên đỉnh đầu quá chói mắt, lại thuận tay cầm lấy cái mũ che mặt lại, ngửa đầu trên sô pha rồi ngủ tiếp.
Từ Chi vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, chiếc mũ ngư dân màu đen bị gấp lại đôi, đắp lên mắt để che đi ánh sáng, chỉ để lộ nửa gương mặt anh tuấn, miệng và cằm. Đường cong mềm mại sắc bén, yết hầu lạnh lùng nhô ra, trên lỗ tai còn cắm một cái ống nhỏ màu đen, vì vừa mới bấm lỗ tai nên không thể đeo khuyên được. Sườn mặt trông rất cứng rắn, cô nghĩ, khi hôn hẳn sẽ cứng rắn hơn.
Trần Lộ Chu bị người ta hôn đến tỉnh, cậu ngủ không sâu, thật ra có thể nghe thấy tiếng mở cửa, chẳng qua cậu nghĩ là Chu Ngưỡng Khởi cầm đồ ăn ra ngoài hay làm gì đó nên không để ý, vẫn mơ màng ngủ. Cho đến khi phần ghế sô pha bên cạnh lún xuống, cậu mới cảm thấy có lẽ không phải là Chu Ngưỡng Khởi.
Từ Chi nửa quỳ trên sô pha, một tay chống trên lưng ghế, nâng đầu, sau đó cúi xuống hôn cậu, hôn từ chân mày xuống sống mũi, hôn tới tấp, lưu luyến không rời, tiếng hôn làm người nghe phải run rẩy. Từ Chi cũng run lên theo nụ hôn, nếu như lúc này cậu mở mắt, chắc hẳn có thể nhìn thấy con bướm đang vỗ cánh trong mắt cô, kìm nén lại hưng phấn.
Căn phòng yên tĩnh, tiếng hôn dần trở nên rõ ràng, khóe miệng hai người khép mở rất lớn, từ lúc mới đầu cẩn thận dè dặt, đến bây giờ như muốn nuốt chửng lấy nhau, tựa như hai vị tướng quân ngang tài ngang sức, đều có ý đồ muốn đối phương khuất phục dưới binh pháp của mình. Nhưng khi tiếng tim đập của họ còn đang quay cuồng trong không khí, hô hấp dồn lên tận trời, cậu vẫn thở dốc thật khẽ xác nhận với cô một câu―
“Là muốn tôi, hay là muốn hôn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT