Bất quá trên mặt vẫn có bộ dạng ủy khuất, Muội muội nói cái gì thì cứ nói đi.
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Sắc mặt Hoàng Liên Sở không dễ nhìn cho lắm.
Tứ hoàng tử nhìn mấy người trong phòng một chút, rồi mới nói: Bản hoàng tử còn có việc, cáo từ.
Tứ hoàng tử, ta tiễn người đi!Hoàng Dục vội vàng đuổi theo phía sau.
Hoàng Liên Sở đi ra, tức giận trừng Hoàng Bắc Hạ một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, ngươi chờ xem, sau khi ta trở lại nhất định sẽ thu thập ngươi.
Bất quá ai thu thập ai còn chưa biết đâu.
Hoàng Bắc Hạ thở dài một hơi!
Thân thể cuối cùng có chút chống đỡ không nổi tựa vào đầu giường.
Tấm thân này thật sự là quá yếu, mà nàng lại hít vào quá nhiều thuốc mê như vậy, có thể chống đỡ được đến lúc này đã là rất tốt rồi! Nếu không, nàng nào có thể an bình như bây giờ!
Không thể dễ dàng bỏ qua!
Hoàng Bắc Hạ tự nhận: mình không phải là người tốt, chỉ cần đừng chọc đến nàng thì tất cả đều yên ổn! Nhưng nếu dám động đến nàng, nàng nhất định sẽ khiến người kia phải hối hận đến tột cùng.
Tiểu thư? Người không sao chứ? Nhược Thư sau khi mọi người trở về hết liền vội vàng chạy vào.
Không sao! Hoàng Hắc Hạ nhìn người trước mặt đang quan tâm mình, trong lòng bừng tỉnh.
Kiếp trước nàng là một cô nhi, sau đó được tổ chức thu nhận và giáo dưỡng.
Cuộc đời của nàng chính thức bắt đầu, nàng mỗi ngày đều phải vượt qua cảnh đấu tranh ngươi chết ta sống.
Trong mắt những người ở đó chỉ có lãnh huyết cùng man rợn, chỉ có thắng thua, không có tình cảm.
Chưa bao giờ nàng thấy được sự quan tâm chân thành như thế này.
Nếu không phải vì bị hạ độc và xuyên không đến đây, chỉ sợ nàng cũng sẽ trở thành một kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt như thế.
Tuy nhiên, ở kiếp trước nàng chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là ấm áp, có chăng chỉ là ngươi lừa ta gạt, nếu không nàng cũng chẳng phải đến nơi này.
Cũng tốt, coi như cho mình một cơ hội sống lại lần nữa, một kiếp này, nàng nhất định phải sống cho thật tốt! Bất quá trước hết nàng phải giúp nguyên chủ của thân thế này đạt được ước nguyện.
Nàng sẽ báo thù, nàng đã nói thì nhất định phải làm được!
Tiểu thư? Nhược Thư nhìn Hoàng Bắc Hạ nửa ngày không nói lời nào, có chút khẩn trương nói.
Yên tâm, ta không sao.
Rót cho ta cốc nước đi.
Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng nói
Dạ, em đi ngay.
(Chính xác ra là nô tỳ đi ngay, nhưng thân mật chút chuyển thành em đi)
Nhìn bóng lưng khẩn trương của Nhược Thư, lòng của Hoàng Bắc Hạ cũng ấm theo.
Hồi ức cũng từng hồi từng hồi hiện lên, nguyên chủ mặc dù không được ai yêu thương, kính trọng, thế nhưng lại có một nha đầu quan tâm mình như thế, mặc kệ gian nan, chịu nhiều đau khổ vẫn một mực tận tâm chăm sóc nguyên chủ, hai người vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.
Tiểu thư, nước đây, uống chậm một chút .
Hoàng Bắc Hạ tiếp nhận cái ly trong tay Nhược Thư, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Ánh mắt nhìn tay Nhược Thư, gầy - chỉ có da bọc xương, thật nhỏ.
Hoàng Bắc Hạ biết, nhất định là Nhược Thư đi phòng bếp xin miếng ăn nhưng chỉ được cho toàn đồ thừa thãi.
Còn nhớ nàng đường đường đại tiểu thư phủ tướng quân, thế mà phần cơm tử tế cũng không có.
Tâm vạn khổ nên nàng chỉ có thể có ăn, mà đây lại chính là nhà của nàng.
Ngẫm lại mà cảm thấy nực cười!
Các ngươi đã bất nhân cũng đừng trách tâm ta bất nghĩa !
Sau này ta sẽ không để cho người ta khi dễ em! Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn đến tấm vai nho nhỏ quật cường, nàng vẫn còn có chút động lòng! Có lẽ, là tình cảm của nguyên chủ vẫn đọng lại trong lòng!
Tiểu thư người nói cái gì? Nhược Thư hai mắt mở lớn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Nàng không có nghe lầm chứ? Tiểu thư vừa mới nói sau này sẽ không để cho người ta khi dễ nàng?
Ta nói sau này sẽ không để cho người khác khi dễ chúng ta ! Hoàng Bắc Hạ nhìn Nhược Thư, ánh mắt kiên định.
Không khí trong nháy mắt có chút trầm tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất châm rơi xuống đất.
Ô ô ~~ Một giây sau, Nhược Thư không kiềm chế được khóc lớn!
Đúng vậy, nàng không có nghe lầm, tiểu thư nhà nàng nói sau này sẽ không để cho người ta khi dễ các nàng nữa!
Nhiều năm như vậy! Tiểu thư của nàng cuối cùng đều đã trưởng thành rồi!
Nghĩ tới những khoảng thời gian sống không bằng hạ nhân của các nàng, trong lòng tràn ngập ủy khuất cơ hồ muốn ngập tràn toàn bộ đại não.
Trước kia khi phu nhân còn sống , tiểu thư vui vẻ như cô công chúa nhỏ.
Từ sau đêm hôm đó, tiểu thư thay đổi hoàn toàn.
Tiểu thư hoạt bát vui vẻ dường như đã biết mất, chỉ còn một tiểu thử cả ngày sống trong bi thương, nhu nhược cùng sợ hãi.
Thường ngày, mặc kệ nàng khuyên nhủ như thế nào, tiểu thư cũng không nghe.
Nàng còn tưởng rằng, tiểu thư cả đời này chỉ muốn sống trong bộ dạng nhu nhược ấy, mặc kệ thế nào nàng cũng nhất định chăm sóc tiểu thư.
Nhưng là bây giờ đột nhiên nghe được tiểu thư nói như thế!
Nàng sao có thể không cao hứng! Nhược Thư ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất, khóc nức nở!
Đúng, nàng vừa cao hứng lại vừa kích động!
Tiểu thư, nếu như lão gia và phu nhân ở trên trời mà nghe được người nói như vậy, bọn họ nhất định sẽ rất vui! Nhược Thư nghẹn ngào nói.
Nhìn bộ dạng này của Nhược Thư, Hoàng Bắc Hạ cũng cảm thấy đau lòng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhược Thư như vậy , mặc dù có chịu nhiều ủy khuất, mặc dù có bao nhiêu khổ cực, thậm chí thay nguyên chủ chịu đòn, chịu mắng, Nhược Thư vẫn kiên cường, mặc dù nàng không biết Nhược Thư có hay trốn đi vụng trộm khóc hay không, nhưng chưa bao giờ thấy Nhược Thư đứng trước mặt nguyên chủ khóc.
Nhược Thư luôn bảo vệ nàng, cho nên nàng ấy giống như tỷ tỷ của nàng vậy.
Bây giờ, chỉ vì một câu nói của nàng mà khóc.
Nghĩ cũng biết, trong lòng Nhược Thư, nàng quan trọng biết bao nhiêu! Trước kia, Hoàng Bắc Hạ thật có lỗi với Nhược Thư.
Để em chịu ủy khuất rồi.Không biết có phải do tình huống này khiến bầu không khí trở nên khác lạ hay không, từ khi bắt đầu biết chuyện, nước mắt Hoàng Bắc Hạ liền chảy ra, một giọt rơi xuống
Không! Em không ủy khuất! Chỉ cần tiểu thư có thể chia sẻ cho em nỗi khổ tâm của người, em liền vui vẻ!Nhược Thư ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy nước mắt nhìn Hoàng Bắc Hạ, đôi mắt trong veo mà kiên định
Tốt, đứng lên đi.
Khóc như vậy sẽ rất khó coi.Nói xong câu đó sau, Hoàng Bắc Hạ cũng ngây ngẩn cả người, thậm chí có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình .
Điều này cho thấy, nàng cũng đang khao khát có được tình thân sao?? Hay chỉ là tâm lý đặc biệt xuất hiện vào bối cảnh này??
Tiểu thư!Nhược Thư ngừng khóc đứng dậy cười.
Nhìn vào khí chất lạnh nhạt xuất hiện trên thân thể của Hoàng Bắc Hạ, nàng tin tưởng tiểu thư đã thật sự thay đổi, bất kể ánh mắt vẫn, lời nói hay hành động, đều không giống tiểu thư trước kia.
Có lẽ từ lúc tiểu thư có thể bình tĩnh xử lý Biểu thiếu gia mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi.
Nghĩ đến đây, Nhược Thư lại không khỏi đau lòng, tiểu thư nhất định đã phải chịu nỗi ủy khuất cực lớn mới có thể thay đổi như thế này.
Bất quá, như này cũng tốt, mặc dù nàng không muốn để cho tiểu thư bị thương.
Nhưng nàng biết nếu như tiểu thư một mực mềm yếu, có lẽ đã bị làm nhục rồi.
Tiểu thư, Biểu thiếu gia nên xử lý thế nào? Nhược Thư lau nước mắt, trong lòng vẫn đang vui sướng vạn phần, cảm giác mọi chuyện đều đang rất tốt.
Chỉ là nhớ tới sự việc của Biểu thiếu gia, vẫn còn có chút lo lắng.
Sợ cái gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn!Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng nói, chỉ là trong mắt hào quang lấp lánh làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng!
Trong nháy mắt, Nhược Thư cảm thấy bộ dạng này tiểu thư thật rất đẹp.
Tại thời điểm này, trong Yên Vân Các
A! Phế vật!Hoàng Liên Sở phẫn nộ đem toàn bộ đồ trên bàn hất xuống
Bên cạnh, Ngọc Trà lúc này đã sợ đến mức không dám nói gì nữa!
Bản tiểu thư sai ngươi đi làm chút việc mà cũng không xong! Còn cần ngươi làm gì nữa! Hoàng Liên Sở chợt quay đầu, một cước đá vào người Ngọc Trà, hai mắt hung hăng trừng Ngọc Trà, hai tay phát run
Có thể thấy được nàng có bao nhiêu tức giận!
Nàng sao có thể không tức giận! Nàng muốn làm cho con tiện nhân Hoàng Bắc Hạ xấu mặt trước Tứ hoàng tử! Nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Tứ hoàng tử lúc đó còn thâm ý nhìn nàng một cái! Chuyện này làm sao có thể không khiến nàng tức giận?
Lúc đầu ấn tượng Tứ hoàng tử đối với nàng cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ, khẳng định phản ứng của nàng đã bị Tứ hoàng tử nhìn ra rồi !
Không! Nàng cố gắng giữ gìn hình tượng như vậy quyết không thể để một điểm sai sót nào!